oOo
Thiên Hạ Nhất Thủ khí phách hào hùng, không câu nệ tiểu tiết, là một người làm đại sự! Dùng lời Yến Cuồng Đồ, hắn vốn là một người đáng để kết giao! Đáng tiếc, hắn là một game thủ chuyên nghiệp, điều này chú định hắn không thể tiêu sái nhiệt huyết như những người chơi tự do, muốn chơi như thế nào thì làm như thế đó. Mỗi một quyết sách, mỗi một hành động của hắn đều phải xoay quanh lợi ích cho cả tập đoàn. Đừng có mong chuyện vừa gặp đã thân, bám chân hưởng sái, lại càng đừng mơ quen biết một chút mở lời thì người ta sẽ đưa một đống lớn trang bị tới, đây là chuyện không thực! Vì lợi ích, anh em trong hiện thực có thể quay dao qua chém nhau, huống chi chỉ là quen biết ở trò chơi?
Sự thực thì Thiên Hạ Nhất Thủ cũng có chút thưởng thức Đại Nhiệt, muốn mời chào hắn thành một thành viên trong hội. Nhưng không ngờ mới chỉ một lời không hợp, Đại Nhiệt chẳng những không cho hắn mặt mũi mà còn trực tiếp phá tan cả hoạt động Trung Thu. Thiên Hạ Nhất Thủ tung hoành vô số game online nhưng lần này là lần té đau nhất — game online chính là như vậy, tràn ngập biến hóa như kỳ tích, mỗi một người chơi đều có cơ hội sáng tạo kỳ tích, mặc kệ bạn là một thiếu gia, một cao thủ chơi game hay là một con gà. Thế nhưng có một điều cần lưu ý, đó là đừng có tính toán ân oán gì đó ra ngoài đời thực! Nhớ đó, trò chơi chỉ là trò chơi, còn hiện thực là hiện thực, rảnh lắm hay sao mà còn lấy hiện thực trả thâm cừu ái hận trong trò chơi?
Đại Nhiệt có một chuyện nghĩ mãi chưa ra —Thiên Hạ Hội đã hạ lệnh truy nã mình, vậy tại sao còn muốn mời mình ăn? Chẳng lẽ thay đổi thái độ sao? Lại muốn hợp tác? Dù sao Kim Kích Tử đều ở trong tay mình, nếu hợp tác thì điều kiện dễ bàn rồi, hê hê!
Hắn nghĩ đến chỗ đắc ý, lại nghĩ tới sắp được thưởng thức món Phật Nhảy Tường, càng hoan hỉ thêm.
Tới nơi, Thiên Hạ Nhất Thủ đã an vị, thấy Đại Nhiệt cũng không có ý mở miệng trước.
Lão hồ ly này khẳng định muốn chờ mình kích động mà lòi đuôi trước đây. Sư lão chứ, cứ chén kiếm 500 ngộ tính đã, sau đó phủi mông đi, không nói thì lần sau lại Phật Nhảy Tường mà trò chuyện nhé!
Đại Nhiệt một chút cũng không thèm để ý, cầm đũa ngồi xuống mà ăn đến quên trời quên đất.
Thiên Hạ Nhất Thủ rốt cuộc nhịn không được:
- Đại Nhiệt, cậu cầm cả hai thanh Kim Kích Tử, tới cùng muốn làm cái gì?
- Anh cứ nói đi?
Thiên Hạ Nhất Thủ nói:
- Tôi không tin một mình cậu có thể đánh lại phân thân của Trấn Nguyên Tử!
Đại Nhiệt thở dài:
- Tôi cũng không tin.
Thiên Hạ Nhất Thủ nóng nảy:
- Vậy cậu cũng không thể vì chút khoái ý của bản thân mà phá hỏng toàn bộ hoạt động Trung Thu chứ!
Đại Nhiệt nói:
- Điều này đừng trách tôi, là do anh ép.
Thiên Hạ Nhất Thủ cơ hồ muốn nhào đến bóp chết hắn, trầm giọng nói:
- Việc đã đến nước này rồi, tôi cho cậu hai lựa chọn, thứ nhất, tiếp tục hợp tác cùng bọn tôi, tôi sẽ phân cho cậu sáu quả Nhân Sâm; thứ hai: cậu bán một thanh Kim Kích Tử cho bọn tôi, giá do cậu đề nghị. Hai cái này tùy cậu chọn, sau khi chọn xong người của chúng tôi sẽ không đuổi giết cậu nữa, ân oán trước đây xóa bỏ.
Hai cái lựa chọn này bất kể cái nào cũng đều rất hợp tình hợp lý, Đại Nhiệt không khỏi ngẫm nghĩ một hồi.
Thiên Hạ Nhất Thủ tiếp tục làm công tác tư tưởng:
- Cậu nghĩ kỹ đi, nếu một mình cậu không thể đánh chết Boss, những người khác lại không có Kim Kích Tử, như vậy hoạt động qua đi, quả Nhân Sâm đều biến mất, cũng tức là hơn mười vạn người chơi trong thành Trường An đều bị tổn thất. Nói khó nghe một chút, bọn họ mỗi người chửi mắng cậu một câu cũng có thể đào cả phần mộ tổ tiên nhà cậu lên, chuyện hại người thiệt mình như thế sao cậu lại tính làm?
Hắn nói rất có đạo lý, Đại Nhiệt chỉ đắc tội mấy đại đoàn thể cũng chưa coi vào đâu, nhưng nếu đắc tội toàn bộ người trong thành Trường An thì phiền toái lớn rồi. Hiện tại trong server này, cạnh tranh giữa năm đại thành thị là chưa bao giờ ngừng lại, mỗi một tòa thành đều đang cố sức gia tăng tu luyện, tăng thực lực lên, chuẩn bị cho thành chiến đại quy mô sắp tới. Nếu như mình làm thành Trường An không có nổi quả Nhân Sâm nào, tương đương với kéo chân toàn bộ Trường An xuống bét bảng…
Đại Nhiệt không khỏi rùng mình một cái:
- Nhưng các anh cũng đâu có nắm chắc cướp được quả Nhân Sâm!
Thiên Hạ Nhất Thủ nói:
- Mấy đại đoàn thể chúng tôi liên hợp, cơ hội khẳng định là có. Huống hồ, chúng tôi nguyện ý tiếp nhận người chơi du tán gia nhập, nhân cường mã tráng, có thể tổ chức nhiều lần công kích. Nếu như thế rồi mà vẫn không cách nào giết chết Boss thì đó chính là thiên ý, tất cả mọi người sẽ không nói gì thêm!
Đại Nhiệt rốt cuộc quyết định xong:
- Nói thật, tôi không quá tin các anh có thể thành công, nói cách khác sáu quả Nhân Sâm kia sợ rằng không đến tay tôi nổi. Có câu chi phiếu không bằng tiền mặt, tôi lựa chọn cái thứ hai, năm mươi vạn đồng bán một thanh Kim Kích Tử cho các anh.
- Thành giao!
Thiên Hạ Nhất Thủ thấy Đại Nhiệt không có đẩy giá lên trời, nhẹ nhàng thở ra, lập tức xin giao dịch.
Thấy bảng giao dịch xuất hiện con số 5 cùng năm con số 0 đằng sau, Đại Nhiệt muốn trợn lồi cả mắt — đây mới gọi là người giàu có!
Giao dịch thành công, tất cả đều vui vẻ. Thiên Hạ Nhất Thủ trước tiên pm cho Thiên Hạ Nhất Bôi, để hắn đi báo cho các thủ lãnh của Thiết Huyết Minh, Long thị về cuộc họp buổi tối để thảo luận kế hoạch giết chết Trấn Nguyên Tử.
Thiên Hạ Nhất Thủ tràn trề hứng khởi, hiện tại Kim Kích Tử nơi tay, liên quân mới lập kia đương nhiên sẽ do Thiên Hạ Hội làm minh chủ, hơn nữa kế hoạch phân phối cũng phải sắp xếp lần nữa, lợi ích chia lại, hắn đã bắt đầu tính toán một kế hoạch khả thi để bên mình có thể chiếm 50% tổng số quả Nhân Sâm.
Đại Nhiệt cười đến híp mắt lại, năm mươi vạn a! Trư Bát Giới hắn chưa từng có được nhiều tiền như vậy. Một cảm giác đổi đời nảy lên trong lòng hắn, từ nay về sau, hắn cũng có thể nghênh ngang lên Khách Vân Lai, vỗ bàn đánh ‘đốp’ một cái, gọi món Phật Nhảy Tường. Thậm chí hắn còn nảy ra ý bán nốt thanh Kim Kích Tử còn lại đi — đương nhiên, chỉ là xúc động nhất thời mà thôi.
- Nhất Thủ huynh, tuy rằng tôi bán một thanh Kim Kích Tử cho anh, nhưng tôi muốn tuyên bố một chút: tôi vẫn có thể đi đánh cướp quả Nhân Sâm đấy!
Lúc này Đại Nhiệt tiên lễ hậu binh, làm một bộ dạng rất chính nhân quân tử.
Thiên Hạ Nhất Thủ sửng sốt, cười nói:
- Đương nhiên cậu có thể! Nhưng lần này thì chúng tôi sẽ không để cậu chiếm tiện nghi nữa đâu, tới lúc đó người anh em có bị sứt mẻ gì thì cũng có trách tôi nặng tay!
- Sinh tử có mạng, phú quý tự thân! Yên tâm đi, nếu tôi thất thủ thì là do học nghệ không tinh, sao dám trách ai!
Đại Nhiệt nửa đùa nửa thật nói, muốn mau mau kết thúc cuộc gặp này mà đi tìm nơi tiêu sái 50 vạn vừa tới tay.
Mắt Thiên Hạ Nhất Thủ lóe lên một tia dữ tợn trong nháy mắt rồi vụt tắt: hay cho gã Trư Bát Giới nhà mi, lại còn muốn tranh phần! Đến lúc đó ta sẽ bố trí thật tốt chờ ‘tiếp đãi’…
Huýt sáo chạy ra bên ngoài, Đại Nhiệt cảm thấy thời tiết hôm nay dễ chịu như là gương mặt xinh tươi của một bé gái 18 tuổi! Lệnh truy nã đã triệt tiêu, hắn có thể không lo lắng mà chạy loạn khắp nơi. Thiên Hạ Nhất Thủ là một người biết giữ chữ tín, hắn đã nói nhất định sẽ làm được.
- Đại Nhiệt, sao lại thế này? Tại sao anh lại bán Kim Kích Tử cho Thiên Hạ Nhất Thủ?
Là Hồ Ly. Lúc hai người ở tháp Tiểu Nhạn ngắm trăng cũng đã thêm hảo hữu để tiện cho việc trao đổi kế hoạch đánh quả Nhân Sâm.
- Hắc hắc, chỉ bán một thanh thôi mà. Hành động buổi tối của chúng ta không thay đổi.
Đại Nhiệt cười cực kỳ gian.
Hồ Ly tức giận nói:
- Vậy anh làm như thế là có ý gì?
- Thứ nhất: chúng ta chỉ cần một thanh Kim Kích Tử; thứ hai: bán một cái nhân tình, có thể khiến địch nhân lơ là; thứ ba: kiếm ít tiền còm, hiện tại tôi nghèo đến sắp chết đói rồi.
Hồ Ly nói:
- Anh không có tiền có thể vay tôi cơ mà!
Đại Nhiệt ra vẻ hoảng hồn đáp:
- Cô nương, đừng nhìn ca một bộ tiểu bạch kiểm thì cho rằng ca là dạng người ăn cơm mềm (1)! Ca tuy rằng nghèo, nhưng ca có khí khái, một khi vào đường cùng ca thà đi lừa, đi cướp chứ tuyệt đối sẽ không ngửa tay đi xin… Đương nhiên, ca đang nói ở trong trò chơi thôi nhé.
Bên kia, Hồ Ly nghe mà choáng váng, gã này là thể loại quái quỷ gì đây chứ, mỗi một lần đều khiến mình không tìm nổi từ nào thích hợp để diễn tả về hắn.
Đại Nhiệt tiếp tục lải nhải:
- Đương nhiên, đối với viện trợ đến từ những nhân sĩ nhiệt tình, đặc biệt là từ nữ giới thì ca sẽ xem xét lại. Xin hỏi cô nương, cô có thể cho tôi bao nhiêu?
Hồ Ly thở phì phì nói:
- Ít giả ngây giả dại cho tôi, sớm log out nghỉ ngơi đi, 1 giờ sáng ngày mai bắt đầu kế hoạch!
Tạch, kênh hảo hữu đã đóng lại.
Một giờ sáng là thời gian rất thích hợp, đêm đen cảnh tĩnh, thần không biết quỷ không hay, quá tốt để động thủ! Xem ra mất cả đêm rồi, log out nghỉ ngơi dưỡng sức đi vậy.
-----oo0oo-----
Chú thích:
- (1) Ăn cơm mềm: kiếm người bao nuôi, bám váy vợ hoặc làm trai bao.