Tây Du Nhất Mộng

Chương 78: Chương 78: Thành công là nhờ có người âm thầm đứng phía sau




oOo

Đại Nhiệt chạy như điên, mãi tới khi ra khỏi cửa vào, về lại trong thành mới yên lòng. Hắn ngồi phệt xuống đất, hít thở phì phò từng ngụm lớn.

Không ngờ thành công rồi! Mình không phải đang nằm mơ chứ!

Đại Nhiệt vội vàng mở hành trang, chỉ thấy từng dãy quả Nhân Sâm đã nằm chỉnh tề theo hàng lối ở bên trong. Hắn đếm qua, lại có đến tận 88 trái!

- Ca thật là một thiên tài! Không đến 10 giây mà hái được nhiều như vậy!

Kỳ thật cũng không phải hắn thiên tài thiên tai cái gì, chẳng qua quả Nhân Sâm kia chỉ cần chạm nhẹ Kim Kích Tử đã tự vào hành trang, mà nó lại mọc san sát, vung tay một cái có thể đánh trúng bảy, tám trái!

Đại Nhiệt lấy tay sờ thử lên một trái, chỉ thấy một xúc cảm rất đặc biệt. Giờ hắn mới thực sự tin những linh quả vô giá này hoàn toàn thuộc về mình! À quên, trong đó có 3 trái của Hồ Ly nữa.

Tất cả chuyện này đều là thật…

Sau khi khẳng định mình không có nằm mơ, hắn mới biểu lộ ra bộ dáng hưng phấn, tay nắm lại thật chặt, miệng nghiến răng ken két, diễn một vở kịch câm cực kỳ biểu cảm. Tiếp đến hắn đứng lên, bắt chước điệu bộ bước đi của lạc đà rồi lộn mèo một vòng, giơ tay lên trời làm dấu hiệu chiến thắng.

Kế tiếp, là phải nếm thử đã, chính mình ăn trước 3 trái, 30 vạn ngộ tính a!

Hắn vừa nghĩ xong, lập tức lấy ra 3 trái, học cách ăn của Trư Bát Giới trong nguyên tác, tung ba trái lên rồi há to miệng ra hứng lấy như hứng lạc.

“Hệ thống nhắc nhở: bạn dùng một trái vô thượng tiên quả là quả Nhân Sâm, đạt được mười vạn điểm ngộ tính!”

Như thế ba lượt liên tiếp, dòng hiển thị ngộ tính của Đại Nhiệt nhất thời có thêm một hàng dài những con số 0! Kích động a! Đại Nhiệt vui mừng giống như đứa trẻ, ngửa mặt lên trời cười lớn rồi hét to:

- Aaaaaaa! ! ! Thoải mái quáaaaaa! ! !Đêm dài cảnh tĩnh, chỉ có những tiếng dế mèn du dương như đang cất lời ca cùng chia vui với hắn.

Chia cho Yến Cuồng Đồ 3 trái là tất nhiên, như vậy còn 79 trái, vẫn nhiều lắm, tài trợ cho Cuồng Nhiệt Giả mấy trái nữa đi… Còn lại, bán, thích lại tặng, còn không phải quá phong cách, hố hố!

Nghĩ đến chỗ đắc ý, hắn lại cười ầm lên, sau đó bắt chước những người lên nhận giải thường thấy trên tivi mà phát biểu cảm nghĩ:

- Lần này được thành công, đầu tiên cho tôi được gửi lời cảm ơn tới toàn bộ ekip thực hiện cùng các anh chị em ABC v.v…

Cuối cùng, tôi muốn trịnh trọng cảm tạ một người, một cô gái. Mọi người đều nói, sau lưng mỗi một người đàn ông thành công đều có một người phụ nữ yên lặng hy sinh, thực may mắn, tôi cũng có một người như vậy cho mình….

Nói đến đây, Đại Nhiệt bình tĩnh đứng lại, ngây dại, lâm vào một loại cảm xúc thật khó hiểu — Hồ Ly rốt cuộc là cô gái như thế nào? Một người tiếng tăm lừng lẫy trong game, lại luôn lạnh lùng lý trí mà có thể khăng khăng hợp tác cùng mình, thậm chí làm ra hy sinh lớn như vậy, thật sự chỉ vì 3 quả Nhân Sâm sao? Một trái tăng 10 vạn điểm ngộ tính nghe thật lớn, thế nhưng nếu tính kỹ ra cũng chỉ khoảng trăm vạn đồng mà thôi. Mà nàng trả giá bằng Thế Tử Quỷ, Hoa Cái Tán các loại pháp bảo, giá trị kia đã vượt xa con số trăm vạn, loại hành vi mất nhiều hơn được này ai lại nguyện ý làm?

Giải thích duy nhất là: nàng có mục đích riêng.

Như vậy, mục đích này là mang tính chất chính trị? Hay là tính chất tình cảm?

Đại Nhiệt nhịn không được lập tức pm cho nàng — hai người trở thành hảo hữu thì Hồ Ly cũng vẫn lựa chọn phương thức ẩn đi tên nick, không rõ là nguyên cớ gì? Hay là nàng có cái tên rất kỳ quái?

Thăm dò một chút trước xem:

- Tôi đã về rồi! Cô đang ở đâu thế?

Hồ Ly rất nhanh đáp lời:

- Đang ở chỗ Ngưu Đầu Mã Diện đợi đầu thai.

Giọng của nàng xen lẫn chút mệt mỏi.

Đại Nhiệt lại khiếp sợ, nàng quả nhiên không còn đồ vật thoát thân nào dạng như Thế Tử Quỷ, tức là vừa quyết định kế hoạch đi làm người giữ chân đã có ý niệm quyết định hy sinh trong đầu, lại thêm một thân pháp bảo trên người nàng sợ rằng khi chết đã không còn, xem ra lần này tổn thất không ít. Vừa nghĩ xong, hắn vội hỏi:

- Vậy cô có bị rớt cái gì ra không?

Hồ Ly lạnh nhạt nói:

- Lúc tôi bị Trấn Nguyên Tử giết chết thì đã không còn cái gì đáng giá để mà rớt.

Ý của nàng tức là những thứ tốt đều bị Trấn Nguyên Tử đập nát rồi — Ngọc Diện Tỳ Bà cũng hủy diệt rồi sao? Thật đúng là đáng tiếc…

Đại Nhiệt im lặng, bỗng nhiên nói:

- Tôi hẳn là nên đưa 30 quả Nhân Sâm cho cô!

- Tôi nói rồi, tôi chỉ muốn 3!

Hồ Ly kiên quyết nói.

Đại Nhiệt vội la lên:

- Đây là cô nên được! Xem như bù lại chút tổn thất đi.

- Tôi không cần. Cứng rắn muốn nhét cả một mâm bào ngư vi cá vào miệng một người không cảm thấy đói khát sẽ chỉ làm người ta chán ghét chứ không có cảm kích đâu.

Hồ Ly nói rất từ tốn nhưng lại lộ lập trường kiên định.

Đại Nhiệt không có cách nào, chỉ gặp qua liều mạng đòi lợi ích, chưa từng thấy ai liều mạng chối tiện nghi, đành phải nói:

- Cho tôi địa chỉ, tôi sẽ qua đưa quả Nhân Sâm cho cô.

Hồ Ly nói:

- Giờ thì tôi đang không rảnh lắm, anh cứ gửi qua hệ thống thư tín đi.

Đại Nhiệt ‘a’ một tiếng rồi nói:

- Cũng đúng! Nhưng cô phải nói tên cô cho tôi biết thì mới gửi được chứ.

Công năng hệ thống thư tín cần phải có tên tuổi cụ thể của người nhận, không thể nặc danh như lúc pm.

Bên kia Hồ Ly im lặng một lúc mới nói:

- Anh gửi cho nick Long Truyền Nhân đi!

- Ha ha!

Đại Nhiệt cười rộ lên:

- Rốt cuộc biết tên của cô rồi, hóa ra cô gọi là Long Truyền Nhân! Tên hơi tục một tẹo, chẳng trách cứ giấu mãi không cho thấy.

Vừa nói, hắn vừa đem ba quả Nhân Sâm gửi qua hệ thống thư tín.

Hồ Ly từ chối cho ý kiến, lát sau mới nói:

- Hôm nay hơi mệt, tôi out đây.

- Này…

Đại Nhiệt còn muốn nói thêm vài câu thì Hồ Ly đã thoát nick hẳn. Đại Nhiệt chợt cảm thấy trống rỗng, không biết là cảm giác gì — lần này thành công, Hồ Ly chiếm công lớn nhất, nếu trước đó không có Ngọc Diện Tỳ Bà của nàng gẩy ra huyền âm quấy nhiễu, phân thân của Trấn Nguyên Tử căn bản sẽ không có rời khỏi quán Ngũ Trang nửa bước; mà đến lúc rời đi rồi, nếu không có nàng cực lực kiềm chế, Đại Nhiệt cũng sẽ không có thời gian trộm quả Nhân Sâm. Đương nhiên, cũng phải kể tới Đại Nhiệt có Ẩn Thân Phù mới có thể toàn thân trở ra, nhưng chuyện này để sau hẵng nói.

Không thể tưởng được nàng lại không chịu cấp cả cơ hội để cảm ơn mà xoay người bỏ đi. Loại tác phong xuất quỷ nhập thàn này sao càng lúc càng thấy quen thuộc?

Đại Nhiệt nghĩ ngợi mãi một hồi, chỉ thấy sao trời bay đầy đầu.

Kế tiếp Đại Nhiệt gửi qua hệ thống thư tín mười quả Nhân Sâm cho Yến Cuồng Đồ, nhắn lại nói đây là một chút tâm ý của hắn v.v…

Làm xong hết thảy, thời gian cũng đã trôi một khoảng khá dài, về 12 quả Nhân Sâm còn sót lại trong quán Ngũ Trang thì để lại cho đám Thiên Hạ Nhất Thủ đi, cũng không nên lấy sạch — kỳ thật dù Đại Nhiệt có muốn cũng không có năng lực đó, hắn vốn ảo tưởng bằng vào đỉnh cấp võ học của mình sẽ có thể đấu mấy hiệp cùng phân thân của Trấn Nguyên Tử, nhưng sau khi chạm mặt thì ảo tưởng này đã tan thành mây khói. Cũng không phải lực công kích hắn không đủ, mà là lực phòng ngự hiện tại của hắn không chịu nổi một kích. Chân Vũ Độn Giáp cấp 1 rất yếu, căn bản không thể chịu nổi một trảo của Trấn Nguyên Tử. Dùng một câu của người trong nghề: bạn đánh người khác mười đòn, người khác không hề xây xước; nhưng người khác đánh bạn một đòn, bạn đã nốc ao, vậy còn đấu làm gì?

Xem ra sau này phải hao tổn tâm sức tăng cấp cho Độn Giáp phòng thủ chứ không chỉ một mực tu công kích.

Quyết định xong, thấy trăng đã lặn, sao cũng thưa dần, Đại Nhiệt đang chuẩn bị log out nghỉ ngơi thì đột nhiên tại bãi đất trống trước mặt hắn bốc lên một đoàn khói xanh cuồn cuộn. Đoàn khói dần dần tụ lại thành hai con quỷ có hình dạng dữ tợn, trên tay chúng cầm tờ giấy có ghi hai chữ “Đại Nhiệt”, tới gần Đại Nhiệt không thèm nói một lời, móc ra dây thừng quăng tới trói hắn lại rồi lôi đi.

Cái (*&^%$! Hai thứ này là vật quái quỷ gì vậy? Lại có thể ở trong thành bắt lấy mình, mà mình thì nửa điểm năng lực phản kháng cũng không có, chẳng lẽ là tai họa từ quả Nhân Sâm?

Đại Nhiệt giãy dụa không ngừng, vội vàng nói:

- Các ngươi là ai? Muốn mang ta đi đâu?

Hai con quỷ kia nói:

- Đại Nhiệt, lúc trước ngươi hành sự nghịch lại đạo trời, dám làm bị thương Câu Hồn Sứ Giả, trốn chạy số mệnh trừng phạt. Thập Điện Minh Vương giận dữ, ban xuống phê văn (1), nói chuyện lúc trước của ngươi còn chưa xong, lệnh cho hai chúng ta tới bắt ngươi!

Đại Nhiệt há hốc miệng đến nửa ngày không khép vào được, mơ mơ màng màng hỏi:

- Có ý gì?

- Đi nhanh lên, chớ có dài dòng!

Hai con quỷ mạnh mẽ lôi kéo, vèo một cái Đại Nhiệt đã thấy mình ở một nơi cực kỳ kỳ quái.

“Hệ thống nhắc nhở: chúc mừng bạn đã gây ra nhiệm vụ Tam giới cửa thứ nhất: hành trình xuống Địa phủ! Nhiệm vụ này có tính chất cưỡng chế, một khi gây ra sẽ không thể cự tuyệt hoặc rời khỏi!”

-----oo0oo-----

Chú thích:

- (1) Phê văn: dạng công văn phê duyệt, quyết định.

Hết quyển số 4. Mời đón đọc quyển số 5: “Xông Vào Địa Ngục”!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.