Tây Hoàng – Đậu Mỹ Nhân

Chương 20: Chương 20




Một năm sau

Tiếng quát tháo của Hải Đường truyền khắp Hiên Viên phủ, lúc này không phải là tiếng kêu hoan ái mà là tiếng kêu đau đớn khan cả giọng.

Ngươi gây ra vẫn chính là Hiên Viên Khiếu.

“ A…không cần, không cần, ta không cần sinh! Đau quá…” Hải Đường dùng hết sức thét chói tai, còn dùng hết những lời thô tục biết được mắng mười tám đời tổ tông của Hiên Viên Khiếu.

Hiên Viên Khiếu muốn ở lại trong phòng sinh, cổ vũ cho thê tử, nhưng lúc này lại chật vật trốn thoát, trên mặt khắc sâu vài dấu tay như đao tạc, bị thê tử đang đau đến hôn mê ban tặng cho……

Một năm sau

Tiếng quát tháo của Hải Đường truyền khắp Hiên Viên phủ, lúc này không phải là tiếng kêu hoan ái mà là tiếng kêu đau đớn khan cả giọng.

Ngươi gây ra vẫn chính là Hiên Viên Khiếu.

“ A…không cần, không cần, ta không cần sinh! Đau quá…” Hải Đường dùng hết sức thét chói tai, còn dùng hết những lời thô tục biết được mắng mười tám đời tổ tông của Hiên Viên Khiếu.

Hiên Viên Khiếu muốn ở lại trong phòng sinh, cổ vũ cho thê tử, nhưng lúc này lại chật vật trốn thoát, trên mặt khắc sâu vài dấu tay như đao tạc, bị thê tử đang đau đến hôn mê ban tặng cho.

Cổ Chuyên ở một bên, lạnh lẽo nói, “ Khiếu vương, xin đến phòng sau. Vương phi cát nhân thiên tướng sẽ không có việc gì.” Hắn an ủi nói.

Trong phòng sinh lại truyền đến tiếng thét kinh thiên động địa, hai người đồng thời chạy chối chết.

Từ lúc thoát trên trong dòng Phục Hy đến nay đã một năm. Hiên Viên Khiếu được Hải Đường chiếu cố, thương thế rất nhanh khỏi hẳn, dấu ấn bạch hổ trên lưng sao lần mạo hiểm đó cung thần kỳ biến mất. Thủ hộ bạch hổ linh chắn đi tử kiếp.

Phụ nghiệt mang trên người từ trước đến nay, cũng theo dấu ấn bạch hổ biến mất, rút cuộc cũng tan thành mây khói, hắn thoát khỏi bóng ma của Hiên Viên Vô Cực.

Sau khi thương thế khỏi hẳn, hắn ở lại thánh địa Nhạn tộc, làm bạn với Hải Đường, dạy cho tộc của nàng về chức tạo thuật. Bạch hổ cũng dần dần khôi phục khỏe mạnh, vẫn duy trì bộ pháp, đi theo bên cạnh hai người.

Hắn đối với thân phận Tây Hoàng chi vương không còn lưu luyến biết trong cuộc đời này chỉ có Hải Đường mới là quan trọng nhất.

Là nàng dạy hắn về tình yêu, về đủ loại tươi cười nếu không phải nàng hắn vĩnh viễn bị nhốt trong sự cô đơn.

Nhưng dân cư Tây Hoàng không nguyện ý, bọn họ tìm kiếm xung quanh nơi Hiên Viên Khiếu rớt xuống mấy trăm dặm, đi vào thánh địa Nhạn tộc thỉnh mời hai người quay lại Hiên Viên thành, chỉ nhận định Hiên Viên Khiếu mới là người thống trị của họ.

Người Tây hoàng biết Hiên Viên Khiếu tuy nghiêm túc nhưng là một minh quân. Huống hồ, sau lưng có Hải Đường khuôn mặt lãnh khốc kia ngẫu nhiên sẽ lộ ra một tia mỉm cười, tuy rằng thực hiếm thấy, nhưng cũng đủ làm cho nhóm người trong lòng phấn khởi.

Một năm sau, làm cho mọi người hân hoan chờ mong, đại chủ nhân thứ hai của Hiên Viên thành sắp xuất thế.

Hải Đường hét lên một tiếng cao hơn, Hiên Viên Khiếu ngồi trong đại sảnh liều mạng uống rượu, thần sắc hắn không hề nghiêm khắc này chỉ còn đơn thuần là lo lắng.

Bạch hổ ghé vào một bên, mắt nhắm một nửa, nhìn hắn lo âu.

Lại một thanh âm vang lên, tiếng khóc trẻ con nỉ non truyền đến, thân hình cao lớn của Hiên Viên Khiếu nhảy dựng lên khỏi ghế.

“ Khiếu vương.” Một nha hoàn lảo đảo chạy đến, vẻ mặt vui sướng, “Vương phi sinh rồi.” nàng vội vàng thông báo.

Thân ảnh Hiên Viên Khiếu nhanh như cắt, mọi người còn không kịp nháy mắt, hắn đã chạy đến phòng sinh, đi đến nhuyễn tháp bên cạnh, “ Hải Đường.” hắn kêu nhỏ, đau lòng nhìn thê tử người đầy mồ hôi lạnh, hô hấp yếu ớt.

Hải Đường từ từ mở mắt, thật vất vả mới có thể nói “ Chàng đã đến rồi? Đã nhìn thấy con chưa?” nàng bưng hơi thở, chỉ cảm thấy mệt mỏi, quá mệt mỏi.

“ Không có?” Hiên Viên Khiếu lắc đầu, nhìn thấy nàng muốn ngồi dậy, vội vàng đỡ lấy nàng, “ Nàng đừng lo được không? cảm thấy như thế nào?”

“ làm gì có phụ thân không nhìn mặt con một cái?” Nàng bật cười.

“ ta càng lo lắng cho nàng.” Hắn trả lời, vỗ nhẹ khuôn mặt nàng, trong ánh mắt tràn đầy thâm tình.

Trong lòng Hải Đường thật ấm áp, dựa vào ngực hắn lắng nghe tiếng tim đập. Chính là khi dựa vào hắn, nàng cảm thấy thật yên tâm, “ thiếp muốn nhìn con, chàng nhanh ôm tới cho thiếp xem, được không?” nàng muốn ở trong lòng hắn xem kết tinh tình yêu của hai người.

Tuy rằng khi sinh đau đến thấu trời, nhưng khi đưa bé sinh ra, tình mẹ trong lòng nàng mãnh liệt bao lấy tất cả.

Bà mụ ẵm đến một đứa bé bọc trong tơ lụa màu đỏ,thật cẩn thận đưa vào khuỷu tay Hiên Viên Khiếu.

Hai người nín thở, đang muốn mở ra, thận trọng nhìn thành viên mới của gia đình, nhưng bà mụ lại ôm đến một đứa bé khác bọc trong tơ lụa màu xanh.

“ Trai thanh gái lịch.” Bà mụ cười nói.

“ Hai đứa?” Hải Đường nói, hoàn toàn không dám tin.

“ Đúng vậy, Vương phi là sinh đôi một đôi huynh muội thật xinh đẹp.”

Hải Đường lấy tay ôm miệng, nước mắt vui sướng mau chảy xuống, cơ bản không nghĩ tới mình sẽ sinh ra một đôi huynh muội. Nàng dùng tay nhẹ nhẹ mở bọc tơ lụa, phát giác thân hình cao lớn của Hiên Viên Khiếu run run. Lâu nay ở trên sa trường đối mắt trăm ngàn kẻ địch mặt hắn đều không đổi sắc, thế nhưng cũng sẽ run run

Đó là một cặp song sinh rất đáng yêu, gương mặt trắng đẹp, đang trong bọc tay ôm lấy chân nhìn thật tràn đầy sinh lực. Trên trán em bé đều giống Hải Đường, có một dấu chu sa đỏ hồng như đóa hoa.

Nước mắt xuất ra, nghi hoặc trong lòng rốt cục cũng có lời giải đáp. Đôi song sinh kia quả nhiên tuân thủ hứa hẹn, lại lần nữa đến trước mặt nàng, cùng nàng gặp mặt.

Nàng nhào vào trong lòng Hiên Viên Khiếu, bởi vì quá hạnh phúc mà khóc, trẻ con bị nàng cuốn hút cũng ô ô khóc lên, mẫu tử ba người ở trong lòng hắn khóc thành một đoàn.

Bạch hổ run run râu, nằm sấp ở chỗ cũ, dùng hai chân trước giữ lỗ tai, không chịu nổi tạp âm quấy rầy.( đáng yêu quá đi)

Hiên Viên Khiếu an ủi Hải Đường, hai tay đều đang ôm hai đứa bé, không thể giúp nàng lau đi nước mắt chỉ có thể mặc nước mắt của nàng dính trên áo quần của hắn. Mặc dù có chút luống cuống tay chân, nhưng tâm hắn trần ngập hân hoan. Ánh mắt kia không bao giờ muốn toát ra vẻ lãnh khốc, chỉ biết nhìn thê nhi ngập tràn thâm tình.

Hắn khi còn sống, rốt cục không còn gì để cầu mong.

Ánh mặt trời lan tỏa, mọi người trong thành Hiên Viên vì biết được tin tức mà vui mừng khôn xiết. Hận thù cùng đau khổ, từ nay về sau đều cùng Tây Hoàng không quan hệ, người nơi đây vĩnh viễn tràn ngập tiếng cười.

– HOÀN –

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.