Tây Lam Yêu Ca

Chương 147: Chương 147: A Nỗ Bỉ Tư




Sau khi dùng cơm ở Đông Nghênh lâu xong, Tây Lam Thương Khung liền bảo Di Nguyệt đi tìm một khách điếm để đêm nay có chỗ trụ lại tạm thời.

Dù sao nhóm Tang Đạt hẳn ngày mai mới tới, vì thế hiện giờ bọn họ có thể hảo hảo dạo chơi kinh thành Đông Lăng một phen.

Đi giữa phố xá phồn hoa ở kinh thành Đông Lăng quốc, Tây Lam Thương Khung thật cẩn thận che chở thiếu niên tuyệt mỹ bên người, bên cạnh còn có thiếu niên bỏ nhà trốn đi Dạ Vô Tê Hoa không ngừng giảng giải những món ăn ngon của Đông Lăng quốc, cùng đại ngốc Trừu Đao đang hưng trí bừng bừng đi theo phía sau.

“Đúng rồi, lâu như vậy, ta còn chưa hỏi các ngươi là người nước nào nha?”

Ánh mắt không ngừng thèm thuồng nhìn những món ăn ngon truyền tới thơm nức mũi ở ven đường, Dạ Vô Tê Hoa vì túi tiền trống rỗng mà chỉ có thể vất vả chịu đựng.

Bất quá nhìn nam nhân tuấn mỹ cùng tuyệt mỹ thiếu niên ăn mặc cùng khí chất đều không thua lém nhóm đại quý tộc, Dạ Vô Tê Hoa thật sự mong chờ nam nhân kia đột nhiên nhân từ mua thức ăn cho mình.

Bất quá hiển nhiên, này chỉ là mơ mộng hão huyền, bởi vì lực chú ý của Tây Lam Thương Khung căn bản chưa từng dừng lại lâu trên người hắn.

“Tây Lam.” Ánh mắt thình thoảng liếc nhìn đám người tới lui, Tây Lam Thương Khung chú ý kinh thành Đông Lăng quốc thật sự rất náo nhiệt, có thể là vì sắp cử hành sự kiện long trọng chưa từng có ở Đông Lăng quốc đi, vì thế hấp dẫn rất nhiều người từ các quốc gia khác nhau trên Thương Lam đại lục tụ tập về đây.

“A, các ngươi là người Tây Lam quốc a! Vậy các ngươi có gặp qua Tây Lam Cửu hoàng tử điện hạ nổi danh thần bí xinh đẹp khắp Thương Lam kia chưa? Nghe nói dung mạo của Tây Lam Cửu hoàng tử có thể sánh với tinh tinh xinh đẹp tuyệt diễm nhất trong truyền thuyết.”

Nghe thấy câu trả lời thản nhiên của Tây Lam Thương Khung, Dạ Vô Tê Hoa đột nhiên hưng phấn dị thường.

Dù sao, kia chính là hoàng tử điện hạ truyền kì của Tây Lam quốc a.

Phải biết từ sáu năm trước, Tam hoàng tử điện hạ phi thường kiêu căng của Đông Lăng bọn họ tới Tây Lam, tham gia nghi thức hoàng gia long trọng được tổ chức vì Tây Lam Cửu hoàng tử xong thì cuối cùng lê một thân chán chường trở về.

Hơn nữa, gương mặt vốn dị thường anh tuấn thế nhưng đã bị người ta rạch thành một vết sẹo thật dài, có vẻ dị thường dữ tợn.

Tin tức lan truyền từ Tây Lam quốc không rõ ràng lắm, bất quá nghe nói trong bữa tiệc hoàng tộc ở Tây Lam, Tam hoàng tử điện hạ đã vô cùng chật vật bị Cửu hoàng tử lúc ấy chỉ mới bảy tuổi làm mất hết mặt mũi, hơn nữa còn bị lan truyền khắp Thương Lam đại lục với tốc độ nhanh khủng khiếp.

Dù sao, trong bữa tiệc đó có rất nhiều đặc phái viên đến từ rất nhiều quốc gia trên Thương Lam đại lục.

Cũng vì thế, sau khi trở lại Đông Lăng quốc, Tam hoàng tử điện hạ lại càng âm trầm cùng khủng bố hơn. Nhất là phối hợp với vết sẹo dữ tợn cắt ngang qua cả gương mặt làm người ta không khỏi hoảng sợ.

Hiện giờ Tây Lam Cửu hoàng tử điện hạ có thể nói là cấm kỵ của Đông Lăng Quân Nghêu, ai cũng không thể chạm tới.

Nhưng đối với Dạ Vô Tê Hoa mà nói, vị hoàng tử xinh đẹp của Tây Lam kia vẫn làm hắn vô cùng tò mò. Nhất là gần nhất xuất hiện sự kiện ma tộc, tựa hồ cũng có mối liên hệ thần bí không hề tầm thường với vị hoàng tử Tây Lam kia.

“Tây Lam Cửu hoàng tử… ta cùng cha bất quá chỉ là thương nhân bình thường, cùng lắm chỉ có chút gia tài mà thôi, sao có thể gặp hoàng tử trong hoàng cung Tây Lam được.”

Nghe khẩu khí hưng phấn cùng kích động khi nói tới mình của Dạ Vô Tê Hoa, Huân nhi không khỏi thu ánh mắt từ nhóm người bán hàng rong hai bên đường trở về.

Cái kia, có tính là đang khen mình không? Tuy đối với sự hình dung về dung mạo của mình, Huân nhi cảm thấy không đúng lắm.

“Cũng đúng, nghe nói Tây Lam Cửu hoàng tử điện hạ rất ít lộ diện, vẫn luôn ở trong hoàng cung, bên ngoài cơ hồ không có người từng thấy tận mắt. Chỉ sợ nếu không có nghi thức hoàng gia long trọng cử hành sáu năm trước làm tất cả mọi người trên Thương Lam đại lục biết tới sự tồn tại của Tây Lam Cửu hoàng tử, thì hẳn không ai biết Tây Lam Lam đế bệ hạ còn có một đứa nhỏ như vậy đi.”

Dạ Vô Tê Hoa không khỏi đồng ý gật đầu.

Dù sao, hoàng tử được Lam đế sủng ái nhất sao có thể dễ dàng gặp được. Hơn nữa, hai người này, tuy thoạt nhìn thân phận bất phàm, chính là muốn tiến cung gặp vị tuyệt mỹ hoàng tử Tây Lam kia thì sao có thể? Trừ phi…

Trừ phi bọn họ là hoàng thân quốc thích!

Bất quá, nghe nói Tây Lam Lam đế bệ hạ hiện giờ tựa hồ không có huynh đệ gì cả a?

Nghe nói hơn hai mươi năm trước, lúc Lam đế bệ hạ lên ngôi, nhóm hoàng tử của tiên hoàng Tây Lam quốc không chết trong trận tranh đoạt đã được Lam đế bệ hạ ban đất, rời khỏi đế đô rất xa.

Màn tranh đoạt ngôi vị hoàng đế ở Tây Lam quốc khi đó chỉ sợ không chỉ huyết tinh như màn Ám hoàng Nam Khê lên ngôi, thậm chí còn ác liệt hơn. Nếu không vì sao đến nay Tây Lam Lam đế vẫn là sự tồn tại cấm kỵ.

“…”

Này, mình nên cảm thấy may mắn sao? Ít nhất hiện tại người biết phụ hoàng có bao nhiêu hoàng tử tựa hồ có rất nhiều, hơn nữa sau sự kiện ma tộc, chỉ sợ hiện giờ tất cả mọi người trên khắp Thương Lam đại lục đều biết.

“Thật muốn nhìn thấy Cửu hoàng tử Tây Lam trong truyền thuyết kia a! Bất quá hẳn cũng sắp rồi, nghe nói loan giá Tây Lam quốc của Lam đế bệ hạ đã tới Ly Ngạn thành, không bao lâu nữa sẽ được nhìn thấy hoàng tộc của tứ đại quốc trong yến tiệc Đông Lăng quốc rồi a. Đến lúc đó khẳng định có thể nhìn thấy vị hoàng tử điện hạ như tinh linh trong truyền thuyết kia.”

Lần này, nghe nói Lam đế bệ hạ có mang theo hoàng tử thần bí tuyệt mỹ kia cùng đến Đông Lăng a.

Tuy chính mình bất quá chỉ là một đệ tử nho nhỏ của Úc Thu Lan học viện, bất quá đại ca nhà mình tốt xấu gì cũng là tướng quân Đông Lăng, mà Dạ Vô tộc bọn họ nói thế nào cũng là danh môn vọng tộc rất có địa vị, đến lúc đó mình nhất định có cơ hội cùng đại ca tới thịnh yến Đông Lăng vương tiếp đãi các vị kia.

“Ly Ngạn thành…” Bọn Tang Đạt đã tới ly ngạn thành rồi sao?

Nhìn thiếu niên Dạ Vô Tê Hoa ở bên cạnh, Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi không nói gì. Chính là không biết, lúc thiếu niên này nhìn thấy vị hoàng tử trong truyền thuyết kia thì trên mặt sẽ lộ ra biểu tình gì đây.

“Đúng rồi, các ngươi nhất định vẫn chưa biết Ly Ngạn thành đi. Ly Ngạn thành là thành trì gần kinh thành nhất, tuy không phồn hoa bằng kinh thành nhưng cũng là một thành lớn số một số hai, lộ trình đến kinh thành nhiều lắm cũng chỉ một ngày mà thôi. Hơn nữa, nghe nói thành chủ Ly Ngạn thành chính là…”

Lời nói của thiếu niên đột nhiên biến mất trong một âm thanh hùng hậu tràn đầy kích động cùng hưng phấn.

“Linh… Vụ Linh… Vụ Linh…”

“Cái kia, nam nhân bên kia hình như đang gọi ngươi a!”

Xoay người, Dạ Vô Tê Hoa liền thấy một nam tử cao lớn cường tráng, vẻ mặt hưng phấn kích động ở phía sau đang chạy về phía này, mà ánh mắt người này thẳng tắp dừng lại trên người tuyệt mỹ thiếu niên ở bên cạnh hắn.

Dạ Vô Tê Hoa không khỏi quay đầu nhìn qua tuyệt mỹ thiếu niên, chỉ thấy người này căn bản không hề phản ứng, hệt như không hề nghe thấy, chỉ nhàn nhã cùng nam nhân tuấn mỹ tiếp tục đi tới trước.

Dạ Vô Tê Hoa không khỏi vươn tay giữ chặt Huân nhi, ý bảo bé chú ý.

“Gọi ta? Ai?” Đột nhiên bị giữ chặt, Huân nhi không khỏi nghi hoặc nhìn Dạ Vô Tê Hoa.

Bé cùng phụ hoàng đều là lần đầu tiên tới kinh thành Đông Lăng quốc, sao lại có người nhận thức bé? Chẳng lẽ là người Tây Lam? Nghĩ đến đây, Huân nhi không khỏi suy đoán người này có phải đệ tử học viện Tây Diệp La học viện hay không?

Hắc Nguyệt cùng nhóm Phong Vô Kỳ biểu ca tới rồi sao? Quay đầu nhìn lại phía sau, căn bản không thấy bóng dáng bọn Hắc Nguyệt. Hơn nữa, vừa rồi bé cũng không nghe thấy ai gọi tên mình a! Huân nhi không khỏi nghi hoặc hỏi Dạ Vô Tê Hoa rõ ràng cũng không hiểu tình huống này cho lắm.

“Nam nhân kia gọi ngươi kìa, ngươi không biết à?”

Chỉ vào người cường tráng cao to đang chạy tới gần, vẻ mặt Dạ Vô Tê Hoa cũng mờ mịt. Vừa nãy rõ ràng người cao to kia gọi thiếu niên tuyệt mỹ bên cạnh mình a, vì sao biểu tình của thiếu niên lại hệt như căn bản không hề quen biết gì người này, ánh mắt lại trực tiếp bỏ qua.

“Hắn? Hình như từng gặp qua ở đâu rồi.”

Nhìn về hướng Dạ Vô Tê Hoa chỉ, Huân nhi quả nhiên nhìn thấy một nam nhân vẻ mặt kích động chạy tới. Gương mặt rất quen thuộc, có vẻ đã từng gặp qua ở đâu đó. Huân nhi vươn những ngón tay tinh tế thon dài sờ sờ cằm, cười đến khuynh quốc khuynh thành kèm theo chút giảo hoạt.

Mà lúc này, nam tử cũng đã tới bên cạnh Huân nhi, vè mặt kích động nhìn tuyệt mỹ thiếu niên khuynh quốc khuynh thành này.

“Linh… Vụ Linh, thực là ngươi a, ngươi cũng tới Đông Lăng quốc sao?”

A Á Khải Mạt Nhĩ Lạc Lý luống cuống chăm chú nhìn tuyệt mỹ tinh linh làm hắn ngày đêm mong nhớ muốn gặp lại này, trên mặt là nụ cười ngây ngô chất phác, tuyệt đối không có chút nào là quyết đoán cùng khôn khéo của đội trưởng dong binh đoàn ‘A Nỗ Bỉ Tư’ lúc bình thường.

“Ngươi là… A Á… A Á Khải Mạt Nhĩ Lạc Lý…”

Nghĩ tới, này không phải một trong số nam tử bé gặp ở Ngọc Dịch Quỳnh Lâu ở Tây Lam đế đô ngày đó sao? Khó trách cảm thấy quen mắt như vậy, hóa ra thực sự từng gặp qua a!

Không nghĩ tới, chính mình thế nhưng lại gặp nam nhân này ở kinh thành Đông Lăng quốc! A Á Khải Mạt Nhĩ Lạc Lý, bằng hữu của Thất hoàng huynh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.