Tây Lam Yêu Ca

Chương 274: Chương 274: Đại Kết Cục (2)




“Minh vương điện hạ?”

Thẳng đến lúc này bọn họ mới chú ý trong đại sảnh thế nhưng còn một nam nhân che dấu hơi thở tốt như vậy.

Nếu không phải đạo sĩ trẻ tuổi toàn thân quấn đầy dây leo quỷ dị đột nhiên nhìn qua hướng đó nói chuyện, bọn họ quả thật cũng không chú ý tới?

Mà càng làm Đấu Hoàng cùng Phù Tô để ý chính là ý nghĩa ẩn trong lời đạo sĩ trẻ tuổi kia?

Lời cậu ta có ý gì? Nam nhân kia đã làm gì sư phụ cùng sư thúc cậu ta? Chẳng lẽ…

“…Sư tôn?” Minh vương điện hạ không chút biến sắc quay đầu liếc nhìn đạo sĩ trẻ tuổi một cái, sau đó nhíu mày: “Sư tôn mà ngươi nói chẳng lẽ chính là đám lão đạo không biết tự lượng sức trong thạch thất kia?”

“…chính là bọn họ.”

Lão đạo không biết lượng sức? Chẳng lẽ nói nhóm sư tôn, sư thúc sao? Liếc nhìn minh vương không chút biến sắc, Thanh Minh run run khóe miệng gian nan gật đầu.

Quả thật, so với nam nhân đáng sợ trước mặt, nhóm sư tôn sư thúc có thể xem là có thực lực cường đại ở trần thế này thật sự không đáng giá nhắc tới.

Trước kia có lẽ còn có thể tự cao tự đại, vì mình là người nổi bậc nhất trong lứa đệ tử này của Côn Luân mà đắc chí. Chính là hiện tại, đối mặt với chủng tộc cường đại này, tâm tình Thanh Minh chỉ còn tự tin, không còn hăng hái cùng đắc ý khi trước.

Quả nhiên, con người không thể quá tự mãn a!

Bị che mắt liền không thấy núi thái sơn. Cứ tự cho là đúng, kết quả chịu thiệt chính là mình. Nhất là đối với nhóm người tu đạo bọn họ, ma tâm là tối kỵ nhất.

“Xâm nhập cửa tinh thần chi thất tới Thương Lam thì phải trả đại giới. Nếu bọn chúng mơ ước linh khí dư thừa trong lăng mộ kia, muốn chiếm riêng cho mình, như vậy vĩnh viễn ở trong đó tốt lắm.” Âm thanh lạnh lẽo như băng không hề có chút cảm tình nhân loại, làm người ta cảm thấy rùng mình.

“Cái gì! Này này này… này là ý gì?” Sẽ không… sẽ không phải giống như mình nghĩ đi? Sắc mặt Thanh Minh thoáng chốc trở nên tái nhợt.

“Minh vương điện hạ, ngươi…” Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi ngẩng đầu nhìn minh vương Thập Điện.

“Tinh thần chi thất trong lăng mộ thiếu người thủ mộ. Đám đạo sĩ kia tuy thực lực thực kém cỏi, cũng làm ta chướng mắt, bất quá đối với thế giới này thì cũng miễn cưỡng có thể. Để bọn họ suốt đời bảo hộ lăng mộ, thông đạo giữa Thương Lam đại lục với nơi này không thể cứ như trước, bất luận ai cũng có thể tùy ý tiến vào.”

“Người thủ mộ? Chủ ý thật tốt.” Liếc mắt nhìn minh vương, Tây Lam Thương Khung đồng ý gật đầu.

“Quả nhiên vẫn là minh vương điện hạ lo lắng chu đáo, ngay cả việc nhỏ như vậy cũng chú ý tới. Ta quả thật sơ ý. Thông đạo tới Thương Lam sao có thể để phàm nhân tiếp cận, ma pháp trận lóe sáng tử mang trong thạch thất ẩn chứa tinh thần lực kia chính là mấu chốt trở về, không thể để bất cứ ai có cơ hội phá hủy.

Thương Lam đại lục mới là nơi sức mạnh cùng lực khống chế của bọn họ có thể vận dụng tới giới hạn lớn nhất, hiện giờ tuy bồi hồi ở vị diện khác nhưng trong lòng mọi người đều có ý niệm quay về cố thổ. Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi cũng thế.

Nơi đó mới là nơi bọn họ quen thuộc nhất.

Vô luận là thời thần ma vạn năm trước hay Thương Lam đại lục ma pháp cùng vũ kỹ hiện giờ đều có ký ức tốt đẹp cùng quỹ tích cuộc sống của bọn họ. Mặc kệ là cuộc sống đau khổ, bi thương khi trước hay hạnh phúc, sủng nịch, bình ổn không màn danh lợi hiện giờ, tất cả đều là một phần sinh mệnh của bọn họ, không thể tách rời.

“Suốt đời phải ở trong lăng mộ kia thủ hộ? Này… này sao có thể! Sư tôn bọn họ chính là trưởng lão, đại nhị đại đệ tử Côn Luân đức cao vọng trọng, sao có thể không trở về Côn Luân! Nếu bọn sư tôn không về, Côn Luân khẳng định sẽ hỗn loạn, thực lực cũng suy yếu.”

Nghe Tây Lam Thương Khung cùng minh giới chi vương không hề cố kỵ nói chuyện, nháy mắt đã quyết định vận mệnh người khác, đạo sĩ Côn Luân trẻ tuổi không khỏi kinh hoảng.

“Quên mất, nơi này hóa ra còn một con cá lọt lưới.”

“….” Thanh Minh hóa đá.

Lúc trước cậu rốt cuộc nghĩ gì mà chui vào biệt thự này? Sao không ngoan ngoãn chạy về côn Luân đi, cho dù đường xá xa xôi gian nan cỡ nào, ít nhất so với hiện giờ rơi vào tay người ta, thậm chí còn trở thành chiến lợi phẩm không có tôn nghiêm cùng tự do của một đứa con nít với vài tuổi a!

Sư tôn a, đệ tử thực xin lỗi người, không cứu được mọi người a! Đệ tử hiện giờ mổ bụng tự sát tốt lắm.

Bất quá, sư phụ thân yêu a, không phải đệ tử không muốn tự thể nghiệm, thật sự là tay chân đều bị trói chặt, lực bất tòng tâm, không thể làm ra động tác có yêu cầu cao độ như mổ bụng. Cho nên, sư phụ, vẫn là lưu lại cái mạng nhỏ không đáng giá của đệ tử, hi vọng tương lai sẽ tìm cơ hội cứu sư phụ, sư thúc và các sư đệ đi.

Nghĩ vậy, đạo sĩ trẻ tuổi nháy mắt tiêu tan.

“Gula tiên sinh, Đấu Hoàng tiên sinh, các ngươi còn chuyện gì không?”

Không để ý tới sắc mặt xám ngắc như đã chết của đạo sĩ trẻ tuổi, Tây Lam Thương Khung xoay người nhìn hai nam nhân đối diện, hỏi. Mà ý tứ ngầm trong đó, không thể nghi ngờ chính là uyển chuyển muốn tiễn khách. Phù Tô cùng Đấu Hoàng tự nhiên hiểu được.

“Nếu Tây Lam tiên sinh bận rộn, chúng tôi xin cáo từ. Ngày khác lại tới thăm hỏi.”

Đứng lên, Phù Tô có chút lưu luyến không nỡ nhìn tuyệt mỹ thiếu niên từ đầu đến giờ chưa từng nhìn tới mình, trong lòng không khỏi khẽ thở dài.

Quả nhiên anh gặp gỡ Huân nhi quá muộn, vì thế ngay cả lí do nói chuyện cũng không có.

Trong lòng anh, anh cùng Huân nhi ngày đêm ở chung thật lâu, nhưng trong mắt thiếu niên tuyệt mỹ, anh chỉ là một người xa lạ, ngay cả sự tồn tại của anh có lẽ thiếu niên cũng không biết tới.

Đến lâu như vậy, nhưng anh cùng Huân nhi một câu cũng không nói qua. Trừ bỏ Tây Lam Thương Khung ở giữa ngăn cản, bản thân thiếu niên kia vốn cũng không có lời nào để nói với mình, không phải sao?

Duyên phận hóa ra chưa từng ghé thăm bọn họ.

Hiện giờ, Tây Lam Thương Khung cùng nam nhân được xưng là minh vương, còn có đạo sĩ trẻ tuổi bị trói thành bánh chưng rõ ràng có chuyện mờ ám không muốn người khác biết, vì thế Phù Tô cùng Đấu Hoàng tự nhiên thức thời chuẩn bị đứng dậy rời đi.

Nhưng không ngờ, này cũng là lần gặp mặt cuối cùng của bọn họ với tuyệt mỹ hoàng tử của cổ mộ kia.

Từ đó về sau, nhân sinh của Phù Tô cùng Đấu Hoàng rốt cuộc không thể tìm thấy bóng dáng của hoàng tử ngủ say cùng đế vương tuấn mỹ đến từ vị diện khác kia nữa.

Ngày hôm sau, Tây Lam Thương Khung liền mang theo Huân nhi, cùng đạo sĩ Côn Luân kia cưỡi Nguyệt Bán đã khôi phục hình thú thật lớn, hưng trí bừng bừng đi tới ngọn núi lớn ở phía tây bắc xa xa—- nguồn gốc thần thoại cổ xưa của Hoa Hạ—- Côn Luân.

Ở nơi đó bọn họ ẩn mình thấy được đám người tu đạo yếu ớt, còn có tòa linh mạch tồn tại từ thời viễn cổ hiện giờ đã cắn cỗi, trong lòng không khỏi cảm khái.

Giới tu chân suy yếu là lẽ tất nhiên.

Đại thần cùng thánh giả thời kì cổ xưa hiện giờ thế nhưng đã bị tự nhiên từ bỏ, trở thành thần thoại viễn cổ chỉ còn ghi chép trong sách sử.

Thuở khai thiên lập địa, Nữ Oa tạo ra con người, thần thoại thần thánh yên lặng trong bánh xe lịch sử, cuối cùng trở thành truyền thuyết mờ mịt hư vô.

Từ Côn Luân thất vọng trở về, đoàn người Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi sau khi trở lại biệt thự ở ngoại ô thành phố thì đột nhiên gặp chiến thần A Thụy Tư từ Thương Lam đại lục tới, sau đó từ hắn biết được đại sự gần nhất phát sinh ở Thương Lam đại lục, phải lập tức trở về.

Bởi vì nháy mắt A Thụy Tư nhìn thấy Tây Lam Thương Khung liền quỳ một gối xuống đất nói: “Ngô vương bệ hạ, phong ấn ở Thương Lam đại lục đã bị đánh vỡ, thông đạo ma giới vài ngày nữa sẽ mở ra, thần giới cần bệ hạ trở về.”

Chỉ suy tư vài giây, Tây Lam Thương Khung nghiêm mặt, sau đó liền mang theo Huân nhi cùng đoàn người minh vương đi tới khu rừng rậm nguyên thị cách Hoa thị khá xa.

Nơi đó chính là thông đạo nối liền Thương Lam đại lục với nơi này.

Lại tiến vào lăng mộ viễn cổ kia, Tây Lam Thương Khung mang theo mọi người cấp bách hướng về phía thạch thất sâu nhất. Về phần đám đạo sĩ Côn Luân bị minh vương nhốt ở đây thủ mộ, trừ bỏ hai lão đạo lớn tuổi, tất cả những kẻ còn lại bị Tây Lam Thương Khung thông qua ma pháp trận viễn cổ trong thạch thất tinh thần đưa về Thương Lam đại lục.

Sức mạnh của đám đạo sĩ này trong mắt Tây Lam Thương Khung tuy thực không đủ xem, nhưng về phương diện đối phó ma tộc lại rất có tác dụng.

Về phần lăng mộ viễn cỗ mà Huân nhi từng ngủ say, Tây Lam Thương Khung trước lúc rời đi đã thi triển một một tầng kết giới bên ngoài, ngăn cách hết thảy dò xét cùng khí tức. Về sau cho dù có bất kì ai tiến tới nơi này cũng không thể tìm thấy vị trí cụ thể của lăng mộ.

Đây là Tây Lam Thương Khung phòng ngừa đám người Côn Luân cùng cũng kẻ tìm kiếm lăng mộ mà bày ra thần lực, người không có tu vi cao hơn y tuyệt đối sẽ không dễ dàng phá bỏ tầng kết giới này.

Nhưng Khúc Vị Trì, bởi vì còn oán hận cùng không cam lòng ở nơi này nên nàng không lập tức theo Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi trở về Thương Lam đại lục.

Đối với lựa chọn của Khúc Vị Trì, Tây Lam Thương Khung cũng không để ý. Chỉ có tháo gỡ mối gút sâu nhất trong lòng mới có thể không chút kiêng kị mà sống, không phải sao?

Thông qua ma pháp trận trong thạch thất tinh thần, lúc đoàn người Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi đứng trên thổ địa Tây Lam quốc cũng đúng vào đại điển tế thiên của Tây Lam Thất hoàng tử Tây Lam Vụ Dịch sau khi kế thừa ngôi vị hoàng đế một tháng. Mà vị trí mọi người đang đứng cũng chính là tế đàn cao nhất.

Lúc Tây Lam tân đế dẫn đầu văn võ bá quan cung kính quỳ lạy dưới tế đàn, chỉ thấy một trận tử quang thần bí đột nhiên tỏa sáng.

Đợi đến lúc mọi người rốt cục từ kinh ngạc hồi phục lại tinh thần, nhìn về phía tế đàn thì thấy đế vương tiền nhiệm anh minh thần võ của bọn họ đã trở về.

Đồng thời, có cả Tây Lam Cửu hoàng tử điện hạ đoạn thời gian trước được xưng là thần tộc.

“Trời ạ, thế nhưng là Lam đế bệ hạ cùng Cửu hoàng tử điện hạ!”

“Lam đế bệ hạ đã trở lại, Cửu hoàng tử điện hạ cũng trở lại, này tốt quá, bệ hạ cùng Cửu hoàng tử điện hạ đã về, Tây Lam quốc chúng ta còn sợ gì…”

“Lam đế bệ hạ vạn tuế, Cửu hoàng tử điện hạ vạn tuế…”

Đối mặt với kích động cùng hưng phấn của văn võ bá quan, Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi chỉ lẳng lặng nhìn Tây Lam tân đế vẻ mặt tươi cười với mình — người từng là Thất hoàng tử Tây Lam Vụ Dịch.

“Phụ hoàng, Cửu đệ, các ngươi rốt cục đã trở lại!”

Thương Lam đại lục sắp có mưa bão, có Lam đế cùng Cửu hoàng đệ được xưng tụng là thần tộc trở về, Tây Lam Vụ Dịch đột nhiên cảm thấy trọng trách gánh trên vai thoáng cái liền thoải mái, không còn ngày ngày sầu mi khổ kiểm, lòng đầy lo lắng nữa.

Phụ hoàng a, Cửu hoàng đệ a, tuyệt đối không phải nhân loại bình thường.

—- Chính Văn Kết Thúc —-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.