Tây Lam Yêu Ca

Chương 220: Chương 220: Đế Đô Tứ Công Tử (1)




Bởi vì một phút hiếu kì thế nhưng thiếu nữ đã khởi động khuê la chi trận trong thánh điện được lưu lại từ thời viễn cổ, chiến thần A Thụy Tư được triệu hoán dứt khoát quyết định ở lại Thương Lam đại lục chứ không vội về trở lại thần giới. Nhất là lúc quân vương của hắn cũng không có biểu thị gì, nam nhân dáng người khôi ngô tự nhiên cũng không nóng vội.

Huống chi, vòng tay của hắn vẫn chưa tặng cho người ta a.

“Bệ hạ, bao giờ ngươi mới quay về thần giới.” Đây là lời A Thụy Tư kích động nói với Tây Lam Thương Khung lúc vừa gặp mặt.

Khi nào quay về thần giới? Đúng vậy, là khi nào a! Thương Lam đại lục tuy là nơi y luân hồi, cũng là nơi tìm được Già Lâu La chuyển thế, nhưng dù sao nơi này cũng là đại lục nhân loại, Tây Lam Thương Khung thân là thần chi thức tỉnh không có khả năng vĩnh viễn ở lại nơi này.

Không nói tới sức mạnh cường đại của mình, với dung mạo tuấn mỹ trẻ tuổi bất biến làm bao người đố kỵ của Tây Lam Thương Khung đã đủ làm cả đại lục này sôi trào.

Y là vương thần tộc tự nhiên có vô thượng tôn vinh cao cao tại thượng thuộc về thần chi. Đối với nhân loại sức lực yếu ớt mà nói, cho dù sinh mệnh bọn họ có thể kéo dài thêm mấy trăm năm nhưng vẫn phải trải qua sinh lão bệnh tử. Nhưng Tây Lam Thương Khung thì không hề để tâm tới vòng luân hồi của nhân loại.

Đây là sinh mệnh tuần hoàn của bọn họ, Tây Lam Thương Khung không muốn nhúng tay.

Chẳng sợ, trong đó có cả con nối dòng có huyết mạch của chính mình.

Có thể nói, từ sau khi thức tỉnh, trừ bỏ Huân nhi, Tây Lam Thương Khung không để ý tới bất kì ai khác.

Quyền thế, vương tọa, tất cả những thứ này sau này giao cho người kế thừa Tây Lam. Mà Huân nhi, y muốn mang về thần giới, vĩnh viễn làm linh hồn bạn lữ của nhau.

“Phụ hoàng, chúng ta tới Phong phủ sao? Xem chiến thần có bộ dáng to lớn như ngọn núi nhỏ kia hả?” Lúc hôm sau Tây Lam Thương Khung mang thiếu niên xuất cung, tuyệt mỹ nhân nhi nghi hoặc chăm chú nhìn phụ hoàng tuấn mỹ chói mắt như thần chi của mình hỏi.

“Ha hả, Huân nhi, A Thụy Tư dù sao cũng bị ngăn cách với đại lục nhân loại lâu lắm rồi, hiện giờ căn bản không biết tình huống nơi này. Nếu phụ hoàng không tới nhắc nhở một chút, phỏng chừng ngày nào đó ngươi sẽ nghe tất cả mọi người trên Thương Lam đại lục tán dương thần chi đã đến Thương Lam. A Thụy Tư không phải người suy xét cẩn trọng rồi mới hành động a!”

“Nếu vậy, vì sao phụ hoàng còn để nam nhân kia ở lại Phong phủ, ở bên người Phong Diệp a?”

Nếu phụ hoàng không hi vọng người khác biết đến thần tộc, lựa chọn tốt nhất hẳn là mang A Thụy Tư theo bên người, đưa hắn về hoàng cung mới đúng a.

“Nếu ta không để hắn ở lại bên cạnh ấu tử Phong phủ, nói không chừng mỗi ngày A Thụy Tư sẽ lảm nhảm đòi về Thần giới, hiện giờ chuyện ở Thương Lam đại lục còn chưa xử lý tốt, người kế thừa Tây Lam vẫn chưa có sức chi phối cường đại, phong ấn không gian ngăn cách đại lục nhân loại cũng là một vấn đề rất lớn. So với hiện giờ cứ sầu não làm thế nào tạo thông đạo xuyên qua vách chắn, không bằng cứ ở Thương Lam đại lục chờ ma đế cố gắng đi.”

“Phụ hoàng, ngươi quả nhiên hiểu rõ làm thế nào lợi dụng người khác. Cho dù là người chỉ có một chút giá trị lợi dụng, chỉ cần cần, phụ hoàng khẳng định sẽ không lưu tình a.”

Nam nhân vô tình biết rõ nhất làm thế nào để lợi dụng hết thảy ưu thế bên người. Cho dù Phong Diệp thoạt nhìn căn bản không hể sở sát gì nhưng chiến thần A Thụy Tư vẫn vui vẻ chịu đựng.

“Huân nhi, vạn năm trước không phải ngươi đã biết rồi sao?”

“Cho nên ta mới nói, phụ hoàng quả nhiên không hề thay đổi, vẫn ác liệt như trước, cho dù đã trải qua ngàn thế luân hồi.”

“Huân nhi của ta a, ngươi thật ra lại thay đổi rất nhiều, ít nhất không còn cố chấp như trước, rốt cuộc cũng học được ỷ lại vào ôm ấp của phụ hoàng. Này thực làm phụ hoàng cao hứng. Huân nhi, ngươi chỉ cần dựa vào phụ hoàng là tốt rồi! Người khác, không cần nhìn tới!”

Được đứa nhỏ mình sủng nịch thật sâu quyến luyến không nỡ xa rời, này đối với Tây Lam Thương Khung chuyên chế cường thế mà nói cũng là một loại hạnh phúc a!

Già Lâu La cũng chính vì thân phận hoàng thái tử ma tộc kia mà rời xa, thậm chí ngã xuống trong trận thần ma chi chiến, này vẫn luôn là vết thương trong lòng Tây Lam Thương Khung.

Cho dù hiện giờ thiếu niên ở ngay bên cạnh, nhưng mỗi khi Tây Lam Thương Khung nhớ lại hình ảnh khi đó, nam nhân vẫn không thể nào quên được, Già Lâu La từng dùng ánh mắt đau thương chăm chú nhìn mình, miệng không ngừng ho ra máu, sau đó dùng âm thanh yếu ớt hứa hẹn, nếu có kiếp sau sẽ nguyện ý ỷ lại vào y, từ bỏ hết thảy những điều mình từng kiên trì. Vô luận là thân phận hay trách nhiệm.

Sau đó, y chỉ có thể trơ mắt bất lực nhìn ái nhân mình yêu thương sâu đậm chậm rãi biến mất trong lòng, cái gì cũng không còn.

“Phụ hoàng!” Cảm giác được không khí trầm trọng từ thân nam nhân truyền ra, Huân nhi biết đối phương nhất định lại tự trách vì mình từng tiêu tán.

“Huân nhi, hứa hẹn của ngươi ta vẫn luôn nhớ kỹ. Cho nên, Huân nhi không được chơi xấu nha! Bằng không phụ hoàng thực khó đảm bảo sẽ không trừng phạt Huân nhi a.” Cái gọi là trừng phạt có rất nhiều loại, nhưng đối với ái nhân của mình thì phương pháp hữu hiệu nhất có lẽ là quăng lên giường a!

“Huân nhi biểu đệ, Huân nhi biểu đệ, ở đây, ở đây này!” Ngay lúc Huân nhi nhìn ra ý tứ trong mắt nam nhân mà quyết định tránh ra thì đột nhiên nghe thấy một tiếng hô trong trẻo từ không xa truyền tới.

“Phong Diệp…” Thiếu niên cảm thấy có chút hỗn loạn.

Không ngờ mình cùng phụ hoàng còn chưa tìm tới, ấu tử Phong gia đã tự chạy tới. Này là trò đùa của vận mệnh sao? Nhìn Phong Diệp hăng hái chạy tới chỗ bọn họ, còn cả nam tử một tấc không rời bám sát phía sau, Huân nhi cảm thấy mình tốt nhất vẫn nên bảo trì im lặng.

“Bệ hạ!” Đi tới trước mặt Tây Lam Thương Khung cùng thiếu niên, A Thụy Tư hiện giờ bị gọi là A Man cung kính hô.

“Các ngươi sao lại ở trong này?”

“Chúng ta theo nhị ca ra a! Nhị ca nói hắn tới gặp bằng hữu. Nghe nói là ứ công tử nổi danh tao nhã ở đế đô a. Huân nhi biểu đệ, lát nữa chúng ta cũng đi xem thử đi.”

Hôm nay lúc xuất môn, Phong Diệp vừa cầu xin lại quấn quít lấy Phong Chích Viêm nói phải ra ngoài học hỏi. Cũng vì thế, thiếu niên giờ phút này đang vô cùng hưng phấn quan sát xung quanh.

“Đế đô tứ công tử?”

“Đúng vậy đúng vậy! Nghe nói đều là những người rất lợi lại rất xuất sắc. Một trong số đó chính là nhị ca của ta. Về phần ba người khác, trừ bỏ Nam Cung Liệt Diễm có quan hệ thân thích với Phong gia, còn một người tên là Nguyệt Độ Lưu, người cuối cùng thì không rõ lắm. A, mau mau nhìn xem nhị ca đang ở nơi nào!”

Nhìn theo hướng ngón tay Phong Diệp chỉ, Huân nhi liền nhìn thấy Phong Chích Viêm vẻ mặt ngang ngạnh cùng ba thanh niên tuấn mỹ đang đứng bên cạnh. Hai trong số đó còn có vẻ thực quen mặt?

Hiển nhiên, Phong Chích Viêm cũng chú ý tới bên Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi. Dù sao Phong Diệp lớn tiếng như vậy, nếu còn không nghe thấy thì chỉ có người điếc hoặc lãng tai. Mặc kệ là loại nào, Phong Chích Viêm giờ phút này không có can đảm sử dụng với người thống trị tối cao của Tây Lam.

Đi tới, Phong Chích Viêm cung kính thi lễ với tây Lam Thương Khung. Bất quá, về phương diện xưng hô, Phong Chích Viêm có chút do dự, cuối cùng quyết định che dấu thân phận đối phương.

“Chích Viêm, ngươi quen đứa nhỏ Vụ Linh xinh đẹp này à, hắn là thân thích của ngươi?”

Nguyệt Độ Lưu phe phẩy quạt lắc lư đi tới, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc nhìn tuấn mỹ thiếu niên mà Phong Chích Viêm vừa chào hỏi.

Đứa nhỏ này không phải đệ đệ mà Vụ Lan mang tới ba năm trước sao? Không ngờ ba năm không gặp, đứa nhỏ càng lớn càng yêu dị này thế nhưng lại là thân thích của Phong Chích Viêm? Này không thể không nói, chỉ cần có duyên cho dù xa cách ngàn dặm cũng có ngày gặp lại a.

Mà biểu tình của Nam Cung Liệt Diễm đi phía sau Nguyệt Độ Lưu có thể nói là tràn đầy kinh hỉ cùng kích động, thiếu niên kia không phải tinh linh tuyệt mỹ mà hắn đã gặp trong tây ẩn sơn ngày đó sao?

Vốn còn tưởng thiếu niên từng xuất hiện kia chỉ là một giấc mộng thoáng qua, không còn cơ hội nào gặp gỡ. Dù sau, sau lần đó hắn từng quay lại tây ẩn sơn thiệt nhiều lần nhưng không gặp được tuyệt mỹ tinh linh ngày đó nữa. Hiện giờ, tinh linh lại xuất hiện ngay trước mắt, này có thể xem là thần linh đã nghe thấy tiếng gọi của hắn sao?

“Nguyệt Độ, Liệt Diễm, các ngươi từng gặp Huân nhi?”

Nhìn biểu tình của hai bạn tốt, Phong Chích Viêm không khỏi nghi hoặc hỏi. Theo lý mà nói, với dung mạo của Huân điện hạ cùng sự để ý bất tầm thường của Lam đế bệ hạ đối với thiếu niên, Cửu điện hạ căn bản không có cơ hội xuất cung nhận thức người khác. Huống chi, lại còn là một lần quen biết cả hai người?

Nguyệt Độ Lưu có thể khẳng định mình không nhớ nhầm tên của thiếu niên. Dù sao tuyệt sắc như thiếu niên thực hiếm có, cho dù tìm khắp Thương Lam đại lục cũng không có bao nhiều có thể sánh bằng. Tuyệt thế chi tư làm người ta có ấn tượng sâu sắc như vậy, cho dù muốn quên cũng khó. Huống chi Nguyệt Độ Lưu vẫn luôn tự tin bản thân có trí nhớ cực tốt.

Hắn nhớ rõ, lúc đó Vụ Lan giới thiệu đã nói đệ đệ mình gọi là ‘Vụ Linh’ a.

Chích Viêm không có khả năng nói dối. Như vậy nói cách khác, mình đã bị lừa sao?

Kia Vụ Lan thì sao, tên của hắn cũng là giả?

“Vụ Linh?” Phong Chích Viêm vừa nghe đã đoán ra.

Khẳng định là vị hoàng tử kia của Lam đế bệ hạ lén mang thiếu niên xuất cung, sau đó quen biết Nguyệt Độ đang dạo chơi bên ngoài. Chẳng qua bọn họ đã giữ khín thân phận với Nguyệt Độ mà thôi.

Chú ý tới sắc mặt ngày càng khó coi của Lam đế ở bên cạnh, Phong Chích Viêm không khỏi thầm cầu nguyện cho vị hoàng tử nào đó, hi vọng hắn không chết quá thảm.

Mà lúc này, Nam Cung Liệt Diễm ở bên kia cũng không đè nén được tình cảm kích động của mình, hắn bước tới trước, ánh mắt đặt trên người thiếu niên thực thâm trầm.

“Hóa ra, ngươi thật sự tồn tại!”

“Liệt Diễm, ngươi đang nói gì đó?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.