Tây Lam Yêu Ca

Chương 166: Chương 166: Đế Luyện Tà Đến




Cung điện to lớn, tầng tầng lớp lớp sa mạn bị cơn gió nhẹ nhàng thổi bay lộ ra giường lớn xa hoa của đế vương.

Mà từ bên ngoài nhìn vào giường lớn hỗn độn, chỉ thấy một thiếu niên xinh đẹp tuyệt diễm đang nặng nề ngủ say. Mà bên cạnh thiếu niên là một nam nhân tuấn mỹ dáng người rắn chắc vô cùng.

Cơ thể rắc chắc hữu lực, thân hình cường tráng thon dài đều tỏ tõ nam nhân này có sức mạnh cường đại làm người ta không dám khinh thường.

Thiếu niên đang ngủ say lúc này đang gồi đầu lên ngực nam nhân, biểu tình là tín nhiệm hoàn toàn cùng không muốn xa rời. Mà tấm chăn trên đầu vai thiếu niên không biết từ lúc nào trượt xuống lộ ra da thịt nõn nà dầy đặc dấu hôn xanh tím, bộ dáng nồng đậm hơi thở dâm mỹ.

Mái tóc dài ngân sắc của thiếu niên xõa tung trên giường, hệt như một tấm lụa mềm mại màu bạc trải khắp giường lớn.

Vô cùng chói mắt.

Mà lúc này, tuy gương mặt lộ rõ sự mệt mỏi sau khi trải qua một trận hoan ái kịch liệt, nhưng một bàn tay thon gầy trắng nõn của thiếu niên không chút phòng bị đặt trên lồng ngực rắn chắc của nam nhân tuấn mỹ cũng đủ thấy thiếu niên rất hạnh phúc.

Lúc Tây Lam Thương Khung tỉnh lại thì thấy một hình ảnh vừa xinh đẹp lại hấp dẫn như vậy, trên gương mặt tuyệt mỹ đầy mệt mỏi của thiếu niên lại có chút hạnh phúc thản nhiên, không khỏi làm trái tim lạnh lẽo đạm mạc của thiếu niên trở nên ấm áp.

Dời thân thể tinh tế lại có chút thê thảm sau khi hoan ái của Huân nhi, Tây Lam Thương Khung nhẹ nhàng đừng dậy, chuẩn bị gọi Tang Đạt tiến vào hầu mình thay y phục.

Hôm qua lúc Đế Luyện Tà tới Tây Ngô cung mang hài đồng kia rời đi có nói Đông Lăng vương mời bọn họ cùng tới thưởng thức thánh vật, vì thế hiện giờ Tây Lam Thương Khung cũng không có ý tiếp tục nằm trên giường.

Thánh vật của bộ tộc Đế Luyện—— hàn băng tuyết liên, này cũng là lý do Đông Lăng vương thiết yến tứ quốc.

Cho dù hoàng thất các quốc gia trên Thương Lam đại lục đều đoán được này chẳng qua là một cái cớ đường hoàn mà thôi, nhưng ai lại không tràn đầy hứng thú cùng dã tâm với thánh vật kia.

Dù sao sức mạnh cường đại vẫn thực sự làm người ta động tâm.

Cho dù đã là một bó tuổi, đã từng trải qua tang thương vẫn không thể chống cự sự hấp dẫn từ sức mạnh hoặc sinh mệnh kéo dài.

Mà lần này có thể hấp dẫn phần đông hoàng tộc mạo hiểm đích thân tới như vậy phải kể tới lòng tham của con người.

Lần này Đông Lăng vương mời bọn họ tới thưởng thức thánh vật, lại còn là đại đa số, thậm chí có thể nói là toàn bộ mọi người. Điều này sao có thể bỏ qua, kể cả Tây Lam Thương Khung căn bản không có chút hứng thú nào với thánh vật của gia tộc thượng cổ trong truyền thuyết kia.

Nhưng không đợi Tây Lam Thương Khung ngồi dậy xuống giường thay y phục, tuyệt sắc thiếu niên đang ngủ say trên giường lớn hỗn độn đã mở đôi mắt mông lung, có chút mờ mịt nhìn nam nhân tuấn mỹ bên cạnh.

“Phụ hoàng…”

“Huân nhi, đã tỉnh sao? Bảo bối nhi, dậy thôi nào.”

Nhìn tuyệt mỹ nhân nhi trên giường đã mở mắt, Tây Lam Thương Khung tuy hi vọng bảo bối của mình có thể ngủ thêm một chốc, dù sao tối qua y quả thực đã tác cầu vô độ, làm thân hình non nớt của thiếu niên có chút chịu không nổi dục vọng mãnh liệt của mình.

Bất quá, nghĩ đến lát nữa Đông Lăng vương có thể sẽ phái người thỉnh bọn họ qua, Tây Lam Thương Khung không để Huân nhi ngủ tiếp.

Tây Lam Thương Khung tin tưởng, bảo bối của y cũng muốn mau mau nhìn thứ gọi là thánh vật bộ tộc Đế Luyện trong tay Đông Lăng vương. Cho dù bọn họ biết rõ nó là giả nhưng Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi vẫn muốn biết Đế Luyện Tà rốt cuộc đã dâng thánh vật giả gì lại có thể lừa gạt con cáo già Đông Lăng vương kia.

Ôm chầm lấy tuyệt mỹ thiếu niên vẫn còn chút bủn rủn vô lực nằm trên giường dậy, Tây Lam Thương Khung để bé rúc vào lòng ngực mình, sau đó vươn tay cầm lấy y phục hoa lệ đặt bên cạnh cẩn thận giúp bảo bối mặc vào.

Lúc này, Tang Đạt tổng quản cùng Di Nguyệt đứng ngoài tẩm cung đều nghe thấy động tĩnh bên trong, vì thế vội vàng dắt một hàng cung nữ thái giám cầm dụng cụ rửa mặt tiến vào hầu hạ Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi.

Sau khi Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi dùng xong bữa sáng không lâu, cung nhân do Đông Lăng vương phái tới dẫn đường quả nhiên đã tới Tây Ngô cung.

Nhìn cung nhân bên dưới đang cúi đầu cẩn thận thỉnh mình, khóe miệng Tây Lam Thương Khung không khỏi nhếch lên một mạt châm biếm hào hứng. Hôm nay, coi như bọn họ đến xem vở hài kịch của Đông Lăng quốc đi.

Để xem kế tiếp Đông Lăng vương sẽ làm thế nào.

Đứng dậy, Tây Lam Thương Khung mang theo Huân nhi đi theo cung nhân kia, một đường nhàn nhã hệt như đang dạo chơi ngắm nhìn phong cảnh, không hề vội vàng nôn nóng muốn xem thành vật trong truyền thuyết như nhóm hoàng thất của các tiểu quốc.

Cung nhân bị Đông Lăng vương phái tới dẫn đường lần này cũng không nhiều lời, hay nên nói là trong lòng quá kính sợ vị hoàng đế trẻ tuổi Tây Lam này nên một đường chỉ im lặng đi tới địa điểm đã định.

Nơi đó, trước lúc Tây Lam Thương Khung đến hiển nhiên có rất nhiều hoàng tộc của các quốc gia chờ đợi.

Mặc kệ là quốc vương tự mình đến hay nhóm hoàng tử công chúa được sủng ái, thậm chí ngay cả Nam Khê Ám hoàng Ám Thiên Thích Lâu hay Bắc Tang Quốc vương đều đã tới.

Có thể nói, bọn họ đều chờ đợi Tây Lam Lam đế tới rồi mới cùng vào trong.

Đối với việc Lam đế thong dong đến muộn, nhóm hoàng tộc đều âm thầm phê bình trong lòng, bất quá lúc nhìn thấy gương mặt tuấn lãng lạnh thấu xương của Lam Đế thì vẫn không có ai dám nói ra lời trách cứ cùng châm chọc.

Mà Nam Khê Ám hoàng, hoàng đế của quốc gia có thực lực tương đương Tây Lam, hơn nữa còn không e ngại gương mặt băng hàn của Lam đế sau khi nhìn thấy bọn họ tới liền nhìn chằm chằm về phía tuyệt mỹ thiếu niên bên cạnh Tây Lam Thương Khung, chưa từng di dời.

Thế nên đối với việc Tây Lam Thương Khung tới trễ, Ám Thiên Thích Lâu cũng không để ý.

Bất quá, lúc Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi đi theo cung nhân kia tới nơi chỉ định, Tây Lam Lam đế không khỏi nhíu mày, trong lòng có chút bội phục lão cáo già Đông Lăng vương.

Chỉ thấy kiến trúc sừng sững trước mặt căn bản là một cung điện tàn phá.

Tây Lam Thương Khung mặc dù có chút hiếu kì, không biết Đông Lăng vương giấu hàn băng tuyết liên ở đâu mà đám trộm cắp được các quốc gia phái tới Đông Lăng quốc đều tay không trở về, không hề tìm được chút manh mối nào. Bất quá y thật không ngờ lão cáo già kia lại giấu thánh vật trong lãnh cung.

Nhìn lãnh cung hoang phế trước mắt, chỉ sợ có ai đi ngang qua cũng không có chút hứng thú bước vào.

Không nói tới nhóm phi tử ở đây đều là những người bị thất sủng, không có gì đáng giá dò xét, chỉ cần hơi thở âm lãnh ở nơi này thôi cũng đủ làm người ta cảm thấy không thoải mái.

Làm gì có ai rãnh rỗi mà chạy tới lãnh cung a!

Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi nhìn lãnh cung âm trầm trước mắt có thể sánh ngang lớp cổ dược học của Dược Cơ, lại nhìn đám người mặc y phục hoa mỹ đứng trước cung điện hoang tàn đổ nát, trong lòng không khỏi có cảm giác quỷ dị.

Thật sự là tương phản quá lớn a!

Cũng không biết bên trong có âm trầm cùng tàn phá như bề ngoài của nó hay không. Tin tưởng Đông Lăng vương đã thiết kế cơ quan rất tinh vi. Bằng không lão cũng không để hoang lãnh cung mà không phái trọng binh tới canh gác như vậy.

Hơn nữa, nhìn nơi này, Huân nhi không khỏi nghĩ tới cung điện bỏ hoang bên cạnh liên trì. Nơi đó cũng âm trầm thế này, thậm chí còn có một tia âm khí của minh giới làm người ta kinh hãi.

“Các vị, mời theo ta.”

Nhìn thấy người tới đã đông đủ, dưới ánh mắt ra lệnh của Đông Lăng vương, Đế Luyện Tà đang đứng một bên nhìn chằm chằm Huân nhi không biết nghĩ gì khẽ ho khan một tiếng, sau khi xác định mình đã thu hút sự chú ý của mọi người mới chậm rãi mở miệng nói.

Sau đó, chỉ thấy Đế Luyện Tà dẫn đầu thong thả tiến vào lãnh cung.

Nhìn thấy Đông Lăng quốc quốc sư dẫn đầu tiến vào, tiếp theo đó là Tây Lam Lam đế, Nam Khê Ám hoàng, còn có Bắc Tang quốc vương đều vào hết, nhóm hoàng tộc của các quốc gia khác liếc mắt nhìn nhau một cái rồi cũng theo vào.

Tuy lãnh cung trước mắt thoạt nhìn có chút âm trầm khủng bố, tĩnh mịch lạnh lẽo như băng, nhưng nếu Đông Lăng vương đã ở, hơn nữa nhóm Tây Lam Lam đế, Nam Khê Ám hoàng cũng không chút do dự tiến vào, thành viên của các tiểu quốc cũng hơi an tâm.

Sau khi tiến vào lãnh cung không bao lâu, mọi người lập tức phát hiện sự khác biệt của bên trong và bên ngoài.

Nếu ở ngoài thoạt nhìn chỉ là cung điện tàn phá không ai ở thì bên trong là một tòa kiến trúc xa hoa không gì sánh bằng.

Bích họa bào hình tinh mỹ, rường cột chạm trổ giá trị xa xỉ, tua cờ chế tác hoa lệ, tất cả đều nói cho mọi người biết nơi này tuyệt đối không phải lãnh cung tàn phá.

Chính là vì cái gì ở bên ngoài nhìn vào lại hoàn toàn không cảm thấy như vậy.

Lúc người khác cảm thấy nghi hoặc, Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi đã hiểu rõ.

Đó là vì kết giới.

Vừa rồi sở dĩ Đế Luyện Tà tiến vào đầu tiên hẳn là vì phải giải trừ kết giới. Mà nơi này, chỉ sợ bị hắn thi thố không ít.

Khó trách trước giờ không ai phát dị thường!

Nhưng cho dù diện mạo của nó thay đổi cỡ nào thì cảm giác nó gây ra vẫn không đổi, vẫn âm lãnh, không có chút hơi người.

Nơi này chỉ sợ không có người sống đi. Không biết nhóm cung phi bị giam ở đây bị Đông Lăng vương chuyển đi hay xử lý rồi.

Có lẽ cảm giác được không khí tĩnh mịch cùng lạnh lẽo ở nơi này, mọi người đều ngừng thở, không nói gì, chỉ lẳng lặng đi theo sau Đông Lăng quốc sư, nhìn hắn mở từng cái từng cái kết giới.

Mà giờ phút này, Huân nhi đi theo sau Tây Lam Thương Khung cũng cách Đế Luyện Tà không bao xa, hơn nữa hoàn toàn không bị bầu không khí căng thẳng ở đây lây nhiễm, vẫn nhàn nhã thoải mái như cũ.

Tin tưởng trừ bỏ nhóm hoàng tộc sống an nhàn sung sướng, bản thân không hề có thực lực cùng bản lĩnh chỉ biết dựa vào xuất thân ra, những người khác đều khác thoải mái tự tại.

Bất quá càng đi sâu vào trong thì Huân nhi lại cảm thấy cấu trúc nơi này có chút quen thuộc. Nhất là sau khi đi một đoạn, lúc Huân nhi nhìn thấy đồ án cổ xưa được vẽ trên vách thì bé lập tức hiểu ra cảm giác quen thuộc kia ở đâu ra.

Nơi này, thế nhưng thiết kế giống hệt địa cung trong tộc Đế Luyện.

Ngay lúc Huân nhi nhìn xung quanh muốn quan sát kĩ hơn thì lại thấy Đế Luyện Tà đột nhiên ngừng lại. Sau khi mở đạo kết giới cuối cùng, xuất hiện trước mắt mọi người thế nhưng lại là…

Một đại điện hoa lệ rộng mênh mông.

Đương nhiên, một đại điện hoa lệ không thể làm người ta kinh dị. Mà thứ gây nên cảm giác quỷ dị, thậm chí có thể nói là rợn da gà kia chính là huyết trì đỏ tươi ở chính giữa đại điện.

Mà giữa huyết trì là một gốc yêu liên đỏ rực đang nở rộ.

“Là hàn băng tuyết liên?”

Gió thổi tung những bức mành trắng ở xung quanh đại điện, không khí quỷ dị trong nháy mắt tràn ngập nơi này. Nhất là lực chú ý của mọi người vô tình đều dồn về phía gốc sen đỏ rực giữa hồ kia, trong đại điện tĩnh mịch thậm chí còn nghe thấy tiếng răng va vào nhau lập cập.

“Đó thật sự là thánh vật truyền thuyết. Sau khi quốc sư nhổ nó từ bộ tộc Đế Luyện mang tới trồng ở hoàng cung, bổn vương vẫn luôn an trí nó ở đây.”

Nghe thấy có người chất vấn, Đông Lăng vương không khỏi mở miệng nói. Bất quá tuy Đông Lăng vương trả lời nghi vấn của mọi người. Nhưng ánh mắt lão chưa từng rời khỏi mạt yêu hồng giữa huyết trì, trong mắt là điên cuồng cùng tham lam thật sâu.

Mà lúc Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi nhìn thấy yêu liên cùng huyết trì kia, bọn họ cũng hiểu được.

Hàn băng tuyết liên mà Đế Luyện Tà hiến cho Đông Lăng vương tuy là giả, nhưng yêu liên trong huyết trì kia cũng có một loại ma lực yêu dị nên làm người ta không hoài nghi thực giả.

Bất quá loại quỷ dị này đối với đám người không chuẩn bị tư tưởng thì không khác gì một cú chấn động mãnh liệt.

Bọn họ vẫn nghĩ, thánh vật hàn băng tuyết liên của bộ tộc Đế Luyện có công hiệu thần kỳ như vậy, ít nhất vẻ ngoài của nó cũng phải thánh khiết như tuyết liên hoa đi.

Chính là hiện tại, bọn họ nhìn đóa sen yêu dị kia thậm chí đỏ tươi hệt như nước ao xung quanh.

Hơn nữa, một ao huyết trì hệt như máu loãng kia từ đâu mà ra? Đỏ sẫm yêu dị như vậy…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.