Tây Lam Yêu Ca

Chương 180: Chương 180: Địa Ngục Hồng Liên (1)




Nhã di, Hắc Nguyệt, Hoắc Đặc Lý đạo sư, sao các ngươi lại ở đây?” Từ trong góc bước ra, Huân nhi nhìn nhóm người trước mặt, không khỏi kinh ngạc.

Nhã cơ thành tục xinh đẹp lại không kém phần điên cuồng của lớp Cổ dược học, Hoắc Đặc Lý đạo sư râu bạc trắng đã một bó tuổi nhưng hệt như hài tử, lại thêm nhóm Hắc Nguyệt Hồn Quy, cả đám đệ tử trong Cấm Hồn cư của Tây Diệp La học viện. Thậm chí, Huân nhi còn thấy cả Phong Chích Viêm biểu ca, nam nhân tà mị này không biết có mục đích gì mà lần này cũng đến Đông Lăng quốc.

Mà thiếu niên bộ dáng hưng trí bừng bừng đứng bên người đại biểu ca Phong Vô Kỳ chính là hắc mã đột ngột xuất hiện của Tây Diệp La học viện—— Mạc Lạc Nhật.

Bất quá, nhóm Nhã di, Phong Chích Viêm biểu ca sao lại chạy tới đây?

Nơi này là cấm địa của bộ tộc Đế Luyện a, người không nắm chắc mười phần mà tiến vào thì tuyệt đối có đi mà không có về. Huống chi, trận đấu trao đổi với Úc Thu Lan học viện đã xong rồi, sao bọn họ còn chưa quay về?

Không biết, Cáp Lý Tư gia gia cùng Phí La Nhĩ gia gia hiện giờ đang ở Tây Lam quốc đầy hưng phấn mà dài cổ mòn mòn chờ đợi bọn họ thắng lợi trở về sao.

“Huân nhi, sao ngươi lại ở trong này?”

Địa cung đột nhiên có tiếng người vang lên hiển nhiên dọa nhóm Nhã cơ cùng Hắc Nguyệt nhảy dựng. Bất quá lúc nhìn thấy thiếu niên cùng nam mỹ tuấn mỹ từ chỗ tối bước ra, nhóm người thời thời khắc khắc cảnh giác không khỏi thả lỏng.

Nơi này dù sao cũng là cấm địa của bộ tộc Đế Luyện, bọn họ cẩn thận cũng là lẽ đương nhiên.

Bất quá, đối với việc Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi thế nhưng lại xuất hiện ở địa cung, Nhã Cơ cùng Hắc Nguyệt thật ra cũng rất bất ngờ. Vì thế lúc nhìn thấy thiếu niên hiện thân, Nhã Cơ mới kinh ngạc đến vậy.

Huân nhi hiện giờ không phải nên ở hoàng cung Đông Lăng mới đúng sao? Sao lại đột nhiên xuất hiện trong bộ tộc Đế Luyện?

“Nhã di, Đế Luyện Tà đã trở lại đây, lại còn mang theo hài đồng kia.” Nhìn Hắc Nguyệt đứng trong đám người lo lắng nhìn mình, lúc này Huân nhi đã biết lí do bọn Nhã di lại vào địa cung mà tộc nhân hoàn toàn không hề phát hiện.

Hắc Nguyệt vốn là tộc nhân Đế Luyện, hơn nữa đối với địa cung này hắn cũng rất quen thuộc. Dù sao lúc mình bị đóng băng trong địa cung trước kia, cũng là Hắc Nguyệt một mình thủ ở đây bảo hộ mình tỉnh lại.

Bởi vậy những nguy hiểm cất giấu trong địa cung Hắc Nguyệt khẳng định biết rất rõ mà nhắc nhở đám Nhã di.

“Cái gì, Đế Luyện Tà đã trở lại? Sao có thể? Lúc chúng ta đi không phải hắn vẫn còn ở kinh thành Đông Lăng quốc sao?” Nghe thấy lời Huân nhi, nhóm Nhã Cơ, Hắc Nguyệt cùng Hoắc Đặc Lý đạo sư không khỏi xoay mặt nhìn nhau.

Tin tức này thực sự quá đột ngột, vì thế nhóm Nhã Cơ không hề chuẩn bị tâm lý. Dù sao trước đó cũng vì Đế Luyện Tà vẫn ở kinh thành nên bọn họ mới quyết định thừa dịp này lặng lẽ lẻn vào địa cung tộc Đế Luyện. Không nghờ Đế Luyện Tà thế nhưng đã trở lại, lại còn về trước cả bọn họ?

Đế Luyện Tà làm thế nào?

Hơn nữa Huân nhi cùng Lam đế bệ hạ thế nhưng cũng đột nhiên xuất hiện ở nơi này, xem ra hành trình lần này không thuận buồm xuôi gió như bọn họ tưởng a! Đế Luyện Tà đã trở lại, như vậy chỉ sợ sự tình không dễ dàng như bọn họ tính toán trước đó.

Nghĩ đến đây, trong lòng Cơ Chi Nhã có chút bất an, giống như lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì đó, làm nàng nôn nóng lo âu. Mà nhóm Phong Chích Viêm, Hắc Nguyệt đứng bên cạnh Nhã Cơ cũng đang băn khoăn, sắc mặt người nào cũng trở nên ngưng trọng.

Bộ tộc Đế Luyện được truyền thừa ngàn năm từ gia tộc thượng cổ di tộc, tự nhiên không dễ xông vào, hơn nữa nơi này lại còn là cấm địa.

Phỏng chừng nếu không phải có Hắc Nguyệt, bọn họ hiện giờ không bị thương thì cũng chết ở một xó nào đó. Nơi này bố trí vô cùng khéo léo, kết cấu theo khuôn khổ cùng vô số bẫy rập quỷ dị làm người ta không thể tưởng nổi.

Cơ quan cùng phòng ngự trong cấm địa của bộ tộc Đế Luyện có thể nói là do một tay tổ tiên ngàn năm trước bày ra, rất nhiều tuyệt kỹ thượng cỗ đã thất truyền, nghĩ cũng biết chúng lợi hại cỡ nào.

Phải biết, những thứ này đều được lắp đặt hơn ngàn năm trước hiện giờ chính là đại biểu cho sức mạnh cường đại cùng thần bí a! Vũ kĩ từ thời ma pháp cường đại nhất, người ở thời hiện tại làm sao có thể tưởng tượng nổi.

Bất quá cũng may, sau khi Nhã Cơ cùng Hoắc Đặc Lý đạo sư dựa vào ấn trượng trong kí ức tiến vào nơi này, trong nhóm không chỉ có một thành viên là tộc nhân bộ tộc Đế Luyện mà cả hai vị cường giả có kí ức thời viễn cổ. Vì thế cả nhóm liền bình bình an an đi tới đây. Bất quá thứ gì đang chờ đợi bọn họ sâu bên trong thì lúc này không ai đoán được.

Nhưng việc cấp bách hiện giờ không phải cứ đứng đây mà do dự mà phải nhanh chóng đi sâu vào bên trong, tới luyện ngục huyết trì tràn ngập huyết tinh cùng âm khí kia.

Nơi đó chính là mục đích bọn họ tiến vào cấm địa tộc Đế Luyện hôm nay.

Nghĩ đến đây, Nhã Cơ, Hắc Nguyệt cùng nhóm Phong Vô Kỳ cũng cảm thấy thay vì đứng đây ngạc nhiên, lo lắng thì không bằng trực tiếp đi vào. Nếu đã tới rồi thì làm gì có đạo lý tay không đi về.

Cho dù không biết lát nữa kết cục thế nào, nhưng không thử thì sao biết được. Huống chi, đám bọn họ cũng không phải dạng người cứ thích lo trước lo sau như vậy.

Chọn ngày không bằng đụng ngày, nếu bọn họ đều đã tới đây thì cứ bạo gan mà vào thôi. Chẳng sợ bên trong có thể có thứ nguy hiểm mà bọn họ không hề hay biết.

Liếc mắt một cái, mọi người đều thấy được kiên định không thể dao động cùng không chút lùi bước trong mắt nhau. Vì thế, kết quả cuối cùng tự nhiên khỏi phải nói, Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi đi phía trước, theo sau là đám Phong Vô Kỳ, Mạc Lạc Nhật, Hắc Nguyệt, tất cả cùng tiến về phía luyện ngục huyết trì.

Quẹo trái, quẹo phải, sau đó lại quẹo trái, đi vài vòng, băng qua hành lang yên tĩnh thật dài, cuối cùng mọi người rốt cuộc đi tới trước một bức tường khắc đồ đằng cổ xưa vô cùng phức tạp. Mà đi tới đây, Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi đều dừng lại.

“Sao không có đường?”

Nhìn thấy Tây Lam Thương Khung cùng thiếu niên dẫn đường ngừng lại, Hồn Quy đi theo phía sau không khỏi nghi hoặc chăm chú nhìn vách tường trước mắt. Vươn tay cẩn thận sờ sờ, thanh niên có thể xác định vách tường trước mặt không có cơ quan. Hơn nữa gõ thử vài cái cũng không thấy có gì dị thường, quả thực chỉ là một bức tường bình thường mà thôi.

Nếu nói tới điểm bất thường thì trừ bỏ đồ đằng khắc trên nó có vẻ quái dị một chút, hệt như một khoảng không lăn tăn gợn sóng thì hoàn toàn không nhìn ra được gì.

Nơi này có gì đáng chú ý sao? Vì sao Lam đế bệ hạ lại đứng đây không đi típ?

Ngay lúc Hồn Quy nghi hoặc, trừ bỏ Hắc Nguyệt đã biết, những người khác cũng đều mờ mịt khó hiểu. Bất quá chú ý tới động tác của Huân nhi thì mọi người đều yên lặng bất động, chờ đợi thiếu niên giải thích nghi hoặc.

Chỉ thấy thiếu niên đột nhiên bước tới trước, vung tay với bức tường đang cản đường trước mặt, sau đó thiếu niên xoay người kéo nam nhân tuấn mỹ, cùng nhau đi thẳng về phía bức tường, không hề có chút do dự, hệt như trước mặt không hề có gì cả.

“A, cẩn thận!”

Không đợi Hồn Quy lo lắng lên tiếng nhắc nhở, mọi người đã thấy bức tường thế nhưng hơi chấn động, sau đó gợn nước dao động mở ra. Mà chờ đến khi bình ổn lại thì không còn thấy bóng dáng thiếu niên cùng nam nhân đâu nữa.

“Đi thôi, đã tới tế đàn rồi.”

Nhắc nhở đám người bên cạnh một tiếng, Hắc Nguyệt liền dẫn đầu đi theo bóng thiếu niên xuyên qua bức tường. Sau đó, sau một trận nước dao động như khi nãy, Hắc Nguyệt cũng biến mất trước mắt nhóm Nhã Cơ cùng Hồn Quy.

“Ách? Nơi này chẳng lẽ là… kết giới? Lần trước ta tới sao lại không có?”

Hoắc Đặc Lý đạo sư vuốn chòm râu bạc mềm mại của mình, vẻ mặt quái dị hỏi. Bất quá sau đó chỉ thấy trong mắt lão nhân chợt lóe một mạt hưng phấn cùng hiếu kì.

Kết giới này thực quỷ dị a! Xem ra là kết giời thượng cổ đã thất truyền. Bằng không sao hắn chưa từng thấy qua.

Ha hả, xem ra lần này đến Đông Lăng quốc lão nhân này học hỏi được thêm rất nhiều kiến thức a, thế nhưng có thể gặp những thứ tốt lưu lại từ thời thượng cổ như vậy, nếu là trước kia chúng đều là những thứ có thể gặp mà không thể cầu a.

Vuốt chòm râu mềm mại bóng loáng của mình, Hoắc Đặc Lý đạo sư cười sáng lạn bước tới trước, sau đó cũng giống bọn Hắc Nguyệt, biến mất trong vách tường. Tiếp đó là Phong Chích Viêm, Nhã Cơ cùng nhóm Phong Vô Kỳ. Bất quá chờ bọn họ đều đi xuyên qua tường, đi vào mặt khác của kết giới thì ánh mắt không khỏi bị tình huống khiếp sợ trước mặt làm hít sâu một hơi.

Chỉ thấy xuất hiện trước mắt thế nhưng là một liên trì đỏ rực.

Màu đỏ yêu dị kia thực làm người ta buồn nôn. Nhất là oán khí cùng âm khí thỉnh thoảng tỏa ra từ huyết trì cơ hồ làm da đầu người ta run lên, trong lòng kinh hoảng.

Cho dù những người có mặt ở đây đều không phải người thường, thần kinh cũng thô hơn, nhưng mặc kệ là ai khi nhìn thấy huyết trì đỏ rực nở đầy hồng liên yêu dị cũng khó tránh suy nghĩ nhiếu.

Hồng liên này chính là những oan hồn đến từ địa ngục a!

Mặc dù trước khi tiến vào nơi này bọn họ đã nghe Hắc Nguyệt nói sơ về quang cảnh trong luyện ngục huyết trì của bộ tộc Đế Luyện, nhưng lúc tận mắt nhìn thấy vẫn thực rung động. Nhất là nơi này quả thực làm người ta có cảm giác âm trầm cùng áp lực.

Bất quá, ánh mắt mọi người không dừng lại ở luyện ngục huyết trì kia quá lâu.

Bởi vì màu đỏ sẫm huyết tinh kia làm người ta không hiểu sao cảm thấy rất khó chịu. Mà hồng liên trong huyết trì lại dị thường xinh đẹp, hệt như được máu tươi cùng linh hồn người ta rưới lên.

Thứ hai là vì mọi người nhìn thấy tế đàn cách huyết trì không xa.

Nơi đó, có một hài đồng yêu dị chừng bảy tám tuổi đang bay lơ lửng phía trên tế đàn.

Những sợi tóc ngân sắc thật dài phấp phới bên thân người hài đồng, quấn quanh dây dưa, hệt như có tư tưởng riêng của mình. Mà đôi ngươi tử sắc vô cùng yêu dị của hài đồng lúc này đang không ngừng mấp máy, hàng mi dài như cánh quạt rọi bóng xuống mí mắt.

“Đó là——”

“Thần nhi——”

Lúc nhìn thấy hài đồng, vô luận là Huân nhi cùng Tây Lam Thương Khung luôn trấn tĩnh, hay Nhã Cơ, Hắc Nguyệt cũng không khỏi mở to mắt, khiếp sợ nhìn chằm chằm về phía tế đàn.

Hài đồng nhỏ bé kia cứ vậy lẳng lặng lơ lửng phía trên tế đàn, hệt như đang ngủ, có vẻ hồn nhiên cùng ngây thơ. Nhưng với ánh mắt sắc bén của Huân nhi cùng Tây Lam Thương Khung có thể thấy rõ ràng cơ thể của hài đồng kia bị quấn đầy những sợi tơ trong suốt, bị chúng trói buộc.

Mà xung quanh tế đàn, mọi người có thể thấy rõ huyết quang đỏ sẫm lưu chuyển trên tế đàn. Mà huyết hồng tỏa ra oán khí cùng âm khí dày đặc kia không cần nói cũng biết từ đâu mà ra.

Đó là oán cùng hận trong huyết của luyện ngục.

Từ lúc thấy hài đồng lơ lửng trên tế đàn, Huân nhi cùng Tây Lam Thương Khung đã bắt đầu tìm kiếm bóng dáng Đế Luyện Tà. Nếu hài đồng ở trong này thì Đế Luyện Tà nhất định cũng vậy.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, liếc mắt nhìn quanh, hai người liền thấy bóng Đế Luyện Tà ở đầu kia luyện ngục huyết trì.

Nam nhân kia, lúc thấy bọn họ xâm nhập vào nơi này cũng không kinh ngạc, hệt như đã sớm biết Huân nhi cùng Tây Lam Thương Khung sẽ tới.

Bất quá khi thấy Nhã Cơ cùng nhóm Hoắc Đặc Lý đạo sư, nam nhân cũng không khỏi nhíu mày. Hiển nhiên sự xuất hiện của bọn họ nằm ngoài dự kiến của Đế Luyện Tà.

Này không thể không nói vì hắn rất tự tin vào hệ thống phòng vệ của địa cung.

“Ngươi rốt cuộc cũng đến!” Những lời này hiển nhiên Đế Luyện Tà nói với Huân nhi.

Dứt lời, nam nhân đứng thẳng xoay về phía thiếu niên, ánh mắt tràn đầy kích động cùng hưng phấn, thậm chí còn có phần u ám cùng bi thương, bất quá làm người ta không thể tưởng nổi chính là trong ánh mắt nam nhân đứng bên bờ huyết trì lại có chút không yên cùng mong chờ, điều này làm Huân nhi cùng Tây Lam Thương Khung không khỏi nhíu mày.

Mà chờ Đế Luyện Tà đứng thẳng người đối mặt về phía này, mọi người mới chú ý trong tay hắn thế nhưng có một đóa hồng liên xinh đẹp.

Kia hẳn là vừa ngắt từ huyết trì. Không biết Đế Luyện Tà rốt cuộc làm thế nào, thế nhưng có thể làm huyết trì không hề có bất cứ sinh mệnh nào nở đầy hồng liên địa ngục xinh đẹp như vậy.

Có lẽ hiểu được nghi hoặc trong mắt mọi người, Đế Luyện Tà chậm rãi đi tới bên tế đàn, sau đó cẩn thận đặt đóa hồng liên trong tay lên huyết sắc đang lưu chuyển trên đó, lúc này mới xoay người lại hướng mọi người chậm rãi nói.

“Này ngay cả tộc trưởng tộc Đế Luyện ta đây cũng không hiểu vì sao huyết trì lại có thể sinh trưởng vật còn sống. Bất quá sau một đêm nó liền biến thành thế này, cũng làm ta lo lắng một phen. Bất quá, hồng liên đột nhiên xuất hiện này cũng giúp ta rất lớn, mang nó cho lão Đông Lăng vương ngu xuẩn kia, dù sao lão cũng nôn nóng có được thì cớ sao ta không làm.”

Ha hả, thánh vật làm người ta ao ước của bộ tộc Đế Luyện, tuy đồng dạng là một gốc hồng liên yêu dị, bất quá khác với thứ đến từ minh trì u ám, đóa yêu dã chi liên kia quan trọng hơn nhiều, công hiệu cũng rất thần kỳ. Đám hồng liên trước mắt sao có thể so sánh. Căn bản không cùng cấp bậc a! Cho dù là huyết liên không biến mất thì Đế Luyện Tà cũng không giao thánh vật của tộc cho người khác, cho dù là Đông Lăng vương cũng không được.

Cũng may, thánh vật từ lúc Thần nhi tỉnh lại đã biến mất, mà ngay lúc Đông Lăng vương bức bách hắn giao thánh vật thì hồng liên địa ngục lại xuất hiện, vì thế Đế Luyện Tà không chút do dự hiến đóa địa ngục chi hoa này hiến lên. Về phần nó có nguy hiểm gì hay không thì không nằm trong phạm vi lo lắng của Đế Luyện Tà.

“Ngươi biết chúng ta sẽ đến!”

Những lời này của Huân nhi không phải nghi vấn mà là khẳng định. Nhìn ánh mắt đầy điên cuồng cùng tuyệt vọng ưu thương của Đế Luyện Tà đang đứng trước tế đàn, Huân nhi không khỏi nhíu mày.

Vẻ mặt của Đế Luyện Tà lúc này rất không thích hợp. Với sự hiểu biết của mình về nam nhân này, hắn không phải vẫn luôn lãnh tĩnh cùng lý trí sao, vì sao lại làm người ta có cảm giác hắn đột nhiên biến đổi thành người khác, vừa tuyệt vọng lại điên cuồng.

Lúc này, Huân nhi không khỏi nhớ tới những lời trưởng lão gia gia nói lúc chuẩn bị rời đi vào ngày gặp mình ở quốc sư phủ.

‘Thần nhi, mấy ngày này tộc trưởng trở nên rất quái dị, hoàn toàn không còn bình tĩnh như ngày xưa, giống như có chút điên cuồng. Tình huống này trước kia cũng từng xuất hiện một lần, chính là lần đó không biết vì sao ngươi đột nhiên biến mất, một khắc đó tộc trưởng trở nên phẫn nộ cùng điên cuồng, thẳng đến lúc không biết tộc trưởng từ đâu ôm ngươi trở về thì hắn mới khôi phục thần trí.’

Nghĩ tới lời trưởng lão gia gia nói ngày đó, Huân nhi hiểu ra, đó hẳn là lần Hắc Nguyệt ôm mình nhảy xuống vách núi đen phía sau tộc. Lần đó, mình thật sự giải thoát khỏi trói buộc, có được tân sinh.

Bất quá, Đế Luyện Tà rốt cuộc làm thế nào tìm được thân thể tiền thế của mình toàn vẹn như vậy?

Theo Hắc Nguyệt nói, lúc tỉnh lại sau khi nhảy xuống vách núi đen thì chỉ có một mình hắn, không hề thấy bóng dáng Thần nhi. Kia, thân thể đã không còn linh hồn kia làm thế nào bị Đế Luyện Tà tìm được?

Điểm này, không riêng gì Huân nhi, chỉ sợ tất cả mọi người đều nghi hoặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.