Tây Lam Yêu Ca

Chương 142: Chương 142: Đoạn Thủy Trừu Đao




Con sông Y La Đa Nhĩ là một con sông dài cắt ngang qua Thương Lam đại lục, theo hướng nam bắc mở rộng vào cảnh nội Nam Khê cùng Bắc Tang. Nó nối liền Tây Lam cùng Đông Lăng, đồng thời lại giống một đường ranh giới ngăn cách, phân chia thành một khoảng cách thật xa xôi, để những người hai bên bờ chỉ có thể cách một con sông trông ngóng nhau.

Nhưng đối với những người sinh sống hai bên bờ sông Y La Đa Nhĩ, con sông dài tồn tại từ xưa đến giờ cũng chính là nguồn sinh mệnh, là chỗ dựa cho bọn họ sinh tồn.

Cũng vì thế, trong lòng những người sống ở đây, sông Y La Đa Nhĩ còn được gọi là ‘sông ngô chi mẫu thân’! [mẹ tôi]

Người dân hai bên bờ dựa vào con sông xinh đẹp này mà sinh tồn, phồn vinh, phát triển, đồng thời cũng mở rộng phát triển kinh thương cùng mậu dịch của Đông Lăng quốc cùng Tây Lam.

Nếu muốn tới Đông Lăng nhanh nhất thì nhất định phải băng qua sông Y La Đa Nhĩ. Bời vì, đây là con đường thuận tiện nhất để đi từ Tây Lam tới Đông Lăng.

A Á Lực chính là một tiểu tử chất phác sinh sống bên bờ sông Y La Đa Nhĩ. Đối với con sông Y La Đa Nhĩ mà hắn vẫn luôn xem là nguồn dưỡng dục cuộc sống, A Á Lực tới giờ vẫn luôn ôm tâm tình kính sợ mà ngắm nhìn nó.

Cuộc sống bình ổn ngày qua ngày đột nhiên xảy ra gợn sóng khó có thể tưởng nổi. Hoàng đế bệ hạ vĩ đại thánh minh ở đến đô phồn hoa của bọn họ thế nhưng chuẩn bị đi tới Đông Lăng quốc nằm ở bờ sông Y La Đa Nhĩ đối diện, hơn nữa còn là mấy ngày sắp tới?

Vì thế, một ngày nọ A Á Lực đột nhiên tỉnh lại khỏi cơn mơ thì không khỏi kinh ngạc nhìn thấy trên sông Y La Đa Nhĩ đột nhiên có rất nhiều thuyền hạm xa hoa, hơn nữa trên đó còn khắc huy hiệu hoàng tộc cao quý không thể chạm tới.

Mà lúc hắn vội vàng chạy ra khỏi nhà xem thử thì phát hiện có rất nhiều người vây quanh bến cảng sông Y La Đa Nhĩ, tất cả đều rướn dài cổ chăm chú nhìn thuyền hạm xa hoa của đế vương trên sông.

Từ miệng đám người vây xem, A Á Lực mới biết, chiến thuyền xa hoa nhất khí thế nhất lớn nhất kia chính là chiến thuyền chuẩn bị cho bệ hạ đi tới Đông Lăng quốc.

A Á Lực không khỏi chăm chú nhìn chiến thuyền hấp dẫn ánh mắt cùng làm người ta sùng kính nhất kia, nhìn thiếu niên tinh tế, ánh mắt mông lung tựa sát bên cạnh nam nhân tuấn mỹ tôn quý cao lớn hệt như thần linh trên chiến thuyền xa hoa vượt khỏi sự tưởng tượng của hắn.

Vì thế, tiểu tử từ nhỏ đã sinh ra và lớn lên bên dòng sông Y La Đa Nhĩ vô thức cảm thấy tim mình đập nhanh, tựa hồ có một mục tiêu tương lai nào đó bắt đầu xuất hiện, làm hắn lần đầu tiên có ý tưởng rời khỏi ‘con sông ngô chi mẫu thân’ này.

“A Á Lực đại ca, ngươi cũng tới xem à?” Một giọng nữ thanh thúy đột nhiên từ phía sau truyền tới, giọng nói tràn đầy hưng phấn cùng kích động.

“Sa Lợi Nhã!” Xoay người, A Á Lực nhìn thiếu nữ thanh thuần ở phía sau, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười mỉm hiền hòa của huynh trưởng. Tiểu nữ hài từ nhỏ đã chạy tới chạy lui bên người hắn, hiện giờ bất tri bất giác đã biến thành một cô gái xinh đẹp.

Xem ra, thời gian trôi qua thật nhanh a!

“A Á Lực đại ca, ngươi có thấy loan đế bệ hạ vừa đi ngang ban nãy không? Ta nói cho ngươi biết nga, ta thấy hoàng đế bệ hạ luôn đó, còn có thiệt nhiều thiệt nhiều đại thần mặc quần áo hoa lệ.

Tuy vì sự sùng kính cùng kính sợ đối với hoàng tộc, bọn họ không dám to gan chăm chú nhìn đế vương cao cao tại thượng, nhưng thiếu nữ đang trong cơn hưng phấn hăng hái kể lại cho nam tử mình tín nhiệm cùng ỷ lại nhất, muốn chia sẻ tâm tình kích động của mình lúc này.

“Hoàng đế bệ hạ a…” Nam tử bễ nghễ đứng trên chiến thuyền xa hoa nhìn xuống bọn họ, nam nhân tuần mỹ uy nghiêm tràn đầy khí phách tôn quý kia chính là Lam đế bệ hạ của Tây Lam bọn họ sao? Thế còn thiếu niên đứng bên cạnh Lam đế bệ hạ…

Ánh mắt A Á Lực không khỏi gắt gao đặt trên người thiếu niên thoạt nhìn rất yếu ớt kia, tai thì vẫn nghe Sa Lợi Nhã ở bên cạnh kể lại những tin tức nàng nghe được từ miệng người khác.

Liên quan tới hành trình đế vương đi Đông Lăng lần này, còn có… vụ Cửu hoàng tử điện hạ thần bí kia…

Khoảng cách giữa đám người cùng chiến thuyền xa hoa trên sông Y La Đa Nhĩ cũng không xa, vì thế sau khi quỳ lễ tiễn đế vương đi xa cũng dần dần thoát khỏi sự rung động ban đầu, bắt đầu hưng phấn nghị luận.

Lần này tới Đông Lăng, nghe nói bệ hạ còn mang theo vị Cửu hoàng tử điện hạ thần bí nhất Tây Lam cùng một vài thành viên hoàng thất khác.

Những tin đồn ầm ĩ liên quan tới vị Cửu hoàng tử điện hạ đoạn thời gian trước, tựa hồ lại bị đám người kéo ra bàn luận. Chẳng qua lần này, bọn họ chỉ cười nhạt trước tin đồn Cửu hoàng tử được sủng ái bật nhất kia bị ma tộc hủy dung.

Bởi vì, ngay vừa nãy, lúc loan giá của Lam đế bệ hạ vừa đi ngang qua cùng lúc đi lên chiến thuyền trên sông Y La Đa Nhĩ, tuy khoảng cách hơi xa, thiếu niên kia lại được Lam đế bệ hạ bảo hộ chặt chẽ bên người nên bọn họ cũng không thấy rõ lắm.

Nhưng gương mặt trắng nõn bóng loáng của thiếu niên, tất cả đều thấy rất rõ, thiếu niên thân phận cao quý, dung nhan tuyệt mỹ như thần linh, khuynh quốc khuynh thành mị hoặc sinh linh a.

Từ đó, lại có một tin đồn về Tây Lam Cửu hoàng tử điện hạ được lan truyền từ những người dân sinh sống bên bờ sông Y La Đa Nhĩ.

Mà dung mạo tuyệt mỹ yêu dị như tinh linh trong truyền thuyết lần thứ hai bị phủ lên một tầng khăn lụa bí ẩn mông lung, làm Tây Lam Cửu hoàng tử điện hạ từ đó trở thành truyền kỳ trong miệng dân chúng Tây Lam.

Mà giờ phút này, mặc kệ nhóm người vây xem bên bờ sông Y La Đa Nhĩ nói thế nào, chiến thuyền đế vương đi tới Đông Lăng quốc đã chầm chậm đi về phía bờ kia của sông Y La Đa Nhĩ, nơi được gọi là Đông Lăng quốc.

——————

Đông Lăng quốc.

Trên con đường đi tới kinh thành Đông Lăng quốc, có ba người cưỡi hai con ngựa chậm rãi đi tới. Tự nhiên, có một người cưỡi ngựa đi phía trước.

Về phần vì sao chỉ có hai con ngựa mà tới ba người, này đương nhiên là một vấn đề thật ngây thơ. Câu trả lời là, bởi vì trong đó có một con ngựa chở hai người.

Con ngựa đi trước là một con ngựa tốt, thoạt nhìn bất phàm. Vừa thấy đã biết là bảo mã khó tìm. Không nói tới toàn thân đen tuyền tỏa sáng, bộ lông mềm mại sáng bóng làm người ta vừa thấy đã yêu thích không muốn buông tay. Một bảo mã như vậy, cho dù không biết giá cả nhưng cũng biết nó bất phàm. Đều phải thầm than, hảo một con thiên lý mã a!

Mà lúc này trên lưng con thiên lý mã kia đang ngồi một nam tử cao lớn tuấn mỹ nhưng lạnh lùng hệt như thần linh. Mà trong lòng y lại đang cẩn thận ôm một thiếu niên thoạt nhìn rất mảnh khảnh.

Mà đi theo phía sau nam nhân là một thiếu niên thanh tú ngồi trên một con ngựa màu rám nắng. Giờ phút này, thiếu niên thỉnh thoảng chăm chú nhìn về phía bóng dáng cao lớn của nam nhân đi trước, đồng thời không quên đánh giá hoàn cảnh xung quanh.

“Chủ thượng, thiếu gia, nghe nói nơi này gần nhất xuất hiện một đám sơn tặc, chuyên đánh cướp người qua đường. Chủ thượng, người xem chúng ta có nên nhanh chóng rời khỏi nơi này, tránh gặp phiền phức không cần thiết hay không?”

Nhìn phong cảnh hoang vu quạnh quẽ xung quanh, thiếu niên thanh tú đi phía sau nam tử cao lớn không khỏi thúc ngựa đi nhanh tới trước vài bước, cung kính hỏi.

“Không cần…!” Âm thanh lạnh lùng không hề có cảm tình của nam tử vang lên, thậm chí còn không quay đầu lại liếc mắt nhìn thiếu niên một cái, chỉ tiếp tục để mặc con hắc mã tự do đi trới trước, làm người ta không khỏi hoài nghi nam tử này có phải thật sự lạnh băng không có chút tình cảm nào hay không.

Nhưng hoài nghi này không khỏi bị đánh vỡ. Chỉ thấy nam nhân thỉnh thoảng cúi đầu chăm chú nhìn thiếu niên mình đang ôm trong lòng, vẻ mặt lạnh lùng vốn có trong nháy mắt trở nên nhu hòa cùng thâm tình.

Thiếu niên thanh tú cưỡi trên con ngựa màu rám nắng sau khi nghe thấy lời nam nhân thì không nói thêm gì nữa, chỉ càng cận thận chú ý bất cứ biến động nhỏ nào xung quanh. Nhưng cũng chính lúc này, chỉ thấy hai người nhảy ra từ đám cây cối bên đường hùng hổ gào to với bọn họ.

“Ta là Đoạn Thủy!”

“Ta là Trừu Đao!”

“Chúng ta hành hiệp trượng nghĩa chuyên cướp của người giàu chia cho người nghèo ở năm thành mười núi Đông Lăng quốc, được người ta tặng cho ngoại hiệu đội lưu manh gây án ‘Đoạn Thủy Trừu Đao’!”

“Ngu ngốc! Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, không phải ‘đội lưu manh gây án’, là đội tác chiến lưu động, sao ngươi cứ quên hoài vậy? Phải biết chúng ta là hiệp khách hành hiệp trượng nghĩa, không phải đám sơn tặc ngu ngốc!”

Thiếu niên trắng nõn thoạt nhìn hệt như một thiếu gia nhà giàu tự xưng là ‘Đoạn Thủy’ kia nhảy dựng lên cho đồng bạn bên cạnh một quyền, bộ dáng vô cùng phẫn nộ ân cần dạy bảo nam tử cường tráng có vẻ rất chất phác ở bên cạnh.

“Chính là Đoạn Thủy, ngươi xác định hạnh vi của chúng ta hiện giờ không phải vì không còn lộ phí tiếp tục lang thang giang hồ nên mới quyết định đi tới đâu thì cướp tới đó sao?” Xoa cái đầu bị gõ đau, nam tử chất phác thành thực nói, không khỏi làm gương mặt thiếu niên đứng cạnh run rẩy.

“Ngu ngốc, ai bảo ngươi nói ra chứ? Phải biết, thân phận của chúng ta hiện giờ chính là hành hiệp trượng nghĩa cướp của người giàu chia cho người nghèo, không phải là sơn tặc vì tư lợi cho bản thân. Hơn nữa, chẳng lẽ ngươi muốn vì không có tiền ăn cơm mà đói chết bên đường sao?”

“Không muốn. Chính là Đoạn Thủy, không phải ngươi nói chúng ta cướp của người giàu chia cho người nghèo sao? Chính là bọn họ thoạt nhìn không giống người xấu a. Chúng ta vẫn phải cướp sao?” Xoa đầu, nam tử chất phát, vẻ mặt hàm hậu hỏi thiếu niên bên cạnh.

“Ai nói bọn họ không phải người xấu! Trên mặt người xấu chẳng lẽ có khắc hai chữ ‘người xấu’ sao?” Liếc đại ngốc bên cạnh một cái, thiếu niên quay đầu nhìn về phía ba người hai mã bên kia, vẻ mặt xác định.

“A? Chính là Đoạn Thủy, ngươi không phải nói đối tượng mà chúng ta phải cướp đều là những lão nhân nhăn nheo bụng phệ đáng khinh sao, chính là bọn họ thoạt nhìn một chút cũng không giống mà.” Nam tử chất phác quay đầu chăm chú nhìn ba người trước mặt, không khỏi nghi hoặc.

Rõ ràng là người có bộ dáng rất dễ nhìn mà, vì sao Đoạn Thủy nói bọn họ là người xấu?”

Nhìn nam tử tuấn mỹ bất phàm cưỡi trên bảo mã hắc sắc cùng thiếu niên không thấy rõ dung mạo được y ôm dịu dàng ôm trong lòng, nam tử chất phác thật sự không nhìn ra chút nhăn nheo bụng phệ nào!

“Ngươi biết cái gì chứ. Người thế này mới đáng giận nhất này. Bề ngoài thoạt nhìn anh tuấn tiêu sái khí độ bất phàm nhưng kì thực một bụng ý xấu. Ngươi không biết đấy thôi, cái tên đáng giận này thế nhưng dám đem thiên lý mã làm lừa để cưỡi, còn dám can đảm xuất hiện trước mặt Bá Nhạc ta đây, chẳng lẽ còn không xấu? Thiên lý ở đâu chứ, người này thế nhưng dám lãng phí bảo mã như vậy, bản thiếu gia còn chưa có phúc khí này a.”

Thiếu niên đấm ngực dậm chân, ánh mắt đều là ánh lửa phẫn nộ, đùng đùng lao về phía nam tử ngồi trên lưng hắc mã. Nhưng hiển nhiên, đối phương căn bản không hề bị ánh mắt phẫn nộ của thiếu niên ảnh hưởng, vẫn là bộ mặt lạnh lùng không chút biến đổi như cũ.

“A, là vậy a!” Sờ sờ đầu, nam tử chất phác cười đến ngu ngu.

“Đương nhiên là vậy rồi. Hơn nữa ngươi xem, tên bại hoại này thật sự xấu xa vô cùng, ra ngoài còn mang theo nam sủng. Thế mới nói, loại người xấu xa này chúng ta nhất định phải cướp. Hơn nữa chẳng những cướp tài, còn phải cướp người nữa.” Thiếu niên làm ra vẻ răn dạy phân tích với nam tử chất phác bên cạnh.

“Cướp người? Cướp ai?” Đại ngốc chất phác ngây ngẩn cả người. Nhìn Đoạn Thủy đang nóng lòng muốn thử ở bên cạnh, lại nhìn ba người dị thường im lặng cách đó không xa, hắn thật sự không hiểu Đoạn Thủy muốn cướp ai.

Hơn nữa, cướp để làm gì a?

“Ngu ngốc, đương nhiên là cướp thiếu niên bị nam nhân xấu xa kia ép buộc làm nam sủng a. Nhìn thấy không, chính là thiếu niên bị ôm kia kìa. Đợi lát nữa cướp được thì mang về, cứ vậy thì đội ngũ chúng ta sẽ ngày càng lớn mạnh, sau này đi cướp của người giàu chia cho người nghèo cũng có nhiều người giúp chúng ta cầm túi tiền a.”

Chỉ vào thiếu niên không thấy rõ dung mạo bị nam tử ôm trong lòng, thiếu niên tự xưng là Đoạn Thủy kia hưng phấn nói.

“A? !” Nam tử chất phác nhìn qua, kết quả chống lại một đôi mắt âm trầm, ánh mắt hắn không khỏi co lại một chút.

Mà lúc này, thiếu niên thanh tú đi theo phía sau nam tử tuấn mỹ không khỏi phẫn nộ nhìn hai kẻ ‘cướp của người giàu chia cho người nghèo’ kia, bộ dáng hận không thể lập tức bay qua chém bọn họ thành tám khối.

Dám nói điện hạ của hắn là nam sủng? Lại còn muốn giựt tiền cướp sắc? Quả thật là tội đáng muôn chết, lại còn liên lụy cửu tộc!

“Chủ thượng!” Ám cung Di Nguyệt nhìn nam tử tuấn mỹ phía trước, cung kính chờ lệnh.

“Di Nguyệt, giải quyết bọn họ!” Gương mặt không có biểu tình đột nhiên gợi lên một mạt cười lạnh, làm người ta cảm thấy lạnh lẽo, rợn da gà từ tận đáy lòng.

“Dạ!”

Đúng vậy, một hàng ba người này chính là đoàn người Tây Lam Thương Khung đang đi tới Đông Lăng. Đi theo sau hầu hạ cùng bảo hộ chính là nội thị Tiểu Di Tử của Cửu hoàng tử điện hạ, như vậy, thiếu niên bị Tây Lam Thương Khung cẩn thận ôm trong lòng hiển nhiên là Huân nhi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.