Tây Lam Yêu Ca

Chương 177: Chương 177: Gặp Lại Cốc Kiến




[Chương này đúng là làm khó ta, khúc đuôi thì nó nhảy tít lên đầu, lúc đầu lại nhảy xuống giữa…. ta phải vừa edit vừa chơi xếp hình… thật không hiểu nổi vì sao nó lại lộn thành như vậy luôn á T^T mà tìm hết các bản raw bên trung thì vẫn bị lỗi jh chang… bó tay]

*****

“Thần nhi, ngươi nói cho trưởng lão gia gia biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì cái gì ngươi lại xuất hiện ở Tây Lam quốc, lại còn biến thành bộ dáng này? Còn nữa, hài đồng này…”

Đợi đến lúc Huân nhi cùng Ẩn trưởng lão bình tĩnh lại sau cơn kích động, lão nhân nhìn hài đồng yêu dị vẫn luôn túm chặt ống tay áo thiếu niên, vẻ mặt ngây thơ chất phát chăm chú nhìn mình, không khỏi nghi hoặc hỏi.

Hài đồng này, hơn mười năm trước bị Đế Luyện Tà mang ra từ địa cung, cho dù đã qua hơn mười năm vẫn luôn giữ bộ dáng tám tuổi như vậy. Hài đồng bị Đế Luyện Tà khống chế này quả thực chính là Thần nhi mà lão nhìn thấy từ nhỏ đến lớn, ấu tử của lão tộc trưởng Đế Luyện.

Chính là hiện tại, Ẩn trưởng lão không dám xác định.

Bởi vì, Thần nhi rõ ràng đang đứng trước mắt, cảm giác như đã quen biết rất lâu. Chẳng sợ bộ dáng hay thân phận đã thay đổi, nhưng tình cảm của Thần nhi dành cho lão, người nuôi nấng Thần nhi lúc xưa vẫn luôn tôn kính cùng kính yêu như cũ.

Nếu thiếu niên trước mắt đã có thể chứng minh mình là Thần nhi, là đứa nhỏ đáng yêu lúc xưa, như vậy hài đồng yêu dị bên người Thần nhi lại là chuyện gì?

Chẳng lẽ, hài đồng này cũng là Thần nhi?

Nghe nói, hài đồng này sở dĩ thoát khỏi khống chế của tộc trưởng vì trong một trận đấu trao đổi đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hài đồng bị biến thành công cụ giết chóc kia đột nhiên trở nên có sức sống?

Quả thực, nhìn hài đồng hồn nhiên tràn đầy tò mò trước mắt, hiện tại là ai cũng không nghĩ nó là con rối không có cảm tình, không có cảm giác nữa.

Nó, đã không còn là một con búp bê mặc cho người ta bày bố nữa, nó rõ ràng là một hài đồng xinh đẹp.

“Trưởng lão gia gia, tình huống hiện tại của hài đồng này ta cũng không rõ lắm. Chỉ biết nó hệt như một con chim non mới nở chưa hình thành tư tưởng thành thục, luôn tò mò với mọi thứ, hết thảy vẫn còn tỉnh tỉnh mê mê, những mặt khác thì…”

Huân nhi nhìn hài đồng lưu luyến không muốn rời xa mình ở bên cạnh, cũng cảm giác thực mờ mịt cùng mê hoặc.

Theo lý mà nói, thân thể hài đồng này vốn thuộc về mình, mà sau khi linh hồn mình rời đi một lần nữa chuyển thế thì nó không thể tính là một thể xác vẹn toàn nữa, chỉ có thể mặc người khống chế.

Chính là hiện tại, thể xác vốn là con rối lại đột nhiên sinh ra một tâm hồn ngây thơ… rốt cuộc là chuyện gì? Chẳng lẽ có quan hệ với nội dung luyện ngục huyết trì trong địa cung bộ tộc Đế Luyện?

Huyết trì ở nới đó là một nơi tràn ngập oán khí khí cường đại cùng ma khí nồng đậm, thậm chí có thể nói là nơi đầy âm khí?

Hết thảy chỉ sợ phải tới địa cung xem một chuyến mới tìm được đáp án.

Nhìn ngự đại biểu cho cội nguồn sức mạnh trên trán thiếu niên, Ẩn trưởng lão không khỏi kinh ngạc, có chút không thể tin được. Sự thực này đến quá đột ngột nên lão nhân có chút không dám tin.

Rốt cuộc, ai mới là tộc trưởng bộ tộc Đế Luyện?

“Trưởng lão gia gia, Thần nhi…”

“Linh, các ngươi rốt cuộc đang nói gì vậy, sao ta cảm thấy nghe không hiểu gì cả? Còn nữa, vị lão nhân này là ai, sao ngươi lại gọi là trưởng lão gia gia?” Đối với màn gặp lại đầy kích động của thiếu niên cùng lão nhân, Khải Á Nhĩ thực sự ù ù cạc cạc.

Nếu hắn không đoán sai, có thể tiến vào quốc sư phủ phải là người Đông Lăng quốc đi. Chính là nhìn bộ dáng kích động của Linh cùng lão nhân, Khải Á Nhĩ không khỏi mê hoặc cùng chấn kinh.

Bắt đầu từ lúc gặp Linh ở Tây Lam quốc, Khải Á Nhĩ chưa từng thấy Linh mất khống chế, có tình cảm sâu đậm với một lão nhân như vậy.

Tuyệt mỹ thiếu niên này luôn để lại ấn tượng thanh linh hờ hững, cao ngạo bễ nghễ trong lòng Khải Á Nhĩ, dường như không có bất cứ thứ gì có thể lọt vào mắt.

Chính là hiện tại, Khải Á Nhĩ mới đột nhiên phát hiện thiếu niên này cũng có tình cảm của nhân loại a! Chẳng qua lúc đối mặt với hắn không lộ ra mà thôi.

Này đúng là một điểm có thể làm bản thân hắn nhận rõ vấn đề, thiếu niên này căn bản không để hắn vào mắt, chẳng sợ ngay từ lần đầu gặp gỡ trái tim hắn đã bị luân lạc.

Cự ly giữa bọn họ vĩnh viễn luôn xa xôi như vậy. Cho dù Khải Á Nhĩ cảm thấy mình đang từng chút tiếp cận nhân nhi chói mắt này, nhưng lần nào hắn cũng mất mác phát hiện hóa ra khoảng cách kia chưa bao giờ rút ngắn.

Một khắc đó, Khải Á Nhĩ biết, cho dù mình có liều mạng đuổi theo cũng vĩnh viễn không thể tiến vào lòng thiếu niên.

Kia, hắn có nên buông tay không? Từ bỏ bảo bối mà vĩnh viễn không có khả năng có được?

Giờ phút này, Khải Á Nhĩ không khỏi cười khổ, trong lòng chua xót đến khó có thể lờ đi. Hắn, vĩnh viễn cũng không được Linh để ý.

Đối với Linh mà nói, hắn bất quá chỉ là một người bằng hữu của ca ca, có cũng được mà không có cũng không sao. Nếu không vì Vụ Lan, thiếu niên cao ngạo lạnh lùng này có lẽ không bao giờ liếc mắt nhìn tới hắn.

“Thần nhi, người này…” Lúc Khải Á Nhĩ lên tiếng, Ẩn trưởng lão mới phát hiện bên cạnh bọn họ thế nhưng còn có một nam nhân xa lạ.

Vừa rồi lão thực sự quá xúc động, thế nhưng ngay cả có người bên cạnh cũng không phát hiện. Nếu để người khác nghe được đoạn nói chuyện của lão cùng Thần nhi, lại thấy ấn ký kia thì…

Nghĩ đến đây, Ẩn trưởng lão không khỏi đổ một thân mồ hôi lạnh. Khẩn trương liếc mắt nhìn xung quanh, phát hiện trừ bỏ hai người đứng cạnh Thần nhi thì không còn ai khác.

Ẩn trưởng lão thở phào một hơi, đồng thời ánh mắt nhìn về phía Khải Á Nhĩ dâng lên sát ý nồng đậm. Người này, mặc kệ là ai, nếu hắn đã nghe thấy đoạn nói chuyện của mình cùng Thần nhi thì tuyệt đối không thể lưu lại.

Lão không thể để Thần nhi đặt mình vào nguy hiểm, cho dù chỉ một chút thôi cũng không được. Thần nhi vất vả lắm mới có thể trở về, lão tuyệt đối không để người khác lại tổn thương đứa nhỏ này nữa. Cho dù là tộc trưởng cũng không được. Lão không thể trơ mắt nhìn Thần nhi bị Đế Luyện Tà phá hủy như mười năm trước.

Chuyện lúc trước vẫn luôn là nỗi đau cùng nuối tiếc không thể xóa nhòa trong lòng Ẩn trưởng lão.

“Trưởng lão gia gia, hắn là hoàng tử Bắc Tang quốc cùng Thần nhi đến lần này.” Cảm nhận được sát khí, Huân nhi tự nhiên hiểu được trưởng lão gia gia đang lo nghĩ cho mình. Mặc dù rất cảm động nhưng Huân nhi vẫn không thể để trưởng lão gia gia giết chết Khải Á Nhĩ.

Không nói Khải Á Nhĩ là bằng hữu của Thất ca, người này rất dũng cảm, Huân nhi không chán ghét. Nếu trưởng lão gia gia giết Khải Á Nhĩ ở trong này, mặc kệ là Bắc Tang quốc hay Đế Luyện Tà đều có thể nghi ngờ người.

Huống chi, Khải Á Nhĩ có thân phận hoàng tử Bắc Tang quốc. Nếu hắn đột nhiên chết trong quốc sư phủ thì mặc kệ là Đế Luyện Tà hay mình đều làm người ta chú ý cùng nghi ngờ. Nghiêm trọng hơn, có thể phát sinh chiến tranh giữa các đại quốc.

Hơn nữa, nguyên nhân trọng yếu làm Huân nhi yên tâm chính là mặc dù Khải Á Nhĩ có nghi hoặc về quan hệ của mình với trưởng lão gia gia nhưng hắn tuyệt đối sẽ không nói chuyện vừa thấy cho người khác. Nam nhân thoạt nhìn thô cuồng dũng cảm này không giống loại người thích bép xép nhiều chuyện.

“Thần nhi, ngươi…” Nhìn thiếu niên mụ lực ngăn cản mình, Ẩn trưởng lão có chút do dự, cuối cùng vẫn tản đi sát khí trên người.

“Thần nhi, sao ngươi lại xuất hiện trong quốc sư phủ?” Đây là vấn đề mà Ẩn trưởng lão muốn biết nhất.

Xoay người không thèm ngó ngàng tới nam nhân mình vừa định giết người diệt khẩu, lão nhân hiền lành nhìn thiếu niên yêu dị trước mắt.

Một thân cung trang hoa lệ, ánh mắt bễ nghễ cao cao tại thường, tất cả đều thể hiện thân phận đặc biệt của Thần nhi. Nhất là từng cử động nhỏ như ngẩng đầu giơ tay của thiếu niên, tuy không cố tình biểu hiện nhưng khí chất toát ra đều không khỏi làm lão nhân nhìn ra Thần nhi khác với quá khứ.

Nếu trước kia Thần nhi là một đứa nhỏ đơn thuần vô ưu thì hiện giờ là một người cao cao tại thượng có uy áp cùng sức mạnh cường đại mà không kẻ nào dám xâm phạm. Mặc dù có những kẻ vì diện mạo cùng tuổi của Thần nhi mà nãy sinh tâm tư, bất quá cuối cùng không thể nghi ngờ chính là tự lao vào tử lộ.

Mà Huân nhi, sau khi nói nguyên nhân mình đến quốc sư phủ thì liền lẳng lặng đánh giá lão nhân hiền lành trước mặt.

Hơn mười năm, trưởng lão gia gia thoạt nhìn vẫn khỏe mạnh như xưa a. Mặc dù niên kỉ của người đã rất lớn.

Bất quá sau khi nghe nguyên nhân, Ẩn trưởng lão không khỏi thúc giục thiếu niên nhanh chóng rời đi. Bởi vì thân phận Thần nhi dù sao cũng là cấm kỵ, nếu ở quốc sư phủ lâu, Đế Luyện Tà rất thông minh, không chừng sớm muộn gì hắn cũng phát hiện thân phận Thần nhi.

Mà lần này hắn đột nhiên mời Thần nhi đến quốc sư phủ, nói không chừng chính vì đã bắt đầu nghi ngờ.

Về phần Huân nhi, nếu đã đạt được mục đích gặp được trưởng lão gia gia ở quốc sư phủ, thiếu niên tự nhiên không cần tiếp tục ở lại. Dù sao, cho dù lúc này đối diện với nam nhân kia thiếu niên cũng không còn xúc động nhưng Huân nhi vẫn cảm thấy mệt mỏi.

Thực lao tâm a.

Lát nữa đi gặp Đế Luyện Tà một chuyến, nói hắn mình phải quay về Tây Ngô cung đi. Phụ hoàng, bất quá chỉ mới xa ngươi một ngày, lúc này Huân nhi không khỏi nhớ cái ôm ấm áp của ngươi.

Lúc biết Thần nhi chuẩn bị rời đi, Ẩn trưởng lão cũng lập tức rời khỏi Đào uyên. Nếu đã gặp được Thần nhi, biết dự tính của Thần nhi, lão tự nhiên phải đi an bài một số việc, cho dù là dự định trước nhưng vẫn tốt hơn ngồi chờ.

Huống chi, Đế Luyện Tà phỏng chừng cũng sắp trở lại. Nếu lão vẫn còn ở đây nhất định sẽ khiến Đế Luyện Tà hoài nghi.

Nhìn bóng dáng trưởng lão gia gia rời đi, Huân nhi im lặng đứng một hồi mới chuẩn bị quay về phòng. Bất quá lúc đi ngang qua một gốc đào, Huân nhi đột nhiên xoay người nhìn về một hướng phía sau.

“Ai? Đi ra!”

Một trận gió mát phất qua, trừ bỏ cánh đào rơi rụng thì tựa hồ không có bất cứ điểm nào khác thường. Bất quá Huân nhi vẫn không thả lỏng nhìn chằm chằm về phía trước, con ngươi tử sắc tản mát khí thế sắc bén lạnh lẽo như băng.

“Đừng để ta lặp lại lần thứ hai. Đi ra.”

“Điện hạ, cho dù ta tiềm ẩn cẩn thận thế nào vẫn bị ngươi phát hiện a!”

Im lặng chờ đợi một hồi mới nghe thấy một âm thanh trầm thấp đột nhiên vang lên, Di Nguyệt vẫn hầu hạ bên cạnh thiếu niên lập tức khẩn trương chắn trước mặt điện hạ, bộ dáng cảnh giới nhìn về phía trước.

“Cốc Kiến, sao lại là ngươi? Ngươi còn chưa quay về Ma giới sao?”

Huân nhi nhìn nam nhân đột nhiên hiện thân, không khỏi nhíu chặt mày. Sau lần gặp ở Tây Diệp La học viện, Cốc Kiến đáng ra đang bị nội thương nghiêm trọng cứ thế xuất hiện trước mặt, nhìn ma tộc từng là thị vệ trưởng của mình, thiếu niên rõ ràng nhìn ra vẻ tái nhợt trên gương mặt nam nhân.

“Điện hạ, cùng Cốc Kiến quay về ma giới đi. Điện hạ, ngươi là vương tương lai của ma tộc a, ngươi nỡ vứt bỏ con dân mình sao? Điện hạ, ngươi thật sự muốn bỏ chúng ta sao?”

Quỳ một gối, ma tộc anh tuấn là người đứng đầu trong bát tế lúc này tràn đầy mong chờ nhìn thiếu niên dị thường yêu dị trước mặt.

“Cốc Kiến, ngươi cũng biết đó là chuyện không có khả năng, ta sẽ không trở về ma giới. Ta đã không còn là người của ma tộc, cũng không còn trách nhiệm với con dân ma tộc nữa. Ngươi trở về đi, trở lại ma giới đi thôi. Ở đó sẽ có người kế vị mới xuất hiện.”

Trách nhiệm của ma tộc sớm đã không còn dính dáng gì đến Huân nhi nữa.

Nhìn nam tử anh tuấn chân thành quỳ một gối trước mặt, Huân nhi không chút do dự từ chối. Nam nhân kia, Huân nhi đã nợ y rất nhiều, hiện giờ chính là lúc thực hiện lời hứa của mình.

“Điện hạ, ngươi thật sự quyết định ở lại nhân giới? Quyết định vĩnh viễn ở lại bên cạnh nam nhân kia?”

Ngẩng đầu nhìn người mình từng thề nguyện, Cốc Kiến nhìn thấy kiên định cùng quyết tâm không thể dao động trong ánh mắt thiếu niên.

Điện hạ của hắn đã quyết định rồi sao? Hiểu ra điều này, Cốc Kiến hiện nhiên vô cùng chán nản.

Dù sao cũng là vị vương giả mà mình vẫn luôn phục tùng, thế nhưng hiện giờ lại vứt bỏ bọn họ để chọn một nam nhân khác. Mà người này thế nhưng là…

Nghĩ đến nam tử thần tộc gặp gỡ lần hắn muốn cường ngạnh bắt điện hạ quay về ma tộc, Cốc Kiến không khỏi phát run.

Nếu hắn không đoán sai, nam nhân có thể sở hữu ‘thất lạc quyền trượng’ của thần giới chỉ có thể là Kỳ hoàng của thần tộc đã đột nhiên biến mất sau trận thần ma đại chiến đi.

Nam nhân kia, y quả nhiên vẫn luôn tìm kiếm Già Lâu La điện hạ!

“Đúng vậy, ma tộc không còn liên quan tới ta nữa. Hiện giờ ta là nhân loại, chỉ là nhân loại mà thôi.”

“Điện hạ…” Nhìn ánh mắt kiên quyết của Già Lâu La điện hạ, Cốc Kiến không khỏi đứng lên, ánh mắt hỗn loạn nhìn thiếu niên.

“Cốc kiến, nếu ngươi lại muốn cường ngạnh bắt ta quay về ma tộc, ta khuyên ngươi tốt nhất nên bỏ cuộc. Ngươi không phải đối thủ của ta.” Toàn thân phát ra khí thế lãnh liệt, Huân nhi nhìn ma tộc trước mặt, ánh mắt tràn đầy tự tin.

Cho dù mới thức tỉnh không lâu, nhưng chỉ cần mình không muốn, cho dù Cốc Kiến có ‘tỏa liên Cấm Cố’ trong tay nhưng Huân nhi vẫn tin tưởng mình có thể làm đối phương tay không trở về. Cho dù đã qua nhiều năm, sức mạnh của Cốc Kiến đã tăng rất nhiều, trở thành kẻ đứng đầu trong bát tế ma tộc, nhưng huyết thống siêu việt hoàng tộc không phải thứ chỉ cần cố gắng tu luyện là có thể đạt được.

Này chính là phân biệt đẳng cấp! Huyết mạch thưởng cổ thực dễ dàng làm người ta khuất phục.

“Điện hạ…” Cốc Kiến cười khổ.

Chính mình lúc này còn sức lực gì để bắt điện hạ quay về ma giới cơ chứ. Sau lần đối chiến trước đó, Cốc Kiến đã biết khoảng cách thực lực của mình cùng Già Lâu La điện hạ. Huống chi lúc này vì trọng thương chưa khỏi mà thực lực bị giảm không nhỏ.

“Điện hạ, mặc dù ngươi đã quyết định vứt bỏ ma tộc, bất quá ngươi vẫn là vị vương mà Cốc Kiến tuyên thệ, vĩnh viễn là Già Lâu La điện hạ trong lòng Cốc Kiến. Cho nên, điện hạ, gần nhất ngươi phải cẩn thận. Bởi vì, Ma đế bệ hạ đã tới nhân giới.”

Nói xong, Cốc Kiến đột nhiên biến mất, chỉ để lại câu nói cuối cùng phảng phất trong không khí, thật lâu vẫn không tiêu tan.

‘Bởi vì, Ma đế bệ hạ đã tới nhân giới…’

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.