Tây Lam Yêu Ca

Chương 173: Chương 173: Hiệp Lộ Tương Phùng (4)




Khải Mạt Nhĩ: tên giả dùng ở dong binh đoàn, Khải Á Nhĩ: tên thật, vì đám hoàng tộc này cứ thích chạy ra ngoài chơi dùng tên giả, thân phận giả nên tên cứ loạn xà ngầu lên =.=

*****

“A Á Khải Mạt Nhĩ Lạc Lý…”

Là nam nhân kia! Sao hắn lại chạy vào hoàng cung? Hắn không phải đội trưởng dong binh đoàn ‘A Nỗ Bỉ Tư’ sao, sao có thể tiến vào hoàng cung Đông Lăng thủ vệ nghiêm mật này?

Hơn nữa, Huân nhi nhìn nam tử cường tráng bước nhanh tới cạnh mình, không khỏi kinh ngạc phát hiện y phục của đối phương rất hoa lệ, phục sức tinh mỹ cao quý vô cùng.

Một thân trang phục hoa lệ như vậy càng tôn lên cơ thể rắn chắc của nam nhân, thế nhưng không phải vẻ thô cuồng mình từng thấy. Ngược lại tựa hồ có khí chất cao quý bẩm sinh.

Vừa ôn hòa lại thoải mái.

Bất quá…

“Sao ngươi lại ở trong này?” Vẻ mặt nghi hoặc có chút ngượng ngùng vì bị mình nhìn chằm chằm của nam nhân, Huân nhi không khỏi mở miệng hỏi.

Từ sau lần gặp lại ở kinh thành Đông Lăng, Huân nhi chưa từng nghĩ mình lại có cơ hội gặp nam nhân thoạt nhìn thành thật chất phát, tính cách dũng cảm rộng lượng này.

Tuy không chán ghét vị bằng hữu này của Thất ca, bất quá tính cách Huân nhi vốn lạnh nhạt nên không có bao nhiêu người có thể lọt vào mắt bé, làm bé tâm tâm niệm niệm nhớ kỹ đối phương. Chỉ trừ một người, chính là phụ hoàng kiếp này và ái nhân xa xưa của bé.

Huống chi, thân phận của bằng hữu Thất ca đúng là không đơn giản.

Vị trước mắt là một nam nhân lạnh lùng vừa nguy hiểm lại vô tình. Không biết những phương diện khác còn gì đáng giá để mình để ý hay không. Tuy Huân nhi không nghĩ trong số nhân loại này có kẻ có thể uy hiếp mình cùng phụ hoàng, bất quá có một số việc vẫn nên lo lắng một chút.

“A! Ta… ta…”

Hiển nhiên, lúc đối mặt Huân nhi, A Á Khải Mạt Nhĩ có chút mờ mịt không biết làm sao.

Cứ việc nam nhân này từng vào nam ra bắc nhiều năm, trải qua biết bao gian khổ, nhưng hễ nhìn thấy thiếu niên yêu dị thì thoáng chốc biến thành một tên ngốc ngượng ngùng, ngay cả tay chân cũng không biết nên đặt ở đâu.

Huống chi, A Á Khải Mạt Nhĩ còn đang cố kỵ, nếu để tinh linh xinh đẹp này biết thân phận thật sự của mình thì liệu có trách cứ mình lừa gạt hay không?

Chỉ cần tưởng tượng tinh linh xinh đẹp làm mình tương tư này vì thế mà bất hòa, không để ý tới mình nữa, A Á Khải Mạt Nhĩ không khỏi cảm thấy khẩn trương cùng bất an.

Ngày thi đấu ở Úc Thu Lan học viện, lúc mình thấy tinh linh xinh đẹp này thế nhưng lại ở bên cạnh Tây Lam quốc hoàng đế bệ hạ, trong đầu A Á Khải Mạt Nhĩ thoáng chốc trống rỗng.

Mà lúc thấy rõ diện mạo Lam đế, chính là phụ thân Vụ Linh, nam nhân mình đã gặp ở phố xá Đông Lăng quốc ngày đó, trong lòng A Á Khải Mạt Nhĩ không khỏi khiếp sợ.

Hắn làm thế nào cũng không ngờ, Tây Lam Lam đế bệ hạ thế nhưng lại đơn độc mang theo tinh linh tuyệt mỹ kia tới kinh thành Đông Lăng trước cả nghi giá. Hơn nữa trùng hợp là A Á Khải Mạt Nhĩ ngày đó lại nhìn thấy bóng dáng tuyệt mỹ nhân nhi làm mình ngày nhớ đêm mong.

Chỉ gặp gỡ một lần duy nhất ở tửu lâu Tây Lam quốc nhưng hình bóng thiếu niên yêu dị này thật sự đã in sâu vào lòng hắn.

Nhưng mặc kệ hắn yêu nhiều thế nào, chỉ sợ thiếu niên xinh đẹp kia vĩnh viễn cũng không hay biết, lúc nhìn thấy đối phương xuất hiện ở vị trí dành riêng cho hoàng tộc Tây Lam, trong lòng A Á Khải Mạt Nhĩ bắt đầu giãy dụa cùng đau lòng.

Vụ Linh thế nhưng lại là hoàng tử Tây Lam quốc!

Khoảng cách xa xôi cùng thân phận cao quý khó có thể với tới đều nói rõ hắn si tâm vọng tưởng cỡ nào.

Cho dù hắn là hoàng tử Bắc Tang quốc thì thế nào, cho dù trên người hắn chảy huyết thống hoàng tộc cao quý thì sao, Bắc Tang quốc không phải thứ hắn có thể cầm trong tay, nó thuộc về đệ đệ hắn, hoàng thái tử Á Tô Nhĩ Lý.

Lúc Nhã Lâm Na hoàng phi được sắc phong làm hoàng hậu, A Á Khải Mạt Nhĩ đã hiểu rõ nữ nhân ghen tị kia sẽ không bỏ qua cho bất cứ kẻ nào có thể là đối thủ uy hiếp ngôi vị hoàng đế của nhi tử nàng.

Cho nên những năm đó, hậu cung Bắc Tang quốc thật sự làm người ta kinh hoàng, nữ nhân kia không từ bỏ bất cứ cái cớ nào để chén ép, xua đuổi nhóm hoàng tử bọn họ đi.

Mà lúc ấy A Á Khải Mạt Nhĩ thân là đại hoàng tử Khải Á Nhĩ • Tang Tư • Lạc Lý • Tái Đề Lạp Tư lại vô cùng chán ghét màn tranh đoạt hoàng quyền này.

Vì thế hắn tìm một cái cớ thoát ly hoàng cung, lựa chọn ở ngoài cung sống tự do, không muốn mỗi ngày phải suy tính đấu đá.

Hắn không có hứng thú quá lớn với ngôi vị hoàng đế, chẳng qua lúc còn là đại hoàng tử, hắn có trách nhiệm củ mình, không thể làm theo ý mình. Mà hành vi của Nhã Lâm Na hoàng hậu là cơ hội thích hợp cho hắn giãy khỏi gông xiềng mà thôi.

Mà vài năm sinh sống bên ngoài, thành lập dong binh đoàn ‘A Nỗ Bỉ Tư’, có được nhóm huynh đệ vào sinh ra tử, đây chính là cuộc sống mà hắn kỳ vọng.

Chính là hiện tại, hắn lại quyết định trở về cuộc sống cùng thân phận đại hoàng tử, này không thể không nói là vận mệnh a.

“Khải Mạt Nhĩ, ngươi đây là…”

Híp mắt, Ám Thiên Thính Lâu cẩn thận đánh giá nam tử cao lớn vừa xuất hiện, trong mắt lóe quang mang u ám.

Trên người nam tử trước mắt có hơi thở hắn quen thuộc nhưng dường như lại rất xa lạ.

Vẫn là nam nhân thô cuồng dũng cảm trầm ổn lại mang theo khí thế cường giả làm người ta tin phục, nhưng hiện giờ lại tăng thêm phần cao quý cùng tao nhã của hoàng tộc, làm thế nào cũng không thể liên hệ với vị đội trưởng dũng cảm không câu nệ tiểu tiết trước kia.

Loại cảm giác quý tộc ưu việt này tựa hồ là thói quen trước kia, lại còn bễ nghễ cùng cao ngạo của kẻ cao cao tại thượng, không hề thuộc về lạo đại của dong binh đoàn ‘A Nỗ Bỉ Tư’.

Hiện giờ nếu thành viên của dong binh đoàn ở đây, bọn họ tuyệt đối sẽ há hốc mồm trước biến hóa của lão đại nhà mình.

Dù sao cũng trải qua giáo dục hoàng tử suốt hai mươi năm, thân là đại hoàng tử Khải Á Nhĩ, người thừa kế ngôi vị hoàng đế chính thống của Bắc Tang, đương nhiên không ai dám bắt bẻ lễ nghi thượng lưu của hắn.

Cho dù mấy năm qua sống trong không khí bận rộn thô tục cuồng dã ở dong binh đoàn nhưng thứ này đã sớm ăn sâu vào huyết mạch Khải Á Nhĩ đã, không dễ dàng bị vứt bỏ a!

Đây chính là khí chất toát ra từ người nam nhân làm người ta không dám khinh thường!

“Ám Thiên, ngươi cũng ở đây a!”

Nghe thấy âm thanh trầm thấp từ tính của Ám Thiên Thính Lâu, Khải Á Nhĩ quay đầu lại cũng thoáng giật mình, bất quá sau đó lập tức phản ứng, mỉm cười có chút xa cách cùng đạm mạc chào hỏi.

“Cũng?” Đây là ý gì?

Lúc Khải Mạt Nhĩ thấy hắn thế nhưng không hề khiếp sợ về thân phận thật sự của hắn, ngược lại giống như đã sớm biết hắn sẽ xuất hiện trong hoàng cung Đông Lăng quốc.

Chẳng lẽ, Khải Mạt Nhĩ kì thật đã sớm biết hắn là Ám hoàng Nam Khê? Chính là điều này sao có thể, sao Khải Mạt Nhĩ có thể biết được thân phận thật sự của hắn?

“Trận thi đấu ở Úc Thu Lan học viện ta cũng tới xem.” Nhìn ra nghi hoặc trong ánh mắt âm u của Ám Thiên, Khải Á Nhĩ không khỏi giải thích.

Ngày đó Khải Á Nhĩ tới xem trận đấu nên tự nhiên cũng thấy được Ám Thiên Thính Lâu thân là Ám hoàng Nam Khê quốc.

“Là vậy a! Kia thân phận hiện tại của ngươi hiện giờ là gì?”

Là dạng thân phận gì mới có thể xuất hiện trong hoàng cung Đông Lăng quốc, tuy Ám Thiên Thính Lâu có thể đoán ra, bất quá vẫn muốn Khải Mạt Nhĩ tự nói ra để chắc chắn.

“Ta gọi là Khải Á Nhĩ • Tang Tư • Lạc Lý • Tái Đề Lạp Tư, hiện tại là đại hoàng tử Bắc Tang quốc.”

Khải Á Nhĩ cũng không giấu diếm, bởi vì hắn biết cho dù mình muốn dấu cũng là làm việc thừa thãi. Với thân phận của Nam Khê Ám hoàng, tự nhiên không bao lâu cũng tra ra.

Huống chi, nhìn ánh trăng xinh đẹp yêu dị bên người, Khải Á Nhĩ biết rõ, nếu không có thân phận đại hoàng tử Bắc Tang quốc, mình căn bản không có bất cứ cơ hội nào gặp gỡ thiếu niên tuyệt diễm này, hơn nữa còn là tiếp cận gần thế này. Khoảng cách giữa bọn họ, rất xa rất xa.

“Bắc Tang quốc đại hoàng tử Khải Á Nhĩ sao? Ta thật không biết vì sao Khải Á Nhĩ ngươi thế nhưng lại xuất hiện trong hoàng cung Đông Lăng, hơn nữa còn khôi phục thân phận mình từng vứt bỏ.”

Theo tin tức hắn thu thập về hoàng thất các quốc gia trên Thương Lam đại lục mà nói, đại hoàng tử Khải Á Nhĩ theo đuổi cuộc sống bình thường tự do tự tại, một ngày nọ đột nhiên từ bỏ ước mơ của mình, vì cái gì chứ?

Nhìn tuyệt mỹ thiếu niên lẳng lặng đứng im nãy giờ nhưng cơ hồ làm Khải Á Nhĩ không thể dời tầm mắt, Ám Thiên Thính Lâu lập tức hiểu ra.

“Nếu Ám hoàng bệ hạ đột nhiên gặp lại cố nhân, chúng ta cũng không quấy rầy. Cửu hoàng tử điện hạ, chúng ta đi thôi.”

Nhận thấy Ám Thiên Thính Lâu cùng người vừa tới tựa hồ có giao tình, Đế Luyện Tà không khỏi nhân cơ hội kéo tay thiếu niên, chuẩn bị lập tức rời đi.

Tuy hành động này chỉ là vô tình nhưng Đế Luyện Tà lại cảm thấy thực tự nhiên, ngay cả bản thân hắn cũng có chút không thể tin nổi. Nhưng phản ứng của thiếu niên ngay sau đó cũng làm hắn cảm thấy mất mác cùng đau đớn đến tận xương tủy.

Chỉ thấy thiếu niên thế nhưng né tránh cánh tay Đế Luyện Tà vươn đến, một mình bước tới trước.

“Linh, ngươi định đi đâu vậy?”

Nhìn thấy Vụ Linh thế nhưng muốn rời đi, Khải Á Nhĩ tự nhiên lập tức đuổi theo. Mà ánh mắt u ám của Ám Thiên Thính Lâu liếc nhìn bóng dáng mảnh khảnh của thiếu niên, sau đó cũng không để tâm tới bộ dáng sửng sốt của Đế Luyện Tà ở bên cạnh mà chuẩn bị đi theo.

“Quốc sư đại nhân, mấy ngày nay bổn hoàng có lẽ thật sự phải quấy rầy quý phủ một phen rồi.”

Lúc lướt qua người Đế Luyện Tà, Ám Thiên Thính Lâu không khỏi híp mắt, nhếch môi chậm rãi nói.

“Thực vinh hạnh…” Ngữ khí hệt như đang nghiến răng nghiến lợi hộc ra vài từ, Đế Luyện Tà không khỏi trầm mặc, mà sắc mặt cũng xanh mét, khó coi vô cùng.

Ngay lúc Ám Thiên Thính Lâu đắc ý bước ngang qua bên người Đế Luyện Tà, chuẩn bị đuổi kịp tuyệt mỹ thiếu niên phía trước, một âm thanh lãnh liệt như hồ nước đóng băng đột nhiên truyền vào tai, ngoài ý muốn lại làm vị Nam Khê Ám hoàng bệ hạ dừng cước bộ.

“Ám Thiên!”

“Chuyện gì? Không có đại sự gì thì đi đi. Hiện giờ bổn hoàng không rảnh.”

Xoay người, Ám Thiên Thính Lâu nhìn nam nhân cường tráng toàn thân tỏa ra hơi thở âm trầm không biết từ lúc nào xuất hiện ở ngoài hành lang, gương mặt cáu kỉnh không nói nên lời.

Mà lúc này, Huân nhi đi ở phía trước thế nhưng cũng không khỏi dừng lại, quay đầu nhìn về phía nam nhân có thể làm Nam Khê Ám hoàng thay đổi sắc mặt bình tĩnh trong nháy mắt kia.

Đó là một nam tử tuấn mỹ, đáng tiếc gương mặt lãnh lẽo kia lại làm người ta kính sợ, thậm chí là e ngại.

Đó là ai? Thế nhưng có thể làm sắc mặt Nam Khê Ám hoàng bệ hạ thoáng chốc trở nên khó coi như vậy, thậm chí còn mất đi vẻ âm trầm lạnh lùng ngày thường?

Giờ phút này, Đế Luyện Tà cùng Huân nhi đều nghi ngờ nhìn nam nhân cho dù lẳng lặng đứng im vẫn tỏa ra cảm giác tồn tại mãnh liệt kia. Mà Khải Á Nhĩ lại là kinh ngạc dị thường.

Với hiểu biết nhiều năm qua giữa hắn cùng Ám Thiên, Khải Á Nhĩ chưa từng thấy ai có thể làm Ám Thiên thay đổi sắc mặt nhanh như vậy. Cho dù là lúc đối mặt sinh tử, Ám Thiên vẫn luôn lạnh lùng bình tĩnh quyết định đối sách, chẳng hệ có chút e ngại hay sợ hãi.

Chính là hiện tại…

“Ám Thiên, Nam Khê quốc vừa truyền tin tới cần ngươi xử lý. Vì thế hiện giờ, ngươi không thể đi.”

Không để ý tới người khác, trong mắt nam tử lãnh liệt kia, trừ bỏ Ám Thiên Thính Lâu đứng ở nơi đó thì không còn bất cứ ai khác.

“Nam Khê quốc truyền tin tới? Xảy ra chuyện gì?”

Biết nam nhân này sẽ không vì một việc nhỏ mà tìm mình, Ám Thiên Thính Lâu lúc này cũng không khỏi ngưng minh, con ngươi u ám trở nên âm trầm.

Chẳng lẽ đám thế lực không chịu an phận kia lại bắt đầu rục rịch? Lũ già ngu xuẩn này, bổn hoàng sớm muộn gì cũng cho bọn ngươi vào quan tài.

“Quốc sư đại nhân, xem ra hôm nay bổn hoàng không có cơ hội tới quốc sư phủ làm phiền rồi, thật đáng tiếc a!”

Xoay người chuẩn bị rời đi, Ám Thiên Thính Lâu không khỏi đột nhiên quay lại, nhìn về phía Đế Luyện Tà tiếc nuối nói.

“Bất cứ lúc nào Ám hoàng bệ hạ muốn, quốc sư phủ ta đều hoan nghênh.”

Tuy nói có vẻ rất cung kính, nhưng trên mặt Đế Luyện Tà lúc này không thể nghi ngờ là hoàn toàn thả lỏng. Vị Nam Khê Ám hoàng bệ hạ này cuối cùng cũng không đồng hành với bọn họ, Đế Luyện Tà thật sự thở phào một hơi.

Nam Khê Ám hoàng, đích thật là một nam nhân nguy hiểm a!

“Vậy sao? Có cơ hội bổn hoàng nhất định sẽ tới.”

Nhìn thật sâu về phía tuyệt mỹ nhân nhi lẳng lặng đứng phía trước, Ám Thiên Thính Lâu dứt khoát rời đi. Mà lúc hắn xoay người, nam nhân có âm thanh băng lãnh kia cũng theo phía sau, chuẩn bị trở về.

Bất quá lúc nam nhân đi ngang qua bên cạnh, cũng không biết Huân nhi ảo giác hay vì cái gì, bé thế nhưng cảm thấy ánh mắt người này nhìn mình lạnh đến tận xương, không khỏi làm người ta run lên.

“Hắn là ai vậy?”

Vì sao có vẻ đầy địch ý với mình? Hình như mình chưa từng gặp qua nam nhân lạnh như băng này đi? Nhìn bóng dáng cao lớn đầy lãnh khí của đối phương, trong mắt Huân nhi không khỏi lóe lên chút nghi hoặc.

“Ánh mắt âm lãnh, gương mặt lạnh lùng kiên quyết, nếu ta không đoán sai, ở Nam Khê người có bộ dáng làm người ta hoảng sợ như vậy, trử bỏ Nam Khê Ám hoàng bệ hạ chỉ còn một người có khí thể sắc bén thế này.”

Đồng dạng nhìn theo bóng dáng Nam Khê Ám hoàng cùng nam nhân kia rời đi, ánh mắt Đế Luyện Tà lúc này cũng tràn ngập trầm tư.

“Nga, là ai?” Huân nhi nhìn về phía Đế Luyện Tà có vẻ đã đoán ra thân phận của người nọ, có chút tò mò hỏi.

“Nam Khê quốc Thiết Huyết chi tướng.”

“Nam Khê quốc Thiết Huyết chi tướng sao?”

Nhìn bóng dáng anh vĩ đã biến mất ở góc hành lang, lúc này trong đầu Huân nhi đột nhiên xuất hiện một người cũng ngạo nghễ anh tuấn như vậy. Phụ hoàng của bé, đế vương tuấn mỹ của Tây Lam.

Lần này mình bốc đồng quyết định theo Đế Luyện Tà tới quốc sư phủ mà không thương lượng tiếng nào, lúc phụ hoàng biết không biết sẽ tức giận thế nào nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.