Tây Lam Yêu Ca

Chương 201: Chương 201: Hoa Lạc




“Là ai? Đi ra!”

Chẳng lẽ vừa rồi thế nhưng có người ở phía sau bọn họ? Nghe thấy lời Huân nhi, Tây Lam Thượng Tứ không khỏi đột nhiên cả kinh xoay người lại nhìn chằm chằm phía sau. Nơi đó, sau một trận xào xạc, một thiếu nữ ôn nhu vẻ mặt có chút kinh hoảng đứng dậy.

“Hoa Lạc!”

“Ngũ hoàng huynh, Bát hoàng tỷ, Hoa Lạc không cố ý núp. Hoa Lạc chính là… Hoa Lạc chính là…”

“Hoa Lạc, sao ngươi lại ở trong này? Ngươi đến đây lúc nào?” Nhìn vẻ mặt xinh đẹp lo lắng đến sắp khóc của thiếu nữ, Tây Lam Thượng Tứ không khỏi nhíu chặt mày. Vừa nãy thực sự quá sơ suất, thế nhưng ngay cả phía sau có người đi theo cũng không chú ý tới.

Nếu nàng truyền chuyện Y Vân bất kính Cửu hoàng đệ ra ngoài, không nói phụ hoàng sẽ xử phạt Y Vân thế nào, chỉ sợ mình cùng mẫu phi cũng khó trách bị trách tội. Phụ hoàng không phải người nhân từ, sự tình lại liên quan tới Cửu hoàng đệ, cuối cùng khẳng định là Y Vân không hiểu chuyện.

Nàng vô tình xúc phạm vảy ngược của phụ hoàng a!

“Ngũ hoàng huynh, Hoa Lạc… Hoa Lạc… Hoa Lạc không có đi theo ngươi cùng Bát hoàng tỷ, Hoa Lạc chỉ là… Hoa Lạc chỉ là…” Thiếu nữ ấp a ấp úng nói chuyện, đồng thời không khỏi nhìn trộm tuyệt mỹ thiếu niên đứng cách đó không xa.

Đó là Cửu hoàng tử được sủng ái nhất, là người thừa kế mà phụ hoàng tự bồi dưỡng bên người, cũng là người mà Hoa Lạc tâm tâm niệm niệm thiệt nhiều năm.

“Cửu ca ca!” Nhẹ nhàng đi tới trước mặt, thiếu nữ do dự vươn tay kéo ống tay áo thiếu niên, vẻ mặt tràn đầy bất an cùng mong chờ. Về phần mong chờ cái gì, cũng chỉ có bản thân nàng biết.

“Ngươi là ai?” Nhìn thiếu nữ nhu nhược đột nhiên xuất hiện trước mặt, thậm chí còn biểu hiện thực thân thiết với mình, Huân nhi nghi hoặc. Này hẳn là một trong những đứa con của phụ hoàng đi. Bất quá, mình quen nàng ta sao?

“Cửu ca ca, ngươi không nhớ rõ Hoa Lạc sao? Ta là Hoa Lạc a, là Hoa Lạc. Cửu ca ca ngươi không nhớ rõ sao?”

“Không biết.”

“Cửu ca ca——–” Khiếp sợ ngẩng đầu nhìn về phía ánh mắt xinh đẹp bình tĩnh không chút gợn sóng của thiếu niên, gương mặt thiếu nữ tràn đầy mất mác cùng bi thương. Nàng vẫn nhớ rõ Cửu ca ca, nàng luôn yên lặng đứng ở xa xa, Cửu ca ca mà nàng luôn muốn tiến tới nhưng lại không có cách nào tiếp cận giờ phút này đang dùng ánh mắt xa lạ nhìn nàng.

Chẳng lẽ trong lòng Cửu ca ca, Hoa Lạc dễ dàng quên đi, dễ dàng bị bỏ qua như vậy sao? Hay là, trong lòng Cửu ca ca cho tới bây giờ chưa từng có mình tồn tại?

Giống như muốn níu kéo chút gì đó, thiếu nữ nắm chặt ống tay áo thiếu niên, cho dù ngón tay đã trắng bệch vẫn như cũ không chịu buông ra. Giống như người bị rớt xuống sông, nếu tóm được một khúc cây thì tuyệt đối sẽ không thả!

“Nàng là Thập công chúa Hoa Lạc, là nữ nhi của Vận phi.” Nhìn thấy mờ mịt cùng nghi hoặc trên mặt thiếu niên, Tây Lam Thượng Tứ không khỏi mở miệng giải thích.

Thập công chúa Hoa Lạc, tính tình cực kỳ nhu nhược, là một đối tượng bị bắt nạt trong hoàng cung mạnh được yếu thua này. Mà mẫu phi của nàng, bên nhà nương nàng vốn cũng không có thế lực gì, vì thế phụ hoàng cho tới bây giờ chưa từng để ý tới Vận phi, cũng vì thế tình cảnh của Hoa Lạc cũng không tốt như những công chúa bình thường.

Thậm chí trong hoàng cung này, cho dù Hoa Lạc thân là Thập công chúa nhưng luôn bị người ta xem là người tàng hình. Đừng nói là phụ hoàng cùng Cửu hoàng đệ cao cao tại thượng, nếu không phải Y Vân thường xuyên khi dễ thiếu nữ này, ngay cả Tây Lam Thượng Tứ chỉ sợ cũng không chú ý ai là Hoa Lạc.

Trong hoàng cung không thiếu nhất chính là công chúa, nếu không có năng lực thì sao xứng để có thân phận cùng địa vị. Mà Hoa Lạc, nàng quá nhu nhược, bởi vậy làm Y Vân tính cách kiêu ngạo kiên cường xem không vừa mắt, luôn nhịn không được muốn khi dễ.

“Buông tay!” Nếu đã biết thân phận thiếu nữ, Huân nhi càng khẳng định mình không biết thiếu nữ khóc lóc đến hoa lê đẫm mưa này. Tự nhiên, thiếu niên không dễ dàng cho người khác tiếp cận nhíu mày chăm chú nhìn ống tay áo của mình bị người ta nắm chặt.

“Ta không, ta không cần! Hoa Lạc không cần buông ra. Cửu ca ca, ngươi đừng bảo Hoa Lạc buông tay được không? Cửu ca ca——–”

Huân nhi không nói thêm gì, chính là trong mắt đã lộ ra vẻ mất kiên nhẫn rõ rệt. Nhưng ngay lúc này, một âm thanh sắc bén từ bên kia truyền tới.

“Nữ nhân này là sao đây, khóc sướt mướt như vậy cũng xứng làm nữ nhi của phụ hoàng?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.