Tây Lam Yêu Ca

Chương 122: Chương 122: Hoa Tinh Linh




“Đứa nhỏ này.” Cáp Lý Tư viện trưởng chăm chú nhìn đứa nhỏ đứng cạnh Cửu điện hạ đang mở to đôi mắt có chút run run nhìn mình, giọng điệu không khỏi có chút do dự. Nhưng mà, ánh mắt lão nhân nhìn về phía Bảo Bảo lại tràn ngập kích động cùng hoài nghi.

Đứa nhỏ này là… đứa nhỏ này chính là…

Đứa nhỏ đứng bên cạnh tuyệt mỹ thiếu niên bất quá chỉ tầm bảy tám tuổi, trừ bỏ bề ngoài thoạt nhìn phấn phấn nộn nộn dị thường đáng yêu, tựa hồ không có gì đặc biệt để Cáp Lý Tư viện trưởng lưu ý đi. Nhưng mà chính là hài đồng nhỏ tuổi như vậy lại làm Cáp Lý Tư viện trưởng ngay từ ánh mắt đầu tiên đã không khỏi sôi trào máu huyết toàn thân.

Này… này… hơi thở trên người đứa nhỏ này thế nhưng làm mình có cảm giác hệt như thánh linh hoa. Đây là chuyện gì a?

Nghiên cứu thánh linh chi hoa trong hoàng cung sáu năm, Cáp Lý Tư viện trưởng tuyệt đối không có khả năng nhận lầm. Gốc thực vật ma lực đột nhiên xuất hiện trong hoàng cung vào một đêm sáu năm trước, chính là bất luận hắn tra tất cả ghi chép cổ xưa vẫn không có bất cứ phát hiện nào về loại mạn đằng kì dị này a!

Cùng Phí La Nhĩ, hắn đã sớm chiều ở cung với nó, tiến hành đủ loại thử nghiệm, trừ bỏ biết hoa của nó có pháp thuật tinh thuần, làm người ta càng thuần thục vận dung nguyên tố ma pháp, dây leo của nó rất mềm dẻo, cho dù là đao kiếm sắc bén cũng không dễ dàng chặt đứt, Cáp Lý Tư viện trưởng cùng Phí La Nhĩ viện trưởng có thể nói là hoàn toàn không biết gì cả.

Chính là hiện tại, nhìn mạn đằng tươi tốt bám đầy vách tường phía sau tuyệt mỹ thiếu niên, lại nhìn oa nhi đáng yêu chỉ cần vươn tay là có thể chạm vào trước mắt, đôi mắt tràn ngập trí tuệ của Cáp Lý Tư viện trưởng không khỏi lóe sáng tinh quang, gắt gao nhìn chằm chằm oa nhi có chút nao núng kia.

Mà Bảo Bảo, lúc này bị cặp mắt đã trải qua tang thương tuế nguyệt chớp cũng không chớp chăm chú nhìn mình, Bảo Bảo không khỏi muốn lẳng lặng trốn ra sau lưng chủ nhân.

Bảo Bảo cũng không quên, lúc trước chính lão nhân này điên cuồng phóng hỏa diễm, muốn cắt Bảo Bảo ra thành tám khối.

Nhưng mà, chỉ mới bước một bước nhỏ, Bảo Bảo thế nhưng không khỏi hoảng sợ nhìn thấy lão nhân kia thế nhưng kích động lao về phía mình. Bảo Bảo bị dọa a.

“Chủ nhân, cứu mạng a! Bảo Bảo không muốn bị phân thây!”

Bởi vì ngủ say nên Bảo Bảo đã lớn lên rất nhiều, vốn chỉ có thể ôm lấy chân chủ nhân, lúc này Bảo Bảo đã có thể dễ dàng ôm lấy thắt lưng tuyệt mỹ thiếu niên.

Đối với điểm này, Bảo Bảo rất hài lòng. Ít nhất sau này muốn ôm chủ nhân thực tiện. Mặc dù, bên cạnh chủ nhân còn có một nam nhân đáng sợ có dục vọng chiếm hữu rất mãnh liệt.

“Cáp Lý Tư gia gia, ngươi dọa Bảo Bảo.” Trấn an Bảo Bảo, đồng thời Huân nhi không khỏi nhìn về phía lão nhân kích động tới mức mắt cũng toát ra lục quang.

Đối với chuyện Bảo Bảo sợ Cáp Lý Tư gia gia như vậy, Huân nhi cũng thực lý giải. Dù sao hai lão nhân này một khi nảy sinh hứng thú với chuyện gì đó thì có thể làm ra bất cứ chuyện gì.

Mà Bảo Bảo đã từng là đối tượng bị hai lão nhân chú ý. Hơn nữa vẫn còn tới tận bây giờ.

“Điệ hạ, đứa nhỏ này là…” Tuy trong lòng có chút hưng phấn khó hiểu, nhưng Cáp Lý Tư viện trưởng vẫn bình tĩnh lại. Nhìn hoàng tử tuyệt diễm có thân phận cao quý của Tây Lam trước mắt, lão nhân không khỏi nghi hoặc hỏi.

Đứa nhỏ này từ đâu tới? Nó cùng gốc thánh linh chi hoa trong hoàng cung kia có quan hệ gì? Còn có, vì sao Tê Hoàng uyển lại xuất hiện mạn đằng tràn ngập hơi thở quỷ dị này? Nó không phải nên ở trong hoàng cung mới đúng sao?

Kết giới mà mình cùng Phí La Nhĩ đã liên thủ bố trí ở xung quanh thánh linh chi hoa cũng không có bất cứ điều gì khác thường a.

Nếu mạn đằng này quả thực chính là gốc trong hoàng cung, không có khả năng nó leo tới Tây Diệp La học viện, hơn nữa còn ở ngay trong Cấm Hồn Cư cách chỗ mình cùng Phí La Nhĩ không xa mà bọn họ lại không hề hay biết.

Huống chi, nếu không phải mình đã trở thành một lão niên si ngốc, Cáp Lý Tư viện trưởng nhớ rõ, trước khi Lam đế bệ hạ cùng Cửu điện hạ tới Tây Diệp La học viện, trụ lại Tê Hoàng uyển thì hết thảy nơi này vẫn hoàn toàn bình thường. Thậm chí, chỉ mới vài ngày trước, Cáp Lý Tư viện trưởng cũng có thể khẳng định, Tê Hoàng uyển tuyệt đối không có thánh linh chi hoa.

Bởi vì, vài ngày trước, hắn còn cùng Phí La Nhĩ tới nơi hiện giờ là cấm địa hoàng cung, cũng chính là lãnh cung mà Cửu điện hạ cùng sinh sống trước kia một chuyến.

Hơn nữa, nếu thánh linh chi hoa xuất hiện ngay dưới mí mắt bọn họ, hai lão nhân tuyệt đối không thể bình tĩnh. Chính là hiện giờ, ai có thể nói cho lão nhân đáng thương này đây, hắn không hoa mắt đi, thánh linh chi hoa thật sự xuất hiện trong Tây Diệp La học viện?

Xem ra, Cửu điện hạ tuyệt đối có quan hệ rất lớn với việc này a!

Sáu năm trước, Cáp Lý Tư viện trưởng đã từng hoài nghi, tuyệt sắc hoàng tử đột nhiên được bệ hạ sủng ái, cùng Tây Lam thánh linh chi hoa trong một đêm đột nhiên xuất hiện có liên hệ gì? Dù sao, loại mạn đằng kì lạ này cũng xuất hiện từ lãnh cung a!

Hơn nữa, Cáp Lý Tư viện trưởng cũng từng đi hỏi một vài phi tử bị biếm vào lãnh cung, còn có các ma ma cùng cung nữ. Theo lời các nàng, Cáp Lý Tư viện trưởng đã biết được một ít chuyện thực quỷ dị.

Tỷ như, loại thực vật ma lực kia kì thật từ rất lâu trước kia đã xuất hiện ở lãnh cung, hình như sau khi Nhược phi hạ sinh Cửu hoàng tử không lâu.

Lại nói, sau khi hạ sinh đứa nhỏ kia, Nhược phi liền biến đổi, trở nên thực đáng sợ cũng thực điên cuồng. Hơn nữa có đôi lúc vô tình thấy Nhược phi, cho dù là người có lá gan lớn cũng không khỏi cảm thấy rợn da gà, hệt như một con ếch đang bị độc xà âm lãnh nhìn chằm chằm.

Hơn nữa, Cáp Lý Tư viện trưởng cùng Phí La Nhĩ viện trưởng còn phát hiện, ngay trong góc tường tìm thấy gốc mạn đằng kì dị kia, trên mặt đất rõ ràng có vết máu.

Tuy vì đã qua nhiều năm, vết máu đã trở nên khá nhạt, nhưng vẫn thấm rất sâu vào nền đất, thậm chí còn biến đổi màu sắc của thổ những cùng phần đất ở xung quanh.

Chính là, cho dù máu thấm vào đất, nhưng chỉ cần qua vài ngày thì không thể phát hiện. Chính là vì nơi này lại bất đồng?

Cáp Lý Tư viện trưởng cũng hỏi qua thị nữ Hoán nhi từng hầu hạ Nhược phi ở lãnh cung suốt tám năm. Nhưng theo lời Hoán nhi nói, đó chính là vết máu khi Nhược phi sinh Cửu điện hạ lưu lại.

Chính là, này có thể sao?

Máu người bình thường lại có sức mạnh cường đại tới vậy sao? Theo suy đoán của hắn cùng Phí La Nhĩ, gốc thực vật ma lực trong lãnh cung kia sở dĩ có thể sống sót, lại còn rất xum xuê um tùm như vậy, nguyên nhân chính là số máu trong hệ rễ của nó.

Có lẽ, Nhược phi thật sự có điểm khác biệt với thường nhân? Hoặc nên nói, thân thể nàng ta ẩn chứa thứ gì đó thần bí? Nhưng mặc kệ hai lão viện trưởng suy đoán thế nào, Nhước phi cũng đã không thấy đâu nữa, nghe nói bị bệ hạ đưa tới biệt viện tận thâm sơn rừng già để tĩnh dưỡng?

Vốn việc này cứ như vậy bị bỏ quên.

Thánh linh chi hoa Tây Lam được xưng là ban ân của thần, không ai nghi ngờ nó vì sao đột nhiên lại xuất hiện trong hoàng cung. Mà xem ý tứ của Lam đế bệ hạ thì y không muốn tiếp tục điều tra.

Hoặc nên nói, nam nhân tâm tư luôn sâu sắc kia kì thật đã biết rõ ngọn nguồn, vì thế mới lộ ra bộ dáng không chút để ý như vậy?

Chính là hiện giờ, ở ngay trong Tây Diệp La học viện, trong Tê Hoàng uyển của Cấm Hồ Cư, Cáp Lý Tư viện trưởng thế nhưng lại thấy mạn đằng thánh linh chi hoa vốn nên ở trong hoàng cung. Này bảo sao lão nhân không giật mình.

Hơn nữa, chăm chú quan sát oa nhi đáng yêu bên cạnh Cửu hoàng tử điện hạ, thân thể lão nhân không khỏi khẽ run rầy.

“Điện hạ, đứa nhỏ này có phải là…”

“Bảo Bảo là tinh linh, là tinh tinh lăng tiêu.” Chú ý tinh quang thoáng hiện lên trong mắt lão nhân, Huân nhi cũng không tiếp tục giấu diếm. Dù sao, với ánh mắt sắc bén cùng trí tuệ của Cáp Lý Tư gia gia, thân phận của Bảo Bảo khẳng định không thể dấu.

“Tinh linh? ! Thế nhưng chính là tinh linh lăng tiêu!”

Cáp Lý Tư viện trưởng không dám tin nhìn Bảo Bảo thực nhỏ tuổi kia, vẻ mặt khiếp sợ. Hắn vốn suy đoán đủ loại khả năng, chính là từ miệng tuyệt mỹ thiếu niên biết thân phận Bảo Bảo, lão nhân vẫn không khỏi có chút dại ra cùng không thể tin nổi.

“Thật là tinh linh sao? Tinh linh không phải đã sớm biến mất vào thời địa thần ma vạn năm trước rồi sao? Hiện giờ thế nhưng lại xuất hiện?” Tuy bất quá là tinh linh dựng dục từ hoa mà ra, nhưng hoa tinh linh này lại càng hiếm thấy hơn, ngay cả những chi chép về nó cũng chỉ là vài nét bút ít ỏi mà thôi.

Mà hiện tại, oa nhi trắng trắng nộn nộn đáng yêu này lại xuất hiện ngay trước mắt? Cáp Lý Tư viện trưởng không khỏi có chút hoài nghi mình có phải còn trong mơ đi?

“Ân, Bảo Bảo chính là hoa tinh linh dựng dục từ lăng tiêu mà ra.” Huân nhi khẳng định gật đầu.

Tuy Bảo Bảo có thể biến ảo thành hình chính vì hút máu của bé.

“Lão nhân, sao lại không tin a, Bảo Bảo là tinh linh thế nhưng ngươi còn hoài nghi sao, thật sự là kì quái.” Nghe thấy có người dám hoài nghi sự tồn tại của mình, Bảo Bảo không khỏi mím môi tức giận nói.

Bảo Bảo rõ ràng là tinh linh a. Hơn nữa, còn có Mạn La ca ca nữa, Mạn La ca ca cũng là hoa tinh linh, nhưng lại là hoa tinh linh của mạn đà hắc sắc lợi hại hơn Bảo Bảo rất nhiều. Tuy hiện giờ Mạn La ca ca không ở! Bằng không, Bảo Bảo sẽ bảo Mạn La ca ca đốt râu ngươi!

“A! A! A! Tinh linh a tinh linh, mau để lão nhân ta nhìn một cái. Sống tới tận tuổi này, lão nhân ta còn chưa bao giờ được thấy tinh linh a.”

Cáp Lý Tư viện trưởng kích động, bổ nhào qua ôm lấy Bảo Bảo không kịp trở tay vào lòng, sờ một cái bóp một cái, hưng phấn tới mức cả gương mặt già nua đều ửng hồng. Vô cùng kích động a.

“A, lão nhân chết tiệt, ngươi phi lễ a. Đừng có kéo cái yếm của Bảo Bảo, Bảo Bảo chỉ có một kiện thôi a. Còn nữa, tay ngươi bóp chỗ nào đó? Đó là mông bảo bảo a, ngươi đừng có thấy Bảo Bảo non mềm mà thèm nhỏ dãi! Bảo Bảo là hoa tinh linh có chủ nhân rồi a, ngươi không thể phi lễ Bảo Bảo.”

Bảo Bảo bị lão nhân kích động ôm chầm lấy không khỏi oa oa kêu to, đồng thời cũng không quên tức giận túm lấy chòm râu bạc trắng của Cáp Lý Tư viện trưởng.

“Bảo Bảo a, buông tay được không, râu của gia gia khó lắm mới bảo dưỡng được mềm mại bóng loáng như vậy a.” Nhìn thấy râu bị túm, lão nhân không khỏi đau lòng nói.

“Không cần, trừ phi ngươi buông Bảo Bảo ra.”

“Chính là gia gia còn chưa ôm đủ a. Hơn nữa, ta hiện giờ còn ôm luôn phần của Phí La Nhĩ. Miễn cho tý nữa hắn nổi nóng với ta a.”

“Chủ nhân…”



Ngay lúc Huân nhi mặt đầy ý cười chăm chú nhìn Cáp Lý Tư gia gia cùng Bảo Bảo hỗ động, thiếu niên không khỏi cảm thấy thắt lưng đột nhiên căng thẳng, sau đó liền bị kéo vào lòng ngực tràn ngập hơi thở nam nhân.

Huân nhi ngẩng đầu, liền nhìn thấy đôi ngươi tràn ngập u ám.

“Phụ hoàng…”

“Cáp Lý Tư lão sư đến a.” Ôm chặt vòng eo mảnh khảnh của thiếu niên, Tây Lam Thương Khung nhìn lão nhân đang nhào loạn cùng Bảo Bảo, giọng điệu bình tĩnh nói.

Mà giờ phút này, Cáp Lý Tư viện trưởng hiển nhiên cũng chú ý tới Lam đế bệ hạ.

“Bệ hạ, người ở a! Lão nhân còn tưởng người đã quay về hoàng cung. Nghe nói đặc phái viên Đông Lăng đã xuất phát tới Tây Lam, không biết lại có chuyện gì?” Ngừng đùa giỡn với Bảo Bảo, lão nhân nháy mắt khôi phục vẻ mặt nghiêm túc.

“Đặc phái viên Đông Lăng?” Có đặc phái viên Đông Lăng tới Tây Lam? Huân nhi không khỏi nghi hoặc ngẩng đầu, nhìn phụ hoàng.

Chẳng lẽ phụ hoàng sở dĩ quay về hoàng cung chính vì chuyện này? Nhưng vì sao? Vì sao Đông Lăng lại phái đặc phái viên tới Tây Lam vào lúc này?

“Hừ, tên cáo già thấy quyền thế đã hủ bại kia có lẽ đã chờ không kịp đi. Thánh vật của bộ tộc Đế Luyện ở bên người, nhưng vì sợ hãi mà không dám nếm thử. Nhưng thánh vật của bộ tộc Đế Luyện lại là một thứ tràn ngập lực hấp dẫn, dẫn tới các đại quốc khác rục rịch. Đông Lăng vương hẳn đã phải chịu áp lực rất lớn, hiện tại đã sắp chịu không nổi đi.”

Tuy thứ thánh vật kia bất quá chỉ là hàng giả nhưng vẫn như cũ làm vô số người mê muội a.

“Ý của bệ hạ là…”

“Một tháng sau, đặc phái viên Đông Lăng sẽ tới Tây Lam, sau đó lấy cớ Đông Lăng vương mời tới thưởng thức thành vật của bộ tộc thượng cổ mời đại diện các quốc gia trên Thương Lam đại lục cùng nhau tới Đông Lăng.” Vì thế, trước khi đặc phái viên Đông Lăng tới Tây Lam, số ngày Huân nhi ở Tây Diệp La học viện tính ra cũng không nhiều.

Tây Lam Thương Khung chăm chú nhìn tuyệt mỹ thiếu niên im lặng nhu thuận trong lòng, ánh mắt không khỏi u ám như mực.

Huân nhi, ngươi sắp gặp lại nam nhân từng tổn thương mình, ngươi sẽ làm thế nào?

“Phụ hoàng…” Sao lại nhìn Huân nhi như vậy?

Chú ý tới ánh mắt khác thường của nam nhân, Huân nhi không khỏi ngẩng đầu nghi hoặc nhìn nam nhân tuy là phụ hoàng nhưng lại dị thường hung mãnh chiếm giữ mình.

Tuy sau khi sự việc xảy ra, thiếu niên cũng không oán hận hay thậm chí là bất hòa vì nam nhân hung bạo, nhưng mỗi lần đối mặt với dục vọng mãnh liệt của phụ hoàng, thiếu niên vẫn không khỏi có chút bóng ma tâm lý. Nhất là thân thể lần đầu tiên bị người ta xâm nhập, lại vì nam nhân không biết tiết chế mà làm thiếu niên khó chịu thật lâu.

Nhưng cũng vào lúc này, một âm thanh tràn ngập tà khí vang lên ở Tê Hoàng uyển.

“Ha hả, ầm ĩ quá a. Cáp Lý Tư viện trưởng thế nhưng tự mình tới Cấm Hồn Cư của chúng ta. Chẳng lẽ học viện gần nhất có xảy ra đại sự gì sao?”

Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi không khỏi quay đầu nhìn về phía âm thanh truyền tới, chỉ thấy Phong Chích Viêm toàn thân uể oải dựa vào một cây cột, đang cười tà mị nhìn về phía bọn họ. Mà bên cạnh chính là Hắc Nguyệt bình tĩnh cùng Phong Vô Kỳ thân hình cao lớn cường tráng.

Nhưng mà Huân nhi, Tây Lam Thương Khung cùng mọi người trong Tê Hoàng uyển đều thấy được, trong lòng nam tử cao lớn luôn trầm ổn hờ hững kia là một thiếu niên thanh lệ, nhưng trên gương mặt là biểu tình quyến rũ sau khi bị hung hăng sủng ái qua, lúc này thiếu niên đang đỏ bừng mặt sợ hãi liếc mắt nhìn về phía Huân nhi cùng Tây Lam Thương Khung.

Huân nhi nhìn thấy thiếu niên bị Phong Vô Kỳ tràn ngập dục vọng chiếm giữ mãnh liệt ôm chặt trong lòng, không khỏi hô.

“Lạc Nhật.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.