Tây Lam Yêu Ca

Chương 5: Chương 5: Hồn Quy




Đỉnh núi lồng lộng gió, một đứa bé cô độc đứng một mình. Mái tóc dài phía sau cuồng loạn tung bay, quấn quanh cơ thể nhỏ xinh của bé, thật xa xăm.

Đế Luyện Thần mờ mịt nhìn chăm chú ánh trăng thanh khiết trên bầu trời cao vời vợi, tâm tư yên tĩnh đột nhiên phập phồng. Ánh trăng kia thật chói mắt. Bé thật muốn nhuộm nó thành màu đỏ, như khung cảnh chết chóc không lâu kia.

Cánh tay ôn nhuận xuyên thấy lồng ngực, máu tươi nhuộm đỏ xiêm trắng tinh của bé, tâm tư vốn yên bình đột nhiên cảm thấy vô cùng khao khát, khao khát màu đỏ yêu dị kia, khao khát máu huyết.

Mà nam tử ra lệnh cho bé, đứng một bên nhìn cảnh đó, tiếng cười hưng phấn xuyên vào màng tai làm bé chìm đắm trong trầm luân. Giống như lần đầu tiên nhìn thấy người khống chế mình, nhìn biểu tình mừng rỡ như điên kia, bé thật muốn moi trái tim hắn, nhìn máu huyết hắn tuôn chảy không ngừng.

Ca ca của bé, người ca ca mà bé lưu luyến không muốn xa rời lại không chút do dự giết chết phụ thân dám ra tay ngăn cản, ngay trước mặt bé, hắn moi trái tim phụ thân, ném vào Luyện ngục Huyết trì, bé cũng bị đẩy vào, sau đó hắn đứng trên Huyết trì thờ ơ nhìn bé giãy dụa.

Kia có phải là ca ca ôn nhu của bé không? Hóa ra chỉ là thủ đoạn lừa gạt bé mà thôi.

Chính là, vì cái gì, vì cái gì phải giết phụ thân, còn moi tim. Nghĩ tới phụ thân một mực yêu thương mình, cuối cùng vì cứu bé mà ngay cả linh hồn cũng không thể lưu giữ, bé thực bi thương.

Luyện ngục Huyết trì là vực sâu tội ác. Bị thân nhân đẩy đi làm tế phẩm hiến cho Hắc Ám, linh hồn bị giam cầm, vĩnh viễn không thể siêu thoát. Nhưng phụ thân đã thay bé, dùng trái tim bị vứt bỏ mà hiến tế linh hồn. Cũng nhờ vậy mà bé bây giờ vẫn giữ được kí ức trước kia, thanh thanh sở sở hiểu được mọi chuyện.

Chính là phụ thân a, người không nên cứu con. Cho dù được người hộ mệnh, cuối cùng con cũng không thoát khỏi vận mệnh bị chi phối. Thí luyện thượng cổ quá mạnh mẽ, cơ thể bé căn bản không thể tìm được tự do.

Huống chi, cho dù bé không bị khống chế thì sao? Giết hắn báo thù cho phụ thân sao? Không, bé sẽ không, cho dù đó là nguyện vọng cuối cùng của phụ thân. Trải qua nổi thống khổ vì linh hồn bị thiêu đốt, bé còn thứ gọi là thất tình lục dục của nhân loại nữa sao? Bé, không biết. Bởi vì cho dù nhìn thấy nam tử kia, tình tự trong lòng bé cũng không có chút dao động.

Phía sau truyền tới tiếng ồn, là tiếng bước chân tới gần. Nhưng đứa bé vẫn bất động như cũ, không chút dao động chăm chú nhìn vực sâu trước mắt, tuy xinh đẹp nhưng lại trống rỗng vì mất đi linh hồn.

“Mau tới đây, đứa nhỏ, nơi đó nguy hiểm lắm.” Cơ Chi Nhã hoảng hốt nhìn đứa bé lạ lẫm đứng bên vách núi, bóng dáng bé xíu kia cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể bị ngọn gió thổi bay, làm nàng không khỏi lo lắng gọi to.

Nhưng bất luận nàng lo lắng thế nào, đứa bé kia cứ như không hề nghe thấy, vẫn đứng im như cũ. Bất đắc dĩ, Cơ Chi Nhã chỉ có thể chầm chậm tiếp cận bé, hi vọng không dọa bé ngã xuống vách núi sâu ngàn trượng.

“Đứa nhỏ, sao lại một mình tới nơi nguy hiểm này, nếu xảy ra chuyện cha mẹ ngươi nhất định rất lo lắng.” Rốt cuộc cũng ôm được thân hình bé nhỏ vào lòng, Cơ Chi Nhã không khỏi thở phào một hơi.

Tùy ý để mình tiến vào vòng tay ấm á, bé không giãy dụa. Bởi vì bé biết nữ nhân đột nhiên xuất hiện này không hề có ác ý. Thậm chí bé còn cảm giác ôm ấp của nàng rất quen thuộc, làm bé không tự chủ mà thả lỏng.

“Đứa nhỏ thật xinh đẹp, cha mẹ ngươi đâu, sai lại để ngươi chạy tới nơi nguy hiểm thế này?” Nhìn dung nhan đứa bé trong lòng mình, xinh đẹp tới yêu dị, Cơ Chi Nhã không khỏi sợ hãi than, thật sự là tác phẩm hoàn mĩ nhất!

“Đã chết, ca ca giết.”

“Cái gì!” Vốn đang có chút bực bội về hai vị cha mẹ không có trách nhiệm kia, Cơ Chi Nhã sửng sốt đến không nói nên lời. Ca ca giết phụ mẫu, đứa bé yếu ớt này đã chịu đả kích cỡ nào a. Trách không được nàng cứ cảm thấy biểu tình đứa bé có gì đó là lạ, hóa ra là bị kinh hách.

“Đứa nhỏ, ngươi…….”

“Ngươi là ai? Không cho phép chạm vào Thần nhi.” Còn chưa kịp nói hết câu, Cơ Chi Nhã bị âm thanh đột nhiên vang lên làm hoảng sợ, lúc hoàn hồn thì bé con trong lòng đã đổi chủ, bị một thanh niên ôm lấy.

“Ngươi là tộc nhân bộ tộc Đế Luyện! Ta, ta……” Nguy rồi, bị phát hiện, nàng vốn định trộm lẻn vào trong, vì thế mới chọn con đường hẻo lánh khó đi, vô tình lại phát hiện đứa bé làm người ta đau lòng này.

“Ngươi cũng tới vì thánh vật của bộ tộc Đế Luyện sao?” Thật sự là nữ nhân ngu xuẩn. Đã không có khả năng còn chạy tới chịu chết. Tràng giết chóc vừa nãy, đám người ngu xuẩn tham lam kia đã chết không toàn thây, bây giờ tới phiên nữ nhân này sao?

Nghĩ tới khung cảnh lúc nãy, Thần nhi cả người nhuộm máu như Tu La, Hắc Nguyệt quặng đau. Thiếu niên thuần khiết đã thực sự biến thành oa nhi không có linh hồn rồi sao? Không, không cần, hắn tuyệt đối không cho phép cơ thể Thần nhi bị điều khiển, linh hồn bị giam cầm.

Một khắc đó, Hắc Nguyệt đã quyết tâm cho Thần nhi sự giải thoát. Vì thế hắn mới nhân cơ hội nam tử kia đang chìm đắm trong dục vọng dã tâm của mình, lén mang Thần nhi tới sau núi bộ tộc Đế Luyện. Nơi này có một vực sâu dốc đứng.

Không ngờ, hắn chỉ mới rời đi một chốc để giải quyết vài việc, lúc trở về đã thấy Thần nhi bị một nữ nhân ôm vào lòng. Mà nữ nhân này có lẽ cũng vì nghe tin tộc trưởng bộ tộc Đế Luyện chết đi, vì thánh vật mà chạy tới.

“Ta mới không phải. Ngươi đừng nói bậy, ta tới tìm cháu ta.” Nếu không phải nghe tin tỷ phu chết, nàng lo lắng đứa cháu xảy ra chuyện, với tính cách thích cuộc sống bình lặng như Dược Cơ, làm sao lại lén lén lúi lúi lẻn vào đây chứ?

“Cháu ngươi? Ngươi nói dối, bộ tộc Đế Luyện không hề cưới nữ nhân ngoại tộc, sao lại có chuyện tìm cháu?”

“Sao lại không có, đứa nhỏ 10 năm trước bị tộc trưởng các ngươi mang về là con của tỷ tỷ ta. Bây giờ tộc trưởng đã chết, ta không thể tới nhìn nó sao?”

“Ngươi nói là?” Nữ nhân này là người thân của Thần nhi sao? Hắn có nên để người này mang Thần nhi đi không? Chính là Thần nhi đã biến thành dạng này, liệu nàng có tiếp nhận không?

“Thần nhi?” Lúc Hắc Nguyệt đang suy tư xem có nên giao Thần nhi cho người này hay không, hắn đột nhiên cảm thấy đứa bé trong lòng bắt đầu giãy dụa.

Cúi đầu, đập vào mắt Hắc Nguyệt là một đôi mắt trống rỗng, hắn, hạ quyết tâm. Nam tử kia nhất định đã phát hiện Thần nhi mất tích, đang gọi Thần nhi về. Hắn, tuyệt đối không giao Thần nhi ra. Cho dù tử vong thì sao, cũng là giải thoát, không phải sao?

“Thần nhi, đừng sợ, ta cùng ngươi.”

“A, ngươi định làm gì!”

Nghe thấy tiếng hét chói tai của nữ nhân, Hắc Nguyệt chỉ có thể mỉm cười tạ lỗi. Thật xin lỗi, không thể để ngươi mang Thần nhi đi, bởi vì cơ thể Thần nhi chịu sự điều khiển của nam tử kia, ta không thể cứu, chỉ có thể chọn lựa cái chết để bồi bên cạnh Thần nhi.

Ngay tức khắc, Hắc Nguyệt ôm cơ thể bé nhỏ nhảy xuống vách núi.

Thần nhìn chủy thủy cắm sâu vào trái tim mình rót ra màu đỏ yêu dị, không hề phản kháng. Bởi vì, bé thấy dòng nước mắt chảy rơi từ khóe mắt Hắc Nguyệt.

“Thần nhi, thực xin lỗi, ta không thể không làm như vậy.”

Bởi vì Thần nhi có sức mạnh cường đại của khế ước thượng cổ, nếu không đâm thủng trái tim, cho dù rớt xuống vách núi cũng không bị chút thương tổn.

“Không sao cả.”

“Thần nhi, ngươi không……..” Hắc Nguyện chấn kinh. Ba chữ nhẹ nhàng lại làm hắn thực hối hận. Hắn đang làm gì chứ, hắn đã giết Thần nhi?

“Nguyệt, đừng tự trách. Chết là chí nguyện của ta.” Cảm thụ nguyên tố tinh linh hệ gió phiêu đãng chung quanh mình, Thần cự tuyệt sự trợ giúp của chúng nó, để chúng nó cứu thanh niên bên cạnh. Để bé chết đi, để linh hồn bé có thể ngủ yên.

Bất quá, bé đã đáp ứng phụ thân, sẽ hướng bộ tộc Đế Luyện đi tới huy hoàng, bé, không thể nuốt lời.

“Lấy thân vi đại giới, Đế Luyện Tà, ta nguyền rủa ngươi, phải dùng hết sức để dẫn dắt bộ tộc Đế Luyện đi tới vinh quang, còn ngươi sẽ bị người yêu thương chán ghét vứt bỏ, vĩnh viển trầm luân trong thống khổ.”

Ý thức chậm rãi mơ hồ, linh hồn phiêu đãng, bé cuối cùng cũng được giải thoát. Nhưng bên tai là tiếng thét bi thảm tâm tê phế liệt của ai.

“Thần nhi………..”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.