Tây Lam Yêu Ca

Chương 113: Chương 113: Luyện Dược




Ban đêm, Tây Diệp La học viện vô cùng tĩnh mịch, mà Tây Diệp Cấm Hồn Cư lại càng yên tĩnh tới đáng sợ.

Nếu hiện tại có ai vô tình đi ngang nơi này, tuyệt đối sẽ sợ không nhẹ. Bởi vì Ly tạ được mệnh danh là cấm địa của Tây Diệp La học viện, từ bên ngoài nhìn vào làm người ta có cảm giác quỷ dị dị thường. Đương nhiên, này cũng có thể là bọn họ tự hoảng sợ mà sinh ảo giác trong lòng.

Dù sao, nơi này cho dù là ban ngày cũng có rất ít người dám đi ngang.

Nhưng chính vào lúc đêm khuya tĩnh mịch, mọi người đều say ngủ, đột nhiên ‘bùm’ một tiếng, âm thanh nổ vang dội truyền khắp Cấm Hồn cư, thậm chí ngay cả Tây Diệp La học viện cũng còn dấu vết bị chấn động.

“A, làm sao vậy, làm sao vậy, phát sinh chuyện gì? Núi lở? Hay đất rung?” Đám người đã ngủ say trong Cấm Hồn cư không khỏi kinh hoàng vội vàng lao ra khỏi viện của mình, chạy về phía phát ra tiếng nổ vang dội kia… Tê Hoàng uyển của Lam đế bệ hạ cùng Huân nhi.

Nhưng đợi mọi người bối rối chạy tới Tê Hoàng uyển, nhìn thấy chính là Lam đế bệ hạ cùng Cửu điện hạ đang ngàn nhã ngồi trên bàn đá ngoài sân Tê Hoàng uyển uống trà ngắm trăng.

Mọi người từ xa nhìn lại, phát hiện trên bàn đá còn đặt một ít rượu, đồ nhắm cùng các món ăn ngọt. Mà trước mặt bệ hạ còn đặt một bầu rượu ngọc.

Về phần tuyệt mỹ thiếu niên trông càng mông lung hơn dưới ánh trăng, lúc này đang tao nhã ăn những món điểm tâm tinh xảo đặt trước mặt. Mà bên người tuyệt mỹ thiếu niên cùng Lam đế bệ hạ, thiếu niên Tiểu Di Tử thoạt nhìn rất thanh tú kia đang đứng bên cạnh hầu hạ chủ tử.

Nhìn quanh Tê Hoàng uyển một vòng, mọi người thậm chí không khỏi hắc tuyến phát hiện, ngay cả tiểu ly miêu thích mài móng khắp nơi, thế nhưng lại chạy tới viện bọn họ mà mài lúc này cũng lười biếng nằm trên tường tắm mình dưới ánh trăng.

Không biết có phải ánh trăng đêm nay quá mức quyến rũ hay rất mông lung, thế nên mọi người đứng trước Tê Hoàng uyển đều không khỏi cảm giác, cơ thể tiểu ly miêu đáng yêu thoạt nhìn không lớn hơn một bàn tay kia giờ phút này tựa hồ đang tản mát ra một tầng hào quang nhu hòa.

Là bọn họ ảo giác sao? Thân thể tiểu ly miêu kia sao lại có thể sáng lên cơ chứ? Kia khẳng định là do tác dụng của ánh trăng phản xạ làm bọn họ sinh ra ảo giác. Lắc lắc cái đầu vẫn còn mơ hồ vì chưa tỉnh ngủ, đám người trong Cấm Hồn Cư bị tiếng nổ đột nhiên kia đánh thức không khỏi phủ định.

Bất quá, đứng trước Tê Hoàng uyển, nhìn tình cảnh bên trong, mặc kệ là Phong Chích Viêm đang ngủ bị đột nhiên quấy rầy, hay Hồn Quy sắc mặt khó coi, hoặc Hắc Nguyệt thần tình hắc tuyến, còn có Phong Diệp có chút sững sờ đều không khỏi run rẩy khóe miệng.

A, a… bọn họ rốt cuộc đang làm gì? Ban ngày không làm sao đợi tới tối mới làm. Chẳng lẽ bọn họ không biết quấy rầy người khác nghỉ ngơi là hành vi rất không đạo đức sao?

Nhất là hiện giờ trăng đã lên cao, thế nhưng còn hại bọn họ ngay cả y phục cũng không kịp mặc đã vội vàng chạy tới. Kết quả lại phát hiện, hai vị đầu sỏ gây chuyện lúc này lại làm ra bộ dáng cái gì cũng không làm, đang nhàn nhã uống rượu ngắm trăng.

“Điện hạ, hảo hài tử không nên hơn nửa đêm còn lại ra một ít chuyện nguy hiểm a.” Phong Chích Viêm cười đến tà mị nói, nhưng trong mắt cũng không khỏi thoáng hiện lên tia sáng nguy hiểm, biểu tình trên mặt cũng xanh mét khó coi.

Dù sao mặc cho là ai, lúc đang ngủ ngon lành đột nhiên bị đánh thức, tính tình cũng không tốt nổi. Nhất là Phong Chích Viêm thì tình huống này càng nghiêm trọng hơn.

Huân nhi ngừng động tác tao nhã đang thưởng thức những món điểm tâm ngọt mỹ vị, quay đầu nhìn về phía nhóm người ồ ạt tiến tới Tê Hoàng uyển.

Phong Chích Viêm cùng Hắc Nguyệt phục không chỉnh tóc tai bù xù lại có một loại phong tình khác, Phong Diệp chỉ mặt một tấm thụy bào phiêu dật thật dài, đi chân trần lộ ra những ngón chân trắng nõn, còn có Hồn Quy trên người hỗn độn, vừa nhìn đã biết đang ngủ mơ thì bừng tỉnh, chỉ tùy tiện mặc một kiện y phục.

Trong số người đột ngột chạy tới Tê Hoàng uyển, người gặp nguy vẫn ổn trọng bình tĩnh bất loạn thì chỏ có mình Phong Vô Kỳ cùng một thanh niên biểu bình ôn hòa, khí chất cao nhã lạnh nhạt.

Mà thanh niên này chính là bạn cùng phòng Du Uyên mới trở về không lâu của Hồn Quy.

Huân nhi cùng Tây Lam Thương Khung đều đã gặp qua người này, hôm Dao Cơ phu nhân đột nhiên tới nhận thức Huân nhi, Du Uyên cũng ở Tê Hoàng uyển.

Nghe nói Du Uyên vừa mới trở về thì đã bị bạn cùng phòng Hồn Quy kéo tới Tê Hoàng uyển. Kết quả ở đó, Hồn Quy thế nhưng không gặp nam nhân Cơ Thần Thệ làm người ta có cảm giác hoảng sợ cùng tuyệt mỹ thiếu niên có gương mặt khuynh quốc khuynh thành nhưng bản chất lại là một tiểu ác ma—— Tây Lam Cửu hoàng tử điện hạ.

Ngược lại, mới đi vào Tê Hoàng uyển, Hồn Quy đã không khỏi sững sờ.

Bởi vì hắn thế nhưng thấy Phong Chích Viêm, Phong Vô Kỳ, còn có cả Hồn Thương ở nơi này. Đương nhiên, thấy bọn họ ở Tê Hoàng uyển cũng không có gì lạ, dù sao bọn họ cũng là khách quen ở đây rồi. Lần nào Hồn Quy tới đây cơ hồ đều có thể thấy bọn họ.

Nhưng làm Hồn Quy kinh ngạc chính là, Tê Hoàng uyển không biết từ khi nào đã đến một quý phụ nhân khí chất rất ư cao quý thanh lịch lại tràn ngập uy nghiêm. Quý phụ nhân an vị trên mộc điêu hoa ỷ trong Tê Hoàng uyển, mà Phong Vô Kỳ cùng Phong Chích Viêm dĩ nhiên là một trái một phải đứng hai bên.

Nữ nhân khí chất đoan trang cao quý lại uy nghiêm này rốt cuộc là ai, thế nhưng có thể làm Phong Chích Viêm bình thường luôn tà mị nguy hiểm, cười đến mức làm người ta rợn da gà cùng Phong Vô Kỳ đạm mạc cao ngạo đều quy củ đứng một bên? Hồn Quy không khỏi kinh ngạc.

Cẩn thận quan sát quý phụ nhân kia, trừ bỏ khí chất cùng cảm giác có chút xa cách lạnh lùng, khó tiếp cận, tựa hồ không có hơi thở cường đại nào. Thậm chí theo bề ngoài, thân thể quý phụ nhân xinh đẹp này rất nhu nhược a. Bất quá, không biết vì sao, Hồn Quy đứng ở cửa nhìn nàng, thế nhưng có chút không dám ngẩng đầu.

Theo hơi thở thượng vi giả trên người nữ nhân tỏa ra làm người ta vô thức cảm giác áp lực cùng thuần phục. Bất quá này cũng chỉ là cảm giác trong nháy mắt, không khỏi làm Hồn Quy cảm thấy vừa nãy có phải chỉ là ảo giác trong lòng mình hay không?

Nhưng Hồn Quy thật không ngờ, quý phụ nhân này thế nhưng lại là nãi nãi của Phong Chích Viêm cùng Phong Vô Kỳ.

Nãi nãi? Khóe miệng Hồn Quy run rẩy nhìn Dao Cơ phu nhân, nàng ta có phải quá trẻ đi? Nãi nãi không phải đều là tóc trắng xóa sao? Vì sao nữ nhân này thoạt nhìn chỉ như mới ba bốn mươi tuổi, bộ dáng phong vận như vậy? Nói nàng là mẫu thân của Phong Chích Viêm cùng Phong Vô Kỳ cũng còn được.

Nhưng Hồn Quy thật không ngờ chính là chuyện phát sinh sau đó càng làm hắn chấn động hơn. Lúc tuyệt mỹ thiếu niên trở lại Tê Hoàng uyển, hơi thở cao quý xa cách trên người Dao Cơ phu nhân lập tức chuyển biến thành từ ái ấm áp.

Mà càng làm Hồn Quy cảm thấy sững sờ chính là, Tây Lam Cửu hoàng tử điện hạ được Lam đế bệ hạ sủng ái bậc nhất thế nhưng lại chính là… hơn nữa nhìn Lam đế bệ hạ lấy thân phận Cơ Thần Thệ tiến vào Tây Diệp La học viện, tựa hồ đã sớm biết?

Hồn Quy không khỏi nhìn về phía Hắc Nguyệt, vẻ mặt của đối phương rõ ràng cũng rất kích đông. Dù sao Thần nhi của hắn không chết, thiếu niên nhi tử của tộc trưởng tiền nhiệm của bộ tộc Đế Luyện không chỉ còn sống, mà còn là Tây Lam Cửu hoàng tử thân phận cao quý.

Đối với Cửu hoàng tử cùng Dao Cơ phu nhân nhận thức, Hồn Quy đã bị rung động rất lớn. Hắn thật không ngờ, nhi tử của tộc trưởng Đế Luyện tiền thế lại chính là điệt tử của Dao Cơ phu nhân, thê tử của Tây Lam quân vụ đại thần? Chấn động ập tới quá đột ngột, thế nên Hồn Quy lôi kéo Du Uyên chỉ có thể ngơ ngác đứng một bên, chăm chú quan sát.

Tuy rằng đến bây giờ, chuyện này đã qua vài ngày, Hồn Quy vẫn không khỏi có chút hoảng hốt cùng không có thật.

Bất quá, trùm ác nhân cổ dược học kia ngày nào cũng chạy tới Tê Hoàng uyển, hơn nữa còn dạy cho tuyệt mỹ thiếu niên này một ít thức cổ quái, Hồn Quy liền cảm giác bất an vô cùng. Dù sao, lần nào cũng bị nữ nhân kia dùng ánh mắt dị thường quỷ dị tia tới, cho dù là ai cũng cảm thấy rợn da gà.

Vốn Hồn Quy đã hận không thể làm tuyệt mỹ thiếu niên này cách môn cổ dược học thật xa, tốt nhất là vĩnh viễn quên nó đi. Mà cho dù muốn học cổ dược học thì Hồn Quy cũng chân thành chờ mong thiếu niên chỉ là nhất thời xúc động, qua vài ngày sẽ từ bỏ.

Chính là hiện tại, đạo sư cổ dược học kia thế nhưng lại biến thành di nương của Cửu điện hạ, kia chẳng phải trời muốn hắn chết hay sao? Cho nên mấy ngày nay Hồn Quy vừa thấy tuyệt mỹ thiếu niên kia liền đi đường vòng, bởi vì nghe nói mấy hôm nay thiếu niên đã bắt đầu bận rộn chế dược?

Hồn Quy mấy ngày nay luôn nơm nớp lo sợ. Đêm nay lại đột ngột bị tiếng nổ đánh thức. Thanh niên hoang mang, y phục hỗn độn tóc tai bù xù cứ vậy đi theo Du Uyên tới Tê Hoàng uyển. Nhưng tình cảnh trước mắt lại làm Hồn Quy tức tới mức muốn bùng nổ.

“Lam đế bệ hạ, Cửu điện hạ, các ngươi đang làm gì vậy a? Hiện giờ là đêm khuya yên tĩnh, Cửu điện hạ, chẳng lẽ ngươi không buồn ngủ sao?” Chỉ đỉnh lô còn đang bốc khói nhè nhẹ cách đó khong xa, Hồn Quy run rẩy cả người.

Hiện tại hắn thực muốn chạy tới phá hủy cái đỉnh kia a!

“Không buồn ngủ a, ban ngày ta đã ngủ nhiêu rồi nên giờ ngủ không được.” Ngẩng đầu chăm chú nhìn Hồn Quy, Huân nhi vô cùng nghiêm túc mở miệng nói.

Từ ngày biết chuyện từ miệng Dược Cơ lão sư làm Huân nhi thoáng hoảng hốt, trong lòng đột nhiên trở nên mờ mịt cùng xa lạ, Huân nhi không khỏi có chút kinh hoảng. Bé cảm giác linh hồn mình đang ồn ào náo động dần dần thức tỉnh, có rất nhiều hình ảnh xa lạ trong trí nhớ, nhưng dường như chính là những gì bé từng trải qua. Mặc kệ là tiền thế ở bộ tộc Đế Luyện hay kiếp này sống cùng một chỗ với phụ hoàng.

Nhưng trong đầu trong nháy mắt xuất hiện một người rất quen thuộc, quen đến mức bé cữ ngỡ là mình. Nhưng đó thực sự là bé sao? Huân nhi không khỏi nhìn về phía phụ hoàng ở bên cạnh, lại phát hiện phụ hoàng một mực ôn nhu nhìn mình.

Mà Hồn Quy bị vây trong phẫn nộ cùng kích động cũng không phát hiện, tuyệt mỹ thiếu niên làm hắn căm phẫn gào thét hiện tại căn bản không chú ý tới hắn.

“Điện hạ, ngươi chú ý tới dân sinh một chút được không? Hơn nửa đêm đánh thức người khác là chuyện không thể tha thứ a.” Còn có ngươi, Lam đế bệ hạ, chẳng lẽ ngài cứ tùy ý để Cửu điện hạ bốc đồng tùy tâm sở dục như vậy sao? Những lời này Hồn Quy nhìn về phía Tây Lam Thương Khung nhưng không có cách nào nói nên lời, chẳng sợ biểu tình của nam nhân kia ôn hòa cỡ nào.

Mà lúc này, Phong Diệp đi chân không mặc thụy bào đã nhanh chóng chạy tới trước mặt Huân nhi, ngón tay chỉ thẳng về phía những món điểm tâm ngọt tinh xảo mê người. Cầm lấy một khối điểm tâm thơm ngát đưa lên miệng, Phong Diệp ở bên cạnh không khỏi oán giận.

“Dược Cơ lão sư thực bất công, thế nhưng để Dược Vương đỉnh ở chỗ Huân nhi biểu đệ nhưng cũng không nguyện cho Diệp nhi mượn một đêm. Oa a a, nhị ca, Diệp nhi bị khi dễ.” Nói xong, Diệp nhi lại đưa tay tới chuẩn bị cầm thêm một khối điểm tâm khác.

Ăn ngon lắm a, quyết định, sau này mỗi ngày Diệp nhi đều phải chạy tới chỗ Huân nhi biểu đệ cọ cơm. Bất quá không đợi Phong Diệp quơ tay túm được đồ đã bị một bàn tay to từ phía sau vươn tới túm lấy sau cổ, tiếp đó tùy tay ném vào lòng ngực Phong Chích Viêm không biết vừa tới khi nào.

“Xem trọng oa nhi nhà ngươi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.