Tây Lam Yêu Ca

Chương 211: Chương 211: Man Thiên Chi Nguyệt




“Một ma pháp trận viễn cổ… thực phức tạp…” Giọng nói thiếu nữ rõ ràng mang theo sự thần bí, dùng âm thanh chỉ có hai người có thể nghe thấy thì thầm bên tai Huân nhi, trong đó tràn ngập hưng phấn cùng kích động bị đè nén cùng một tia thành kính.

Đó là kính sợ cùng tôn sùng của linh hồn nhân loại đối với thần chi viễn cổ.

Nhìn biểu tình thần bí hề hề lộ rõ trên mặt thiếu nữ, Huân nhi không khỏi khẽ nhíu mày. Ma pháp trận viễn cổ, ma pháp trận mà Y Liên nói chính là khuê la chi trận sao? Là trận pháp triệu hồi thần chi viễn cổ giáng xuống nhân giới?

Thiếu nữ mà chiến thần A Thụy Tư nói tới chính là Lục tỷ tỷ Y Liên Hoa xinh đẹp đoan trang trước mắt sao?

“Y Liên, ngươi cùng Huân nhi thì thầm gì đó? Thần thần bí bí, không để mẫu hậu nghe thấy. Ở thánh điện lâu như vậy, hiện giờ khó lắm mới trở lại, để mẫu hậu hảo hảo xem ngươi nào. Y Liên của ta a, ngươi trở về, mẫu hậu rốt cuộc cũng yên tâm.” Tiểu nữ hài vài năm không gặp, hiện giờ cũng tới niên kỷ xuất giá.

Tuy hiện giờ thân phận của Y Liên là thánh nữ thánh điện, so với công chúa bình thường lại càng có địa vị hơn cùng được thần dân tôn sùng, kính yêu. Bất quá dù sao thiếu nữ vẫn mang thân phận một công chúa, vì thế hôn sự của nàng cũng trở nên phức tạp.

Y Tô Na thực lo lắng cho hạnh phúc của nữ nhi. Tuy nàng biết, mấy năm nay bởi vì mình hờ hững không tranh giành nên bệ hạ cùng Y Liên lại càng khoan dung với mẫu tử nàng hơn. Bất quá cũng chỉ là một chút mà thôi.

Chính là so với nhóm phi tử cùng công chúa căn bản không được y liếc mắt một cái trong hậu cung, chỉ tăng thêm vài phần kính trọng cho kẻ thức thời như nàng mà thôi. Nhưng nó vẫn không thể che dấu được vô tình cùng coi thường trong mắt nam nhân kia khi nhìn các nàng.

Tính cách của nam nhân kia quá băng lãnh quá tàn nhẫn, cho dù là con nối dòng chảy dòng máu đồng dạng, trong mắt y có lẽ chỉ là những diễn viên nhàm chán đang nhảy nhót diễn một vở hài kịch tranh đoạt hoàng vị mà thôi.

Bắt đầu từ lần đầu tiên nhìn thấy nam nhân này vào ngày được phong làm hoàng hậu, trong lòng Y Tô Na đã có một cảm giác, ánh mắt người này nhìn nàng quá hờ hững, nó căn bản không chiếu ảnh ngược của bất cứ kẻ nào. Y căn bản không xem mọi người vào mắt, luôn bễ nghễ hờ hững cao cao tại thượng chăm chú nhìn xuống thiên hạ.

Loại cảm giác này, Y Tô Na rất quen thuộc, bởi vì nó giống hệt cảm giác khi nàng ngày ngày thành kính cúng bái, phụng dưỡng thần chi trong thánh điện trước kia.

Ánh mắt chưa bao giờ có cảm tình dao động, từ bi chăm chú nhìn con dân quỳ gối trước mặt nhưng vẫn không thể che dấu sự hèn mọn của nhân loại trong mắt thần linh.

Đúng vậy, hèn mọn! Từ trong mắt bệ hạ, Y Tô Na chú ý thấy vẻ mặt như vậy.

Có câu nói có thiếu nữ nào không hoài xuân. Cho dù là Y Tô Na năm đó, lúc nàng quyết tâm kính dâng hết thảy mọi thứ của mình cho thánh điện vẫn không thể che dấu tình cảm của mình hướng về người khác phái.

Thời điểm đó, nàng dù sao cũng chỉ mới mười tám tuổi mà thôi, là độ tuổi xinh đẹp nhất trong cuộc đời thiếu nữ, nàng tự nhiên cũng hi vọng xuất hiện một người thực sự yêu mình, vĩnh viễn bồi ở bên cạnh, sủng ái mình.

Lúc nghe mình phải vào cung trở thành nữ nhân của bệ hạ, thiếu nữ cũng từng thẹn thùng, từng tràn ngập mong chờ, thậm chí là lo lắng bất an. Thời điểm đó, thiếu niên đế vương trẻ tuổi tuấn mỹ thân phận tôn quý có thể nói là ước ao của biết bao thiếu nữ ở Tây Lam quốc.

Y Tô Na tuy lý trí cùng thành thục hơn những thiếu nữ hoài xuân bình thường, nhưng dù sao cũng đang trong độ tuổi mộng mơ. Đế vương trẻ tuổi tuấn mỹ tự nhiên cũng làm nàng động tâm, chờ mong cùng ngượng ngùng. Bất quá bắt đầu từ ngày trở thành hoàng hậu, ngày nhìn thấy nam nhân có địa vị tôn quý nhất Tây Lam kia, thiếu nữ đang mơ mộng ảo tưởng lập tức bị xối một thau nước lạnh lên người, nháy mắt tỉnh táo lại. Lúc đó Y Tô Na dường như nhìn thấy một vị thần cao quý mà mình luôn phụng dưỡng. Nội tâm tràn đầy thành kính cùng kính sợ, làm sao còn vọng tưởng của thiếu nữ gì đó nữa.

Nàng là thánh nữ, từ nhỏ được thánh điện đào tạo, tự nhiên có thành kính đối với thần chi. Từ một khắc nhìn thấy thiếu niên đế vương kia, trong lòng trừ bỏ thành kính chính là kính sợ, làm sao còn tồn tại ý tưởng nào khác.

Cho dù nàng biết, bản thân nam nhân kia cũng chỉ là nhân loại mà thôi, chẳng qua thân phận của y tôn quý hơn nhân loại bình thường rất nhiều.

Có lẽ trên thế gian này, trừ bỏ người được y thừa nhận có thể cùng mình sánh vai, những người khác bất quá chỉ là mớ tro bụi cuối cùng cũng tan biết trong dòng lịch sử, không đáng nhắc tới. Tự nhiên, không cần chú ý tới sự tồn tại của nó.

Nghĩ tới đây, ánh mắt Y Tô Na vô thức nhìn về phía tuyệt mỹ thiếu niên bên cạnh, đứa nhỏ cho dù có lẳng lặng đứng một chỗ vẫn thu hút tầm mắt người khác như cũ, cho dù trước mặt bệ hạ vẫn thong dong lạnh lùng nhưng không kém phần tôn quý, hoàng tử yêu dị làm ánh mắt vô tình của đế vương dần dần hiện lên một mạt ôn nhu cùng sủng nịch.

“Mẫu hậu, người làm sao vậy? Sao lại nhìn Huân nhi tới phát ngốc thế kia, Y Liên trở về chẳng lẽ mẫu hậu không vui sao? Mẫu hậu cũng không chịu nhìn Y Liên. Huân nhi ngày nào cũng ở trong cung, mẫu hậu còn chưa nhìn đủ sao a! Tuy Y Liên hiểu Huân nhi nhìn thế nào cũng thực dễ nhìn, làm người ta nhìn mãi vẫn không thấy đủ.”

“Y Liên, ngươi nói gì đó.” Y Tô Na bất đắc dĩ nhìn nữ nhi, Lục công chúa của mình, không khỏi cười mắng.

“Mẫu hậu vừa nãy rõ ràng nhìn Huân nhi tới mê mẩn thật lâu a. Mẫu hậu, người đang nghĩ gì đó?” Thiếu nữ tò mò sáp sát mặt tới, thần bí hề hề hỏi.

“Ngươi a! Mẫu hậu còn có thể nghĩ cái gì. Nếu hiện tại đã trở lại, Y Liên hẳn cũng mệt rồi đi. Chúng ta về cung trước, đừng đứng ở đây.” Y Tô Na không để ý tới thiếu nữ đột nhiên hưng trí, chỉ nhìn tuyệt mỹ thiếu niên bên cạnh, cười thản nhiên nói.

Bởi vì thánh nữ trở về, Y Tô Na sớm đã thức dậy, sau khi dùng thiện liền dẫn theo nhóm nữ nhân, công chúa, hoàng tử trong hậu cung tiến đến tiền môn nghênh đón. Này cũng là ý của bệ hạ, Y Liên chung quy là công chúa hoàng tộc có thân phận cao quý, hiện giờ lại là thánh nữ, được hoàng hậu có địa vị cao nhất hậu cung dẫn dắt mọi người xuất môn nghênh đón cũng không tính là thất lễ.

Bởi vậy đứng ở tiền môn cung điện, trừ bỏ hoàng hậu Tô Y Na vì nữ nhi trở về mà kích động, còn có nhóm cung phi cùng công chúa ăn mặc hoa lệ.

Về phần nhóm hoàng tử đều đã trưởng thành của Tây Lam Thương Khung, trừ bỏ Tứ hoàng tử Tây Lam Ly Mạc, Lục hoàng tử Tây Lam Diệu Hoa, Thất hoàng tử Tây Lam Vụ Dịch có giao tình tốt với Lục công chúa, cùng Cửu hoàng tử Tây Lam Linh Huân chủ động đề nghị tới xem, những người khác đều không xuất hiện. Mà lúc bóng dáng Y Liên xuất hiện trước mắt mọi người, nhóm hoàng tử thành thục ổn trọng chỉ cười thản nhiên nhìn thiếu nữ xinh đẹp, đứng bên cảnh lặng lặng nhìn thiếu nữ cùng mẫu hậu của mình kích động vì đã lâu không gặp, không hề có ý phá vỡ hình ảnh mỹ hảo này.

Thẳng đến lúc này, ánh mắt thiếu nữ mới dừng lại trên người bọn họ.

“Tứ ca, Lục ca, Thất ca, các ngươi đều tới đón Y Liên a.” Nụ cười trên gương mặt thiếu nữ rực rỡ, ấm áp như mặt trời mới mọc.

“Ngươi còn thấy Tứ ca, Lục ca cùng Thất ca bọn ta sao, ta còn tưởng Y Liên ra ngoài lâu như vậy liền quên nhóm hoàng huynh rồi chứ.” Tây Lam Vụ Dịch đứng giữa Tây Lam Ly Mạc cùng Tây Lam Diệu Hoa, cười trêu đùa.

“Thất ca!” Thiếu nữ thẹn thùng dậm chân, nhìn nam nhân càng lúc càng tuấn mỹ trước mắt làm nũng gọi một tiếng.

Vài năm không gặp, Thất ca của nàng thật sự là càng lúc càng đẹp, nhất là một thân khí chất, giơ tay nhấc chân tỏa đầy mị hoặc, hàng mày khẽ nhướng cùng đôi mắt hoa đào mang theo ý cười thực làm thiếu nữ ghé mắt, trái tim cũng nảy lên thình thịch không thể kiềm chế.

“Y Liên, ngươi hiện giờ đã là thánh nữ truyền thừa man chi thiên nguyệt của thánh điện rồi sao? Vốn Thất ca ta còn định ngày man chi thiên nguyệt phải tới xem ngươi được truyền thừa thế nào, dù sao đây cũng là cơ hội hiếm có. Nào ngờ, thánh điện thực sự ích kỉ mà, có gì quý hiếm cũng dấu kỹ, không cho bất cứ ngoại nhân nào tiến vào xem.”

Nghi thức truyền thừa của thánh điện đã lưu truyền ngàn năm từ thời thượng cổ. Bởi vậy Tây Lam Vụ Dịch luôn cảm thấy hứng thú. Nhất là lúc hay tin người nhận truyền thừa lại là hoàng muội mà mình yêu thích nhất, Tây Lam Vụ Dịch lại càng tăng thêm phần tò mò cùng mong chờ.

Nếu là truyền thừa, như vậy nhất định có sức mạnh kéo dài đi.

Bất quá thực hiển nhiên, cho dù thánh nữ lần này là công chúa hoàng tộc, ngoại nhân vẫn không có cợ hội được xem quá trình thành nữ tiếp nhận truyền thừa thượng cổ. Tây Lam Vụ Dịch cuối cùng chỉ đành thở dài bất đắc dĩ.

“Man thiên chi nguyệt… thánh nữ truyền thừa a!…” Nói tới chuyện này, sắc mặt thiếu nữ lập tức biến đổi, có chút làm người ta khó có thể lý giải. Có chút hưng phấn cổ quái, thậm chí là kính sợ cùng cúng bái.

“Thánh nữ truyền thừa thế nào? Không xảy ra chuyện gì chứ?” Chú ý tới vẻ mặt thiếu nữ, ánh mắt Tây Lam Vụ Dịch lập tức sáng bừng. Chẳng lẽ, ngày man thiên chi nguyệt đó đã phát sinh chuyện gì đó rất thú vị sao?

Lúc Y Liên Hoa cùng Tây Lam Vụ Dịch nói đến man thiên chi nguyệt, Huân nhi mới nãy vẫn đứng bên cạnh suy tư về lời thiếu nữ mới nói không khỏi ngẩng đầu, lẳng lặng chăm chú nhìn Lục công chúa Y Liên Hoa, ánh mắt tựa hồ lóe lên một tia sắc bén, bất quá nó quá nhanh đến mức không làm bất kì ai chú ý.

Gương mặt thiếu niên lúc này vẫn lạnh lùng cao quý, mang theo khí thế tôn vinh làm người ta không có cách nào bỏ qua. Cho dù im lặng đứng giữa một nhóm con nối dòng hoàng tộc thì thiếu niên vẫn như cũ là người chói mắt nhất.

Yêu dị, tuyệt mỹ, tràn đầy cổ hoặc cùng mị hoặc tới cực hạn. Trong hoàng cung phồn hoa sừng sững, giữa nhóm hoàng tử ưu tú xuất sắc nhất, thiếu nhiên vẫn tỏa khí thế cường đại hơn bất kì ai, làm người ta vô thức truy đuổi.

“Man thiên chi nguyệt sao?” Thiến niên thì thầm. Chiến thần xuất hiện có vẻ vào khoảnh khắc thánh điện truyền thừa.

Không biết vì sao Y Liên Hoa cũng đột nhiên biến sắc, biểu tình thực thần thánh cùng trang nghiêm, giọng điệu mang theo hương vị mờ mịt xa xưa: “Thần ban xuống chỉ dụ, tương lai không xa, thần tộc thượng cổ đã biến mất vạn năm sẽ trở lại Thương Lam đại lục, ánh sáng rực rỡ sẽ xóa tan màn đêm u tối, quang minh của thần sẽ chiếu rọi khắp đại lục nhân loại.”

“Quang minh của thần, Y Liên, ngươi bị thánh điện tẩy não rồi, thần tộc đã sớm biết mất vạn năm trước trong thời thần ma rồi, làm gì còn chuyện quang minh của thần a!”

Hiển nhiên, Tây Lam Vụ Dịch có chút xem nhẹ những câu chuyện thần linh hư hư thực thực của thánh điện.

Từ xưa, bài xích cùng không tin tưởng vào thần linh của nhóm người hoàng tộc gần như đã trở thành bản năng. Bọn họ không ngu muội như dân chúng bình thường, gần như trốn tránh, ỷ lại cùng tìm kiếm an ủi tâm lý từ thánh điện.

“Thất hoàng huynh, nếu ma tộc đã xuất hiện thì vì sao thần tộc lại không thể?” Đánh mất toàn bộ ngượng ngùng cùng non nớt, thiếu nữ tỏa ra một vầng sáng thần thánh cùng trang nghiêm.

“Thần, đã giáng xuống…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.