Tây Lam Yêu Ca

Chương 137: Chương 137: Ngọc Dịch Quỳnh Lâu




Rời khỏi phủ đệ mà mình chỉ mua chơi, Tây Lam Vụ Dịch mang theo tuyệt mỹ thiếu niên đi ra phố xá huyên náo phồn hoa.

Là nước đứng đầu tứ đại quốc trên Thương Lam đại lục,Tây Lam có thực lực cường đại nhất, quốc phú dân an, dưới sự thống trị của Lam đế bệ hạ, đế vương vĩ đại nhất tại vị hơn hai mươi năm, Tây Lam hiện nay phồn vinh hưng thịnh, có được sự ổn định và nền hòa bình lâu dài.

Cũng vì thế, là đế đô Tây Lam, kia tự nhiên lại càng phồn hoa, náo nhiệt phi thường.

Đi trong phố xá náo nhiệt, Tây Lam Vụ Dịch nhìn đám người vừa qua lại không dứt vừa không ngừng nhìn trộm Cửu hoàng đệ ở bên cạnh mình, tuyệt mỹ thiếu niên cao ngạo thánh khiết hệt như hàn sơn tuyết phách vạn năm làm người ta khó có thể tiếp cận.

Cứ việc vừa nãy ở phủ đệ mình mua lúc trước, hắn có bảo Khố Lợi Á quản gia chuẩn bị mũ sa hoa lệ có thể che khuất mỹ mạo khuynh quốc khuynh thành hớp hồn người khác của Cửu hoàng đệ, chính là hiểu quả hiển nhiên không tốt như hắn tưởng!

Cho dù là tùy ý tiêu sái, cho dù dung mạo tuyệt mỹ đã bị mũ sa che khuất, nhưng khí chất cao quý thanh linh phát ra từ người thiếu niên không thể che dấu được. Giống như một con mèo ba tư vừa cao quý lại biếng nhác, bước đi tao nhã không một tiếng động lại có thể tùy thời vươn móng vuốt sắc bén về phía ngươi, tung ra một kích trí mạng.

Tây Lam Vụ Dịch chú ý, ánh mắt đám người lui tới bên người đều vô tình cố ý nhìn về phía thân thể tinh tế duyên dáng như yếu ớt không xương của tuyệt mỹ thiếu niên. Hơn nữa tựa hồ bởi vì thiếu niên che một lớp lụa mỏng hoa lệ trên mặt lại càng tăng thêm sự thần bí, dụ phát lòng hiếu kì mãnh liệt của nhân loại.

Bên dưới lớp lụa mỏng kia chính là dung nhan tuyệt sắc cỡ nào a?

Nhìn bóng dáng mảnh khảnh của thiếu niên, đường cong cơ thể vừa xinh đẹp lại hấp dẫn ẩn bên dưới phục sức hoa lệ kia, đám người lui tới giữa phố xá phồn hoa không khỏi quay đầu nhìn về phía thiều niên thần bí bất giác đã trở thành tâm điểm chú ý kia.

Tây Lam Vụ Dịch không khỏi ôm đầu.

Sao hắn lại cảm thấy chỉ cần che khuất dung mạo của Cửu hoàng đệ thì sẽ không còn ai chú ý? Chỉ với khí chất hấp dẫn hệt như tinh linh của Cửu hoàng đệ thân là Tây Lam Cửu hoàng tử thôi sao có thể bị người ta bỏ qua?

Huống chi, Cửu hoàng đệ thân là hoàng tử được phụ hoàng sủng ái nhất, cho dù vẫn luôn sinh hoạt trong Thương Lam điện, rất ít khi xuất hiện ở những nơi khác trong hoàng cung, nhưng từ nhỏ đã sống cùng phụ hoàng, được người tự mình dạy dỗ, cao ngạo, cô lãnh, đạm mạc của Cửu hoàng đệ đều hệt như phụ hoàng, ngay cả ánh mắt cũng bễ nghễ vô cùng.

Mặc dù trong hậu cung, tất cả phi tử đều ghen ghét vị tuyệt mỹ hoàng tử đã chiếm lấy phụ hoàng này, bởi vì từ lúc phụ hoàng mang đứa nhỏ này về Thương Lam điện tự mình nuôi nấng thì người đã rất lâu không triệu phi tử thị tẩm, điều này sao không làm nhóm cung phi chờ mong bệ hạ sủng hạnh tức tới nghiến răng nghiến lợi.

Phải biết, bi ai của nhóm cung phi cũng ngay nơi này.

Thanh xuân mỹ mạo của bọn họ đều bị héo mòn vì chờ đợi một nam nhân có hậu cung ba nghìn sủng hạnh, hơn nữa còn không biết một năm có được mấy cơ hội được nhìn thấy mặt bệ hạ.

Thời gian thoi đưa, tuế nguyệt trôi qua vô ích, chỉ cần quay đầu thì tuổi xuân đã qua. Các nàng sao có thể không thừa dịp hiện giờ trẻ tuổi xinh đẹp mà lưu lại tâm của tuấn mỹ đế vương tôn quý khí phách kia! Chẳng sợ mỹ nhân trong hậu cung nhiều như mây, luôn hục hặc tranh giành tình nhân.

Không thể không nói, các nữ nhân một khi vì quyền lợi của bản thân liền trở nên ngoan độc, có thể làm ra những việc vô cùng đáng sợ, bất kể hậu quả! Điểm này, Nhược phi không phải là ví dụ tốt nhất sao!

Đương nhiên Nhược phi không phải vì tranh đoạt địa vị hậu cung mà vì muốn được phụ hoàng sủng hạnh mới có thể không từ thủ đoạn, trở nên điên đuồng như vậy sao?

Nếu không phải vậy, Nhược phi cuối cùng cũng không bị phụ hoàng vì những hành vi chán ghét kia mà không chút lưu tình biếm nàng vào lãnh cung, như vậy Cửu hoàng đệ cũng không vượt qua bảy năm ở lãnh cung bị người ta khi dễ cùng không được quan tâm, ngay cả đám nô tài ti tiện cậy thế chủ cũng làm như không thấy.

Nếu như vậy, Cửu hoàng đệ có phải sẽ không mang bộ dáng lạnh lùng như hiện giờ không?

Tây Lam Vụ Dịch không khỏi dừng lại cước bộ, ánh mắt phức tạp nhìn thiếu niên đang tò mò quan sát cảnh sắc vô cùng mới mẻ với người trong hoàng tộc nhưng lại vô cùng bình thường với dân chúng.

“Thất hoàng huynh…?”

Cảm giác được Tây Lam Vụ Dịch đột nhiên dừng lại, Huân nhi không khỏi quay đầu lại, nghi hoặc nhìn hắn. Làm sao vậy, tự nhiên sao không đi tiếp? Tuy ánh mắt Huân nhi phần lớn đều đặt trên những vật nhỏ được buôn bán trên đường, nhưng lực cảm ứng của bé vẫn còn mạnh mẽ như cũ, thiếu niên cũng tùy thời chú ý tới động tĩnh chung quanh.

Vì thế khi Tây Lam Vụ Dịch vừa dừng lại thì Huân nhi lập tức cảm nhận được.

Dù sao tuy có thể nhìn thấy cảnh phồn hoa ngoài cung, Huân nhi thực cao hứng cùng kích động. Nhưng bé cũng không phải thiếu niên khuê các chưa từng xuất cung. Sẽ không vì mãi mê quan sát những thứ mới mẻ ở một nơi xa lạ cùng náo nhiệt mà hoàn toàn thả lỏng cảnh giác.

Phải biết, hiện giờ phụ hoàng không ở bên cạnh bé a! Sao bé có thể không chút đề phòng mà ỷ lại một kẻ khác không phải phụ hoàng! Tuy người này, trên danh nghĩ chính là Thất hoàng huynh của bé. Bất quá dù sao cũng là nhân loại, sao có được thực lực sâu khôn lường làm người ta an tâm như phụ hoàng của bé cơ chứ.

“Suỵt, hiện giờ không thể gọi ta là hoàng huynh, phải gọi là Thất ca biết không? Nơi này dù sao cũng là bên ngoài, không phải hoàng cung, thân phận của chúng ta không thể dễ dàng cho người khác biết, bằng không sẽ rất phiền toái.”

Hơn nữa, nhất là Cửu hoàng đệ của hắn còn là chủ đề nghị luận của mọi người trên khắp Thương Lam đại lục, hiện giờ Tây Lam không biết có bao nhiêu thám tử do các quốc gia khác phái tới muốn tìm hiểu chuyện của Cửu hoàng đệ a.

Nếu để bọn họ biết, tuyệt mỹ thiếu niên áo trắng như tuyết hệt như tuyết phách tinh linh bên cạnh mình kỳ thực là Tây Lam Cửu hoàng tử điện hạ thần bí khó lượng, được phụ hoàng sủng ái nhất thì bọn họ chẳng phải sẽ…

Ngẫm lại, Tây Lam Vụ Dịch không khỏi khiếp sợ.

Hắn cũng không hi vọng thật vất vả đưa Cửu hoàng đệ xuất cung một lần, lúc trở về đã phải thừa nhận cơn giận u ám khó có thể tưởng tượng của phụ hoàng a! Kia không phải điều mình có thể thừa nhận nổi. Tin tưởng trừ bỏ Cửu hoàng đệ, phụ hoàng lạnh như băng của hắn có thể xuống tay với bất cứ ai.

Chẳng sợ đó là nhi tử cốt nhục tương liên cùng chung huyết thống!

Trong gia tộc đế vương không thiếu nhất chính là hoàng tử! Tuy đối với các hoàng tộc khác trên Thương Lam đại lục, số hoàng tử của Tây Lam Lam đế bệ hạ có thể xem là ít nhất.

Vì thế nháy mắt nghe thấy xưng hô của tuyệt mỹ thiếu niên kia, Tây Lam Vụ Dịch không khỏi khẩn cương tiến tới bịt kín đôi môi anh đào đỏ mọng của thiếu niên, cẩn thận nhắc nhở. Đồng thời còn không quên cẩn thận nhìn nhìn xung quanh, xem có ai chú ý tới lời nói của bọn họ vừa nãy hay không.

Bất quá may mắn tuy ánh mắt đám người xung quanh luôn tập trung về phía tuyệt mỹ thiếu niên nhưng cũng không chú ý tới dị thường của bọn họ, Tây Lam Vụ Dịch không khỏi thở phào một hơi.

“Cửu đệ, ta về sau gọi ngươi là Cửu đệ được không? Ngươi cũng gọi ta là Thất ca đi. Như vậy có vẻ thực thân thiết, hơn nữa cũng không để người khác biết thân phận của chúng ta.” Nhìn tuyệt mỹ thiếu niên trước mắt, Tây Lam Vụ Dịch không khỏi chờ mong chăm chú nhìn tuyệt thế lệ nhan phía sau tầng khăn lụa mông lung.

“Hảo, Thất ca!”

Nếu ở bên ngoài, bọn họ quả thật nên chú ý một chút, bằng không sẽ dễ dàng bị người có tâm dò xét. Tuy với thực lực của bé sau khi thức tỉnh, Huân nhi cũng không e ngại bất cứ kẻ nào.

Chính là nơi này là Tây Lam đế đô, phụ hoàng thân là Tây Lam đế vương, Huân nhi cũng không muốn trêu chọc thêm bất cứ phiền toái nào cho phụ hoàng. Chuyện ma tộc đã đủ làm phụ hoàng lo nghĩ, mình vẫn nên ngoan ngoãn làm Tây Lam Cửu hoàng tử đi. Nghĩ đến đây, Huân nhi liền dứt khoát đáp lại mong chờ của Tây Lam Vụ Dịch.

“A! A, ha hả, Cửu hoàng… Cửu đệ…”

Âm thanh thanh thúy thuộc về thiếu niên vang lên bên tai, Tây Lam Vụ Dịch có chút ngây ngẩn. Hắn cũng không ngờ, Huân nhi lại dứt khoát như vậy. Dù sao đứa nhỏ này luôn cho bọn hắn có cảm giác cao ngạo đến khó tiếp cận.

Cho dù đã biết sự tồn tại của đứa nhỏ này, nhưng trừ bỏ gặp qua một lần trong nghi thức hoàng gia phụ hoàng tổ chức năm đó, cho dù cùng sinh sống trong hoàng cung sáu năm, Tây Lam Vụ Dịch vẫn chưa từng có cơ hội tiếp cận Cửu hoàng đệ khuynh quốc khuynh thành, tuyệt mỹ thiếu niên được phụ hoàng bảo hộ quá mức này.

“Vừa rồi vì sao những người đó gọi ngươi là thiếu gia?” Huân nhi ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời dị thường chói mắt chăm chú nhìn thiếu niên trước mắt, nghi hoặc hỏi.

Thất hoàng huynh không phải là hoàng tử của phụ hoàng sao? Hắn không phải vẫn luôn ở trong cung sao? Sao lại có phủ đệ tráng lệ bên ngoài như vậy. Hơn nữa người trong phủ còn gọi hắn là thiếu gia?

“A? Cái gì? Nga, ngươi nói tới lúc nãy a.” Tây Lam Vụ Dịch vừa mới hồi phục tinh thần bị thiếu niên đột nhiên chuyển chủ đề làm choáng váng, lúc này mới hiểu được ý của thiếu niên.

Cửu hoàng đệ nói hẳn là phủ đệ bọn họ ghé vào khi nãy đi!

“Phủ đệ kia kỳ thực là lúc mười một tuổi ta chuồn ra cung mua a, vốn chuẩn bị cho lúc xuất cung cần thì dùng. Bởi vì thời gian cũng không nhiếu nên cũng không thường về. Không ngờ hôm nay thật sự phát huy công dụng. Ha hả…” Nhìn thiếu niên, Tây Lam Vụ Dịch không khỏi cười nói.

Dù sao hắn cũng thường chuồn ra cung, vì thế cũng phải có nơi dừng chân. Huống chi, lúc ấy cũng vô tình cứu được một lão nhân cơ khổ đáng thương, hắn tự nhiên không thể mang người về hoàng cung.

Vì thế suy nghĩ một phen liền quyết định mua một phủ đệ ở ngoài, để lão nhân kia làm quản gia. Hơn nữa xem ngôn hành cử chỉ của lão nhân có vẻ không tầm thường.

“Mười một tuổi… đã mua…” Huân nhi nhìn Thất hoàng huynh cười đến mức có chút xấu hổ trước mắt, không khỏi có chút kỳ quái. Tuy nói đứa nhỏ gia tộc đế vương luôn trưởng thành sớm, nhưng Thất hoàng huynh trước mặt tựa hồ không phải sớm bình thường a!

Hay đúng hơn là hắn rất có suy nghĩ, còn nhỏ như vậy đã lo lắng chu đáo, hay nên nói, thiếu niên thoạt nhìn lông bông trước mắt kì thực cũng không phải nhân vật tầm thường?

Mà ngay lúc Huân nhi dị thường nghiêm túc chăm chú nhìn Thất hoàng huynh trước mắt, Tây Lam Vụ Dịch lại bị đôi tử mâu xinh đẹp lại quỷ dị của tuyệt mỹ thiếu niên nhìn tới mức không được tự nhiên. Lúc này, đột nhiên trên lầu tửu lâu cách đó không xa truyền tới tiếng gọi giải cứu Tây Lam Vụ Dịch khỏi hoàn cảnh xấu hổ cùng lúng túng.

“Vụ Lan!”

Tây Lam Vụ Dịch ngẩng đầu, trên bảng hiệu tửu lâu cách đó không xa có khắc mấy chữ rồng bay phượng múa thật to—— Ngọc Dịch Quỳnh Lâu.

Bởi vì, âm thanh kia gọi chính là tên giả của Tây Lam Vụ Dịch dùng ở bên ngoài. Mà người gọi hắn, tự nhiên cũng là người hắn kết giao ở bên ngoài, một chiến sĩ cường đại tên là A Á Khải Mạt Nhĩ Lạc Lý. Đồng thời cũng là đội trưởng dong binh đoàn ‘A Nỗ Bỉ Tư’ nổi danh nhất Thương Lam đại lục!

A Nỗ Bỉ Tư, vị thần của minh giới cùng vong giả!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.