Tây Lam Yêu Ca

Chương 61: Chương 61: Sứ Giả Đông Lăng




Nghi thức đã bắt đầu.

Tây Lam Thương Khung đứng trên đài cao cách Huân nhi không xa, lẳng lặng nhìn hài tử mỹ lệ, sợi tóc dài tung bay được nguyên tố quang nồng đậm vây quanh, không biết đang suy nghĩ gì. Gương mặt nam nhân tuy vẫn không có biểu tình gì, nhưng ánh mắt lạnh nhạt ngày thường lại lộ ra một chút cảm tình.

Mà đứng dưới đài không xa chính là các trọng thần Tây Lam cùng thành viên hoàng thất với biểu tình không rõ là đố kị hay hâm mộ.

Nhìn ánh mắt chuyên chú mà ôn nhu của phụ hoàng nhìn hài tử kia, Tây Lam Tứ hoàng tử Tây Lam Ly Mạc biểu tình thờ ơ, mà Lục hoàng tử Tây Lam Diệu Hoa lại là cười mỉm cay đắng. Nam nhân này là phụ hoàng của bọn họ a. Thế nhưng cũng có một ngày lộ ra biểu tình ôn nhu như vậy, nhưng đối tượng lại không phải mình.

Mà người nhận được sự ôn nhu đó chính là Cửu hoàng đệ a, chính là người làm xôn xao cả hoàng cung, hài tử được phụ hoàng sủng nịch. Nhìn hài tử tuyệt mỹ được thánh nữ dùng lời chúc thần thánh nhất chúc phúc, nắm tay Tây Lam Diệu Hoa siết chặt.

Nhìn Tứ hoàng huynh đứng bên cạnh, Tây Lam Diệu Hoa tuy không biết Tứ hoàng huynh nghĩ thế nào, nhưng có lẽ cũng cố kị như mình đi. Dù sao bọn họ làm nhiều như vậy, nỗ lực lâu như vậy chính vì muốn có được một câu khích lệ, một tiếng cười tán thưởng của phụ hoàng mà thôi. Nhưng hiện giờ đột nhiên xuất hiện một Cửu hoàng đệ, dễ dàng đạt được sự yêu thương của phụ hoàng mà bọn họ khao khát nhất.

“Tứ hoàng huynh, ta đố kị.” Làm sao bây giờ? Hắn thật ghen tỵ, ghen tỵ hài tử mỹ lệ kia đã chiếm được toàn bộ sự chú ý của phụ hoàng, đố kị phụ hoàng thế nhưng lại cử hành nghi thức hoàng gia long trọng như vậy, đố kị toàn thiên hạ bây giờ đều biết hoàng đế bệ hạ vô cùng sủng ái một hoàng tử.

“Ta đố kị, chính là rất kì quái, ta không thể nào hận được. Nhìn cửu hoàng đệ nhu thuận rúc vào lòng ngực phụ hoàng, ánh mắt an tĩnh lại hiếu kì nhìn xung quanh, một chút chán ghét ta cũng không làm được, có phải ta trở nên yếu đuối rồi không?”

Tây Lam Diệu Hoa bắt đầu kiểm điểm chính mình, có lẽ mình gần đây cứ bị Y Liên chạy tới nói Cửu hoàng đệ xinh đẹp cỡ nào, khải ái ngây thơ cỡ nào, lại còn làm người ta nhịn không nổi yêu thương thế nào mà mềm lòng?

Một hoàng tử ngây ngốc trong lãnh cung bảy năm, thế nhưng trong một đêm lại trở thành hoàng tử được phụ hoàng sủng ái nhất, lẽ nào chỉ là một hài tử thiện lương ngây thơ thật sao? Một hài tử không có gì đặc biệt có thể có được sự chú ý của đế vương sao? Hoàn toàn không có khả năng, Cửu hoàng đệ này càng làm người ta vô thức yêu thương bảo hộ chừng nào thì Tây Lam Diệu Hoa càng thấy nguy hiểm chừng đó.

Tây Lam Ly Mạc nghe âm thanh thiếu niên đứng cạnh có chút cay đắng, chỉ hơi quay đầu nhìn Tây Lam Diệu Hoa một cái, không nói gì, vẫn giữ biểu tình thờ ơ, nhưng lúc quay lại nhìn hài tử mỹ lệ đang được thánh nữ chúc phúc trên đài cao thì biểu tình thoáng có chút buông lỏng.

“Lục ca, biểu tình của ngươi vậy là sao? Ngươi cũng không phải không biết phụ hoàng chúng ta là người lạnh nhạt cỡ nào, muốn được phụ hoàng sủng ái không bằng nói ta đột nhiên biến thành tuyệt thế cao thủ còn dễ tin hơn. Lục ca, ngươi đừng xụ mặt như vậy, cười chút xem nào.” Tây Lam Thất hoàng tử Tây Lam Vụ Tê cũng đứng bên dưới đài nhìn nghi thức đang tiến hành, lặng lẽ nhích tới bên người Tây Lam Diệu Hoa, bộ dáng bất cần.

“Cười cái đầu ngươi, Vụ Tê, ngươi có thể đừng canh ngay lúc bản hoàng tử đang trữ tình mà cắt ngang được không? Ngươi có biết ta rất hiếm khi mới cảm khái như vậy không a, bị ngươi phá mất rồi, trả lại cho ta a!” Tuy rất cảm kích Thất hoàng đệ Vụ Tê làm mình thoát khỏi cảm giác ảm đạm, nhưng Tây Lam Diệu Hoa vẫn không muốn để huynh đệ nhìn thấy bộ dáng chật vật của mình.

“Ô ô, ta không phải an ủi Lục ca sao, sao lại đánh ta a!” Không phải chỉ lớn hơn ta một tuổi thôi sao, sao lại cứ giả vờ như mình là đại nhân ý. Tuy hoàng tử trong gia đình đế vương đều trưởng thành rất sớm.

“Đúng rồi, Tứ hoàng huynh, sứ giả Đông Lăng, Nam Khê, Bắc Tang đều đã tới dịch trạm? Nghe nói sứ giả lần này Đông Lăng vương phái tới là hai hoàng tử a, hơn nữa một người chính là Đông Lăng Tam hoàng tử, có thể thấy lần này Đông Lăng vương rất xem trọng lời mời của phụ hoàng a!”

“Đông Lăng Tam hoàng tử?” Tây Lam Ly Mạc nghe vậy, mày không khỏi nhăn lại. Đông Lăng vương sao lại phái hoàng tử mình quý trọng nhất tới Tây Lam. Tuy phụ hoàng chiếu cáo thiên hạ cử hành nghi thức hoàng gia cho Cửu hoàng đệ quả thực rất long trọng, nhưng Đông Lăng vương không cần làm tới mức này đi.

“Đúng a, nghe nói Đông Lăng Tam hoàng tử này cũng không phải nhân vật đơn giản a, tâm tư kín đáo, làm việc ngoan độc. Có thể là người nổi bật nhất hoàng thất Đông Lăng, sao có thể đơn giản.”

“Hoàng huynh, yên lặng yên lặng, hiện tại là lúc Cửu hoàng đệ cử hành nghi thức, chúng ta phải yên lặng.” Tây Lam Lục công chúa Y Liên Hoa thấy nhóm hoàng huynh bên này đùa giỡn, cũng gió vui từ khu vực nhóm công chúa bên cạnh lặng lẽ nhích tới đây.

Trên đài cao, nghi thức phức tạp đang tiến hành, bên dưới đài, nhóm quần thần vô cùng nghiêm túc. Lúc này, Tứ hoàng tử Tây Lam Ly Mạc cùng Lục hoàng tử Tây Lam Diệu Hoa cũng ngừng nói chuyện, nhìn lên phụ hoàng đang nắm tay hài tử mỹ lệ, vô cùng uy nghiêm hướng quần thần tuyên cáo chính danh hoàng thất.



Đông Lăng Quân Nghiêu ngồi ở một góc âm u, lạnh lùng nhìn yến hội náo nhiệt trước mắt. Triều thần Tây Lam không ngừng ứng phó sứ giả các nước, hậu cung tần phi ngồi trên cao nhìn xuống mọi người, nhóm hoàng tử công chúa sắc mặt khác nhau, còn có ánh nhìn sốt ruột của các sứ giả đang nhìn ngoài cửa cung.

Hình ảnh thật nhàm chán. Ở Đông Lăng, trường hợp này hắn không biết đã thấy bao nhiêu lần, sớm đã nhìn chán, hi vọng quyết định tới Tây Lam lần này không làm hắn thất vọng! Uống một ngụm mỹ tửu, Đông Lăng Quân Nghiêu mỉm cười dị thường tà ác.

Bản thân vốn là hoàng tử được sủng ái nhất của Đông Lăng vương, Đông Lăng Quân Nghiêu hoàng toàn không cần đảm đương nhiệm vụ sứ giả tới Tây Lam, chẳng qua hắn muốn xem Lam đế hoàng đế bế bệ hạ là người thế nào mà thôi, dù sao trên thế giới này người làm hắn vừa mắt, có thể trở thành đối thủ mạnh mẽ nhất cũng là người làm hắn cố kỵ nhất chỉ có Lam đế.

Tuy thân ở Đông Lăng, Đông Lăng Quân Nghiêu chưa từng thấy Lam đế lần nào, nhưng luôn để tâm tới tình thế thiên hạ nên hắn thực sự mong đợi lần đầu diện kiến Lam đế a. Tuy hiện giờ hắn chỉ là hoàng tử, không phải đối thủ với thân phận đế vương của Lam đế, nhưng Đông Lăng sớm muộn gì cũng nằm trong túi hắn, đến lúc đó Tây Lam là trở ngại lớn nhất để hắn thống nhất Thương Lam đại lục, vì thế bây giờ hắn phải biết người biết ta, sau này mới có thể trăm trận trăm thắng.

Thừa dịp Tây Lam cử hành nghi thức hoàng gia, hắn liền thỉnh phụ hoàng để mình đảm nhiệm chức vụ sứ giả tới Tây Lam chúc mừng lần này. Tới Tây Lam, Đông Lăng Quân Nghiêu nghe được những chuyện rất thú vị a! Tỷ như Lam đế đột nhiên nhảy ra một Cửu hoàng tử, lại nói như thực vật ma lực Thánh Linh chi Hoa?

Nam nhân có dã tâm cực lớn, ánh mắt nhìn về hướng cửa cung thoáng hiện lên quang mang quỷ dị, nhiệt huyết sôi trào chờ đợi bóng dáng người kia xuất hiện. Đột nhiên, ánh mắt Đông Lăng Quân Nghiêu bắt đầu cuồng nhiệt.

“Bệ hạ giá đáo!” Tiếng tuyên cáo cao vút của quan lễ nghi, Lam đế bệ hạ mọi người đang mong đợi rốt cục cũng xuất hiện. Nhưng mọi người bị rung động vì khí thế cường đại của Lam đế bệ hạ, khó khăn hồi phục tinh thần thì ngay lập tức bị bóng dáng nhỏ bé bên cạnh Lam đế hấp dẫn, chìm vào ngơ ngác thật lâu vẫn không thể nói được gì.

“Đó chính là Tây Lam Cửu điện hạ sao? Quả nhiên mỹ lệ yêu mị kinh người, hệt như lời đồn a!” Ánh mắt sứ giả các nước dừng lại trên bóng dáng bé nhỏ, không thể dời đi. Mà lúc nhìn thấy hài tử mỹ lệ Tây Lam Thương Khung dắt trong tay, ánh mắt Đông Lăng Quân Nghiêu tràn ngập dò xét.

Quả thực là một hài tử mỹ lệ, nhưng không biết cơ thể hài tử mỹ lệ này có gì hấp dẫn Lam đế, làm Lam đế vì nó là chiêu cáo thiên hạ, mời cả tứ quốc. Trừ mỹ mạo hơn người, Đông Lăng Quân Nghiêu không thấy Tây Lam cửu điện hạ này có nơi nào giá trị hơn người đáng chú ý.

Ha ha, để ta xem xem, Cửu điện hạ này rốt cuộc có bản lĩnh gì!

Tây Lam Thương Khung đối với ánh mắt nhìn chằm chằm bảo bối của mình hiển nhiên không vui, vì thế sắc mặt tự nhiên trở nên âm hàn. Không khí nhộn nhịp của yến hội đột nhiên tĩnh mịch, Tây Lam Thương Khung dắt Huân nhi đi tới vị trí tối cao, tiếp đó ngồi xuống, còn nhẹ nhàng ôm Huân nhi ngồi vào lòng mình.

“Lam đế bệ hạ!” Sứ giả các nước rốt cuộc khôi phục tinh thần, tuy vẫn còn chút kinh hách nhưng vẫn phản ứng hướng Tây Lam Thương Khung hành lễ, tiếp đó cung kính đứng một bên.

“Các vị không cần câu nệ, tận tình hưởng thụ đi!” Nhìn xuống sứ giả các nước, Tây Lam Thương Khung nhàn nhạt nói. Tiếp đó không để ý những người đó, nhìn hài tử tựa hồ đã mệt mỏi trong lòng.

“Huân nhi, ngươi mệt sao?” Cũng đúng a, cơ thể Huân nhi bất quá chỉ là một hài tử, hôm nay phải tham gia nghi thức phức tạp như vậy quả thực làm Huân nhi mệt mỏi. Đợi chút nữa tìm lí do rời tiệc đi, Huân nhi cũng nên nghỉ ngơi. Lúc Tây Lam Thương Khung đang nghĩ như vậy, đột nhiên một âm thanh vang lên.

“Lam đế bệ hạ, Đông Lăng quốc ta vì nghi thức long trọng này, hướng Lam đế bệ hạ dâng lên trân bảo của Đông Lăng, hi vọng Lam đế bệ hạ vui lòng nhận cho.”

Nâng đầu nhìn người vừa nói chuyện, Tây Lam Thương Khung không khỏi nhíu mày. Người vừa đứng ra nói là một nam tử âm nhu, hẳn chính là Đông Lăng Tam hoàng tử Đông Lăng Quân Nghiêu mà mật báo nói đi, thoạt nhìn quả thật là loại người tâm ngoan thủ lạt không từ thủ đoạn.

Đối với loại người âm ngoan độc ác, vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn, ở một mức độ nào đó, Tây Lam Thương Khung có thể nói là rất tán thưởng, dù sao sinh ra trong dòng dõi đế vương, tay người nào không dính máu tươi. Cứ như chính mình, vì leo lên bảo tọa đế vương, không phải hai tay cũng dính đầy máu tươi sao? Tuy tâm lý Tây Lam Thương Khung không cảm thấy có gì không đúng, càng không cảm thấy áy náy, thế giới này chính là vậy, mạnh được yếu thua, kẻ yếu chỉ có thể có số phận bi thảm bị giẫm đạp như con kiến.

Chính là người này, Tây Lam Thương Khung lại không thích.

“Thập Tam hoàng đệ, lấy lễ vật Đông Lăng ta chuẩn bị hiến cho Lam đế bệ hạ ra.”

Theo lời Đông Lăng Tam hoàng tử nói, mọi người lúc này mới chú ý sau lưng Tam hoàng tử tựa hồ có một thiếu niên bộ dáng vô cùng khúm núm. Bời vì bóng dáng thiếu niên quá mờ nhạt, nếu không phải có người nhắc tới, mọi người cơ hồ không chú ý tới sự tồn tại của thiếu niên này.

Thập Tam hoàng đệ? Chẳng lẽ thiếu niên thoạt nhìn rụt rè sợ sệt này lại là hoàng tử Đông Lăng? Là một sứ giả khác của Đông Lăng? Ánh mắt mọi người dồn về thiếu niên kia đều tràn ngập kinh ngạc cùng nghi hoặc. Đông Lăng vương sao lại phái hoàng tử này đảm đương nhiệm vụ sứ giả? Hơn nữa thân phận là hoàng tử Đông Lăng nhưng lại không có chút bộ dáng tôn quý của hoàng thất. Ánh mắt mọi người nhìn thiếu niên tràn ngập xem thường.

“Dạ dạ dạ… hoàng huynh…” Thiếu niên có vẻ rất khẩn trương, hơn nữa cứ cúi đầu mãi, chắc hẳn biết bộ dáng mình làm mất hết mặt mũi Đông Lăng đi. Nhưng chờ Thập Tam hoàng tử cung kính nâng một thanh kiếm được gọi là trân bảo của Đông Lăng hướng về phía Tây Lam Thương Khung, lúc này mới hơi nâng đầu lên, mọi người mới thấy được, thiếu niên này có gương mặt vô cùng mỹ diễm.

Nhưng Tây Lam Thương Khung hiện tại không chú ý tới chuyện gì khác, ánh mắt hoàn toàn bị thanh kiếm trong tay thiếu niên hấp dẫn.

“Trân bảo?” Kỳ thực lúc nghe Đông Lăng Tam hoàng tử nói, Tây Lam Thương Khung không nghĩ Đông Lăng sẽ đưa cho mình một thứ thú vị gì đó. Làm đế vương Tây Lam, thứ trân bảo gì Tây Lam Thương Khung chưa thấy qua. Hơn nữa nếu thật sự là trân bảo, vì sao Đông Lăng lại đưa cho mình? Vì thế lúc Đông Lăng Tam hoàng tử nói là trân bảo, Tây Lam Thương Khung hoàn toàn không đặt trong lòng.

Nhưng chờ thiếu niên kia lấy thanh kiếm ra, nội tâm Tây Lam Thương Khung không ngừng rung động. Thanh kiếm kia vì sao lại có cảm giác quen thuộc như vậy? Vì sao cảm thấy nó đang kêu gọi chính mình?

“Lam đế bệ hạ, thanh kiếm này tuy mới nhìn có vẻ rất bình thường, nhưng nó là bí bảo thủ hộ của bộ tộc thượng cổ Đế Luyện trong Đông Lăng quốc. Hiện tại bộ tộc Đế Luyện đã chấm chức ẩn thế, lúc quy thuận Đông Lăng ta, tộc trưởng Đế Luyện đã hiến thanh kiếm này cho phụ hoàng. Nhân cơ hội lần này, phụ hoàng ta quyết định lấy nó làm hạ lễ, tặng cho Lam đế bệ hạ.”

Đông Lăng Quân Nghiêu có lẽ nhìn thấy Lam đế rất có hứng thú với thanh kiếm này, vì thế không chút che dấu nói ra lai lịch của nó.

Hắn nói dối! Nhân nhi ngoan ngoãn nằm trong lòng ngực Tây Lam Thương Khung đột nhiên đưa mắt nhìn về phía nam tử đang có vẻ rất đắc ý bên dưới, ánh mắt bé nhìn chằm chằm hắn, cơ hồ bùng lên ngọn lửa tức giận.

Hắn nói dối!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.