Tây Lam Yêu Ca

Chương 192: Chương 192: Tân Bí (2)




Phụ hoàng, ngươi vì sao lại chán ghét Tây Ẩn sơn?”

Huân nhi vừa hỏi ra vấn đề này thì trong lòng bắt đầu có chút hối hận. Nhìn sắc mặt phụ hoàng khi nghe tới Tây Ẩn sơn, rõ ràng rất khó xem, hơi thở trên người thoáng chốc đông lạnh, lạnh đến mức Huân nhi chưa từng thấy qua. Tuy Huân nhi biết không phải vì mình nhưng vẫn như cũ cảm thấy bất an.

“Huân nhi a, phụ hoàng cũng không phải chán ghét Tây Ẩn sơn. Nơi đó vô luận là cảnh sắc hay địa thế đều rất thích hợp làm tràng săn bắn. Nguyên nhân phụ hoàng không thích nơi đó bất quá vì trong lòng chán ghét một người mà thôi. Tây Ẩn sơn là nơi người đó thích đi nhất lúc còn sống! Cho nên phụ hoàng không muốn đặt chân tới đó.”

Thở dài một tiếng, Tây Lam Thương Khung ôm chặt thân hình nõn nà thon dài của thiếu niên, khẽ nói.

Người kia là cấm kỵ kể từ ngày Tây Lam Thương Khung đăng cơ, là cây gai trong lòng y, là nỗi phiền muộn hằng đêm làm ánh mắt y ngày càng lạnh lẽo, máu cũng càng lúc càng băng giá.

Phản bội, là tội lỗi Tây Lam Thương Khung vĩnh viễn không tha thứ.

Trước lúc tuyệt mỹ thiếu niên xuất hiện, trong lòng nam nhân không có bất cứ ai để chia sẻ nỗi lòng, Tây Lam Thương Khung vẫn luôn một mình ngồi uống rượu trong hoàng cung tối tăm lạnh lẽo, lúc đám người ghê tởm đang tranh quyền đoạt lợi thì máu nam nhân cũng trở nên lạnh lẽo hung tàn đến khủng bố.

Từng là thần chi của Thần tộc luân hồi, nhân loại nhỏ bé như những con kiến kia sao có thể lọt vào mắt y. Linh hồn vốn lạnh lùng cao cao tại thượng vốn thuộc về thần chi sao có thể vì luân hồi mà thay đổi?

“Là nơi thích đi nhất lúc còn sống? Phụ hoàng, chẳng lẽ người kia đã chết rồi sao? Người làm phụ hoàng chán ghét như vậy tuyệt đối sẽ không chết nhẹ nhàng đi?” Với sự hiểu biết của mình đối với nam nhân này, người bình thường sao có thể lọt vào mắt phụ hoàng, lại còn làm y nhớ kỹ như vậy?

Cho dù là chán ghét, có thể làm phụ hoàng vì hắn mà nghiêm cấm nơi kia, kia tuyệt đối bất đồng bình thường. Với thân phận cùng địa vị tôn quý của mình rất có có thứ gì đó làm phụ hoàng phẫn nộ đến không thể quên, nếu là người bình thường thì bất quá chỉ là một vết nhơ nhất thời trong mắt nam nhân mà thôi, không hề lưu lại chút dấu vết.

Y cứ vậy cao ngạo bễ nghễ lại tràn đầy khí phách ngồi trên vương tọa cao cao, lạnh lùng chăm chú nhìn nhân sinh bách thái bên dưới.

Lại nói tiếp, từ lúc trở thành hoàng tử Tây Lam, chính mình sinh sống trong hoàng cung cũng được mười mấy năm, nhưng chưa từng nghe nói tới mẫu phi phụ hoàng đi? Hơn nữa trong đế đô phồn hoa này cũng chưa từng gặp qua, thậm chí nghe nói còn vị vương gia nào nữa?

Tiên hoàng Võ Đế có tới mười bảy mười tám vị hoàng tử đi!

“Đúng vậy, hắn đã chết, đã chết thiệt nhiều năm. Lúc vừa lên đế vị Tây Lam quốc, đã bị trẫm ban thưởng một bình rượu độc.” Ngón tay quấn quanh lọn tóc ngân sắc trước ngực thiếu niên, Tây Lam Thương Khung nhẹ nhàng phun ra những lời như vậy.

Mà Huân nhi bị nam nhân ôm trong lòng có thể cảm nhận được, lúc nói ra những lời này, cơ thể phụ hoàng hơi cứng lại, con ngươi đen sẫm luôn lạnh băng đạm mạc thoáng chốc lóe lên một mạt đau đớn khôn xiết.

“Phụ hoàng.”

Vươn tay ôm chặt thắt lưng rắn rỏi của nam nhân, thiếu niên rúc mặt vào lòng ngực, cảm thụ đối phương. Phụ hoàng, mắt ngươi chỉ cần chăm chú nhìn Huân nhi là tốt rồi. Mặc khác, Huân nhi không cho phép ngươi nhìn người khác, cho dù hoài niệm một kẻ chán ghét đã chết đi cũng không được.

Chiếm dục của ma tộc, đến giờ vẫn luôn mãnh liệt.

Đối với Huân nhi mà nói, bá đạo cùng nhiệt tình của Huân nhi hoàn toàn không thua kém phụ hoàng đối với bé.

“Huân nhi, ngươi có phải cũng nghi hoặc vì sao Tây Lam quốc không có thái hậu, vì sao phụ hoàng cho tới giờ chưa từng đề cập tới mẫu phi của mình đúng không?”

“Ân? Vì sao?” Ngẩng đầu khỏi lòng ngực nam nhân, thiếu niên hé gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ, đôi mắt ướt át quyến rũ tràn đầy nghi hoặc chăm chú nhìn nam nhân đang cười đến mỉa mai, phụ hoàng của mình. Cũng chính là người mà mình đã yêu khi còn là thái tử ma tộc vạn năm trước.

Mẫu phi của Tây Lam Lam đế, thiên hạ đều biết đó là một nữ nhân không có thân phận cũng không hiển hách. Lúc trước bị tiên hoàng nhìn trúng mang về cung. Sau khi sinh hạ Lam đế bệ hạ không lâu đã biến mất trong hoàng cung hắc ám của Tây Lam quốc.

Không biết còn sống hay đã sớm chết đi?

Mà đối với Tây Lam quốc mà nói, mẫu phi của Lam đế bệ hạ chính là cấm kỵ trong cung, không cho phép cung nhân lắm miệng bàn tán.

Trước kia Huân nhi cũng không để ý nhiều tới chuyện trong cung, nhất là đám nữ nhân chướng mắt thích hục hặc với nhau kia, vì thế đối với những chuyện trước lúc phụ hoàng đăng cơ Huân nhi cũng không cố ý đi tìm hiểu.

“Mẫu phi của phụ hoàng không phải đã mất rồi sao? Chẳng lẽ có ẩn tình?”

“Huân nhi cũng nghe nói qua, tiên hoàng là người thế nào đi? Trong ghi chép của ngôn quan, tiên hoàng Võ Đế hảo đại hỉ công, yêu thích mỹ sắc, có dã tâm cường đại cùng quyết đoán, cực lực chinh chiến nên làm Tây Lam từ từ suy yếu.”

Nói đến đây, trong mắt nam nhân tràn đầy châm chọc.

“Số nhi tử của phi tử trong hậu cung nam nhân kia hạ sinh, nếu không tính chết non cùng không công nhận thì có tổng cộng mười tám người, đó là chưa tính số công chúa. Lúc trước mẫu phi của ta chính là bị tiên hoàng coi trọng ở Tây Ẩn sơn, sau đó mang về cung. Nghe nói, lúc ấy nữ nhân kia đã có hôn phu, còn không bao lâu nữa sẽ xuất giá.”

“Phụ hoàng, Tây Ẩn sơn…”

“Huân nhi biết không? Nghe nói huyết mạch vương tộc Tây Lam từ mấy ngàn năm trước từng bị một nữ nhân si cuồng nguyền rủa, nguyền rằng người của vương tộc Tây Lam nếu chuyên tình sẽ không thể chết già. Mà tiên hoàng vốn yêu thích mỹ sắc, cuối cùng lại yêu thương một nam nhân.”

“Cái gì…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.