Tây Lam Yêu Ca

Chương 12: Chương 12: Tây Lam Linh Huân




Không nghe thấy hồi âm, Tây Lam Thương Khung biết Nha đã li khai. Làm ám vệ bên người đế vương, Nha rất cường đại nhưng cũng vô cùng tịch mịch. Trừ bỏ đế vương, không còn bất cứ ai biết được sự tồn tại của hắn.

Dùng ngón tay thon dài vuốt ve gò má xinh đẹp lại yêu dị của bé, Tây Lam Thương Khung lẳng lặng cảm thụ cảm giác da thịt nhắn nhụi bóng loáng truyền tới.

Hoàng nhi của ta, vì sao phụ hoàng lại nghe thấy khúc hát bi thương trong lòng ngươi?

Bé con làm người ta yêu thương như vậy, ai lại nhẫn tâm làm tổn thương linh hồn thanh khiết của ngươi?

“Bệ hạ!”

“Chuyện gì?” Tây Lam Thương Khung bị đánh gãy suy nghĩ nhìn Tang Đạt vội vã lao vào, bất mãn nhíu mi.

“Bệ, bệ hạ, đại tế tự tới.” Chú ý tới bệ hạ tức giận, Tang Đạt tổng quản gian nan nuốt nước miếng. Trời ạ, sao hắn lại quên, bệ hạ thích thanh tĩnh, ghét nhất là có người ồn ào trong tẩm cung của mình.

Chính là nghĩ tới chuyện bệ hạ dặn dò, còn có vẻ mặt lo lắng của ngài khi nãy, hắn thực hoảng loạn, kết quả phạm vào cấm kị. Tuy không biết vì sao bệ hạ lại bình thản như vậy, tựa hồ đã quên khuấy đi việc lúc nãy, nhưng hắn thân là tổng quản thân cận Tang Đạt, phải chịu trách nhiệm a.

“Đại tế tự? Nga, bảo bọn họ đi đi, bây giờ không cần.” Nghĩ lại tựa hồ có chuyện như vậy, Tây Lam Thương Khung gật đầu. Nhưng không đợi Tang Đạt tổng quản thở phào, bệ hạ đã nói ra một câu làm hắn kinh hách tới nhảy dựng lên.

“Cái gì, không cần?” Chẳng lẽ đứa nhỏ kia đã chết? Trời ạ, hắn có thể bị bệ hạ giận chó đánh mèo không a!

Nhìn bệ hạ ngồi trên mép giường, ôn nhu xoa hai gò má đứa bé, gương mặt Tang Đạt tổng quản trắng bệt. Trời ạ, trời ạ, đứa bé kia, đứa bé kia, tựa hồ, tựa hồ không hề có hô hấp.

Dụi dụi mắt, Tang Đạt lại nhìn chằm chằm lồng ngực đứa nhỏ. Không hề phập phồng, hoàn toàn không phập phồng. Đã chết, đã chết, đứa nhỏ đã chết rồi.

“Ân. Bảo bọn họ trở về đợi mệnh, chờ trẫm truyền tới.” Chờ bé con tỉnh lại, vẫn nên để các đại tế tự tự cho mình siêu phàm này kiểm tra một lượt, không thể lưu lại bệnh căn gì.

“A, dạ!”

Không hề chú ý tới bước chân như có như không của Tang Đạt tổng quản lúc rời khỏi tẩm cung, Tây Lam Thương Khung đã bi bé con chiếm cứ hết toàn bộ suy nghĩ.

Bởi vì y thấy, hàng mi hoàng mi khẽ run rẩy, tựa hồ sắp tỉnh lại.

“Ngươi tỉnh.”

Bé vừa tỉnh lại, chợt nghe thấy bên tai vang lên một âm thanh dị thường ôn nhu. Mà cơ thể mình hình như được ai đó cẩn thận ôm vào lòng.

Mờ mịt mở mắt, trước mắt là một nam nhân tuấn mĩ, tôn quý đang lo lắng nhìn bé. Thấy bé tỉnh, nam nhân này tựa hồ rất cao hứng. Y, đang cao hứng cái gì a? Bé cũng không quen y.

“Hoàng nhi, ngươi tỉnh.”

Hoàng nhi? Y gọi bé sao? Trong trí nhớ của bé, tựa hồ có một nữ nhân gọi bé như vậy. Bất quá bé không thích nữ nhân kia, rất đáng ghét. Hơi thở trên người nữ nhân đó rất khó chịu, nhất là ánh mắt của nàng nhìn bé, thực điên cuồng.

“Ha hả, hoàng nhi, ta là phụ hoàng của ngươi nga.” Nhìn ánh mắt mờ mịt không có tiêu cự của bé, Tây Lam Thương Khung vô cùng đau lòng. Hoàng nhi của y a, bé con tuyệt mĩ lại thuần khiết thế này nên sống trong ánh sáng hạnh phúc a.

“Phụ hoàng?” Chính là phụ thân sao? Thiên hạ nho nhỏ trong mắt rốt cuộc cũng có một tia cảm tỉnh, tuy chỉ xuất hiện trong nháy mắt, nhưng Tây Lam Thương Khung thời thời khắc khắc chú ý bé vẫn phát hiện.

“Đúng, là phụ hoàng. Hoàng nhi, gọi phụ hoàng đi.” Lần đầu tiên nghe thấy âm thanh bé con, Tây Lam Thương Khung dị thường kích động. Bé con xinh đẹp này, âm thanh cũng thanh khiết như vậy, hệt như tiếng ca của tinh linh.

“Phụ hoàng.” Phụ hoàng sao? Là phụ thân của bé? Nghĩ tới phụ thân vì mình ngay cả linh hồn cũng bị hủy diệt, sắc mặt bé con trở nên ảm đạm.

“Hoàng nhi, đến, nói cho phụ hoàng biết, ngươi tên là gì?” Ánh mắt bé con thực ảm đạm, Tây Lam Thương Khung chú ý. Nhưng y không truy vấn, ngược lại chọn cách chuyển chủ đề, không để bé con đắm chìm trong bi thương.

Y không hi vọng thấy hoàng nhi của mình có vẻ mặt bi thương như vậy. Bé con mĩ lệ thế này, hẳn là nên vui vẻ. Tây Lam Thương Khung biết, trong lòng bé con có rất nhiều bí mật, bất quá y tin rằng một ngày nào đó bé sẽ nói với mình. Tới lúc đó, bé con này sẽ hoàn toàn tín nhiệm y.

“Tên?” Tên? Bé có tên sao? Gọi là gì? Nữ tử đối xử tốt với bé luôn gọi là điện hạ, đó là tên bé sao?

“Hoàng nhi, không có tên sao?………” Tây Lam Thương Khung đau lòng nhìn vẻ mặt mờ mịt của bé, nhẹ nhàng hỏi.

Chẳng lẽ Nhược phi không đặt tên cho đứa bé này? Hoàng nhi cũng đã 7 tuổi đi, thế nhưng một cái tên cũng không có, nàng làm mẫu phi thế nào a? Tuy nghe nói Nhược phi bị biếm lãnh cung mà phát điên, nhưng y không tin là thật.

Nâng cái đầu nhỏ, bé nhìn nam nhân nói là phụ hoàng của mình, thật lâu mới gật đầu khẳng định.

“Hoàng nhi của ta a, là lỗi của phụ hoàng. Phụ hoàng bây giờ vì hoàng nhi mà đặt một cái tên được không?” Thật cẩn thận nhìn bé con chọc người ta yêu thương, Tây Lam Thương Khung hỏi như đang trưng cầu ý kiến bé.

“Hảo.”

“Tây Lam Linh Huân. Tên này hoàng nhi thích không?”

“Thích.” Cũng tốt, vứt đi cái tên kia, để bé một lần nữa bắt đầu đi. Nam nhân vì mình mà đặt tên này, khí phách như thế nhưng lại cẩn thận hỏi ý kiến bé. Nam nhân này, phụ hoàng của bé, làm bé có cảm giác thật ấm áp.

“Huân nhi, sau này hoàng nhi là Huân nhi của phụ hoàng.”

“Huân nhi sao……”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.