Tây Lam Yêu Ca

Chương 248: Chương 248: Thức Tỉnh (2)




“Tầng sáng ngăn cách chúng ta tiếp cận này là gi? Là Bảo Bảo làm sao?”

Nhớ rõ vài ngày trước tầng sáng này đột nhiên xuất hiện thì dây leo xanh biếc quỷ dị cũng bắt đầu quấn quanh giường lớn của thiếu niên. Theo lời của Bảo Bảo, đám dây leo quỷ dị có thể tùy ý lan tràn kia rõ ràng là bản thể của nó.

Là Bảo Bảo ngăn cản bọn họ tiếp cận tuyệt mỹ hoàng tử kia sao? Vị hoàng tử tôn quý của một đế quốc cường đại phồn hoa đã biến mất trong lịch sử, hoặc căn bản là không hề tồn tại ở không gian này.

“Đương nhiên không phải Bảo Bảo làm. Đấy là kết giới từ y phục do Dạ Cơ phu nhân gấp rút làm suốt ba tháng để chủ nhân mặc trong lễ tế thiên vào ngày tiến hành nghi thức trưởng thành của mình, có thể bảo trì y phục không nhiễm chút bụi bẩn nào.”

“… chỉ vì bảo trì quần áo không dính bụi thôi sao?” A Lôi khóc ròng.

Văn minh của bọn họ sao lại phát đạt vượt sức tưởng tượng như vậy, chỉ sợ thời kì phát triển nhất của cổ đại cũng không xa xỉ tới vậy.

“Đương nhiên, cũng không chỉ có công năng này. Đó chính là lễ phục ma lực, hiệu quả thế nào, ngoài trừ Dạ Cơ phu nhân cùng chủ nhân của Bảo Bảo, người khác căn bản không rõ. Cho dù Bảo Bảo là hoa chi tinh linh của chủ nhân cũng không biết.”

“Dạ Cơ phu nhân? Dạ Cơ phu nhân lại là ai? Nãy giờ nghe Bảo Bảo nhắc tới thiệt nhiều lần, là người thân của chủ nhân Bảo Bảo sao?”

Âm thâm trầm thấp, Phù Tô chăm chú nhìn tuyệt mỹ hoàng tử nằm bên cạnh Bảo Bảo, không khỏi mở miệng hỏi.

Có thể thi triển kết giới lên quần áo, chẳng lẽ là tế tự? Nghe nói thời xưa, tế tự là người có thân phận cùng địa vị rất cao, hơn nữa trong tay còn nắm được sức mạnh cổ xưa. Giống như thành phố Atlanis đã biến mất vậy, tế tự chưởng quản nguồn năng lượng thủy tinh, bản thân cũng có thể điều khiển sức mạnh thần bí.

“Dạ Cơ phu nhân là công chúa minh giới, cũng chính là mẫu thân của chủ nhân. Năm chủ nhân sáu tuổi, ngày đó Dạ Cơ phu nhân rời đi thì không thấy trở về nữa. Thẳng đến lúc chủ nhân trở thành hoàng tử tôn quý của Tây Lam quốc, chậm rãi ở Tây Lam trưởng thành, khi quay về bộ tộc Đế Luyện thì mới gặp được mẫu thân biến mất đã lâu của mình.”

“Minh giới? Minh giới mà Bảo Bảo nói chính là âm phủ mà lúc người ta chết đi sẽ tới đúng không?”

Hẳn là không phải, theo lời Bảo Bảo nói, hoàng triều Tây Lam cùng Thương Lam đại lục không tồn tại trong lịch sử Hoa Hạ, như vậy minh giới kia hẳn cũng không giống điều mình nghĩ đi. Có lẽ là tên gọi của một đất nước hoặc một bộ tộc nào đó, bằng không sao người chết đi lại còn có thể trở về.

“Đúng, chính là nơi linh hồn tiến vào sau khi chết đi, đúng vậy a.”

“…” Phù Tô, Đấu Hoàng, cùng đám A Túy đều cảm thấy chính mình đã không còn chấn động được nữa.

“Ma đế có rồi, minh giới cũng có nốt, khong phải ngay cả thần tộc cũng tồn tại đi?”

Thiên thần a! Kia nơi mà thiếu niên sinh sống rốt cuộc là một dị thế cường hãn tới mức nào, thần ma có đủ, ngay cả công chúa minh giới cũng xuất hiện.

“Lam đế bệ hạ nghe nói chính là vương của thần tộc. Trong trận thần ma đại chiến vạn năm trước, hoàng thái tử Già Lâu La của ma tộc ngoài ý muốn ngã xuống, sau đó thần đế vì quá bi thương đã quyết định tiến vào vòng luân hồi, muốn tìm kiếm Già Lâu La thái tử. Đúng rồi, Bảo Bảo có nói chủ nhân của Bảo Bảo kỳ thật chính là hoàng thái tử ma tộc Già Lâu La ngã xuống vạn năm trước chưa?”

“…không có.” Mọi người túng quẫn, mi nói hồi nào chớ?

“Vương thần tộc vì sao lại theo hoàng thái tử ma tộc cùng luân hồi? Thần ma không phải đối địch sao? Vì sao sau khi hoàng thái tử ngã xuống, thần đế lại bi thương?” A Lôi cao to gãi gãi đầu, nghi hoặc hỏi.

“Bởi vì hoàng thái tử ma tộc Già Lâu La chính là ái nhân của thần đế a! Thần đế tự nhiên phải khổ sở. Ngu ngốc! Ngay cả Bảo Bảo cũng biết a!”

“…ái nhân?” Lông mi mọi người tập thể run lên, biểu tình trên mặt cũng thực quái dị.

Này tính là cái gì, luân hồi chuyển thế, kiếp trước kiếp này sao? Thần đế sau khi luân hồi bắt đầu tìm kiếm người yêu đã mất của mình?

Tầm mắt đảo về phía tuyệt mỹ nhân nhi đang ngủ an tường, bất cứ lúc nào cũng có thể tỉnh lại kia, ánh mắt mọi người cuối cùng không khỏi dừng lại ở tầng kết giới trong suốt trước mặt.

“Bảo Bảo, ngươi có thể mở tầng kết giới này không?”

Thấy búp bê phấn nộn đáng yêu có thể tùy ý ra vào, bọn Đấu Hoàng biết Bảo Bảo thoạt nhìn hồn nhiên vô hại này khẳng định có thực lực rất mạnh.

“Không thể. Đây là phòng ngự ngăn chặn đám người có tâm tư các ngươi tiếp cận thân thể chủ nhân, bảo hộ an toàn của chủ nhân trong lúc say ngủ, Bảo Bảo không thể phá hư, cũng không thể mở ra. Hơn nữa, Mạn La sẽ tức giận. Mạn La mà tức đến thì không khí xung quanh thực lạnh, ánh mắt nhìn Bảo Bảo cũng lạnh như băng. Bảo Bảo mới không cần chọc giận Mạn La.”

“Mạn La?”

“Mạn La cũng là hoa chi tinh linh của chủ nhân. Bất quá lợi hại hơn Bảo Bảo nhiều. Bảo Bảo phải nhờ vào sức mạnh của chủ nhân mới có thể hoàn toàn biến ảo thành hình người, còn Mạn La từ đầu đã là tinh linh, là hắc sắc chi hoa từ rất lâu rất lâu a. Sức mạnh của chủ nhân chỉ làm Mạn La càng cường đại càng khủng bố hơn mà thôi.”

“Mi nói Mạn La chẳng lẽ đã ở nơi này, ở ngay bên cạnh thiếu niên tuyệt mỹ?”

“Đúng vậy! Các ngươi không phát hiện à? Quả nhiên là nhân loại yếu ớt, hoàn toàn không có sức mạnh gì cả. Bảo Bảo rốt cuộc cũng an tâm. Nhân loại thế giới này thực là yếu, so với nhân loại trên Thương Lam đại lục yếu hơn hẳn, Bảo Bảo không cần lo sợ có người làm bị thương chủ nhân.”

Đi tới thế giới hoàn toàn xa lạ này, mới đầu Bảo Bảo còn kinh hoảng hồi lâu. Nhất là thấy chủ nhân lại đang chìm vào ngủ say, Bảo Bảo gấp tới độ muốn khóc.

Cũng may có Mạn La cùng Nguyệt Bán ở bên cạnh, sau một đoạn thời gian ủ dột mờ mịt Bảo Bảo mới hoàn toàn khôi phục, cũng chậm rãi thích ứng cuộc sống ở nơi này.

Đối với một nơi hoàn toàn bất đồng với Thương Lam đại lục, Bảo Bảo lúc đầu phải thật cẩn thận không để người khác phát hiện sự tồn tại của mình. Sau đó dần dần lá gan của Bảo Bảo ngày càng lớn, cũng ngày càng táo bạo hơn.

Ban đêm bắt đầu lắc lư khắp các phòng, quan sát tình huống trong biệt thự, ban ngày thì tới hoa viên phơi nắng, tùy ý để đám dây leo lan tràn khắp nơi mà không sợ người ta chú ý.

Dù sao, người lợi hại nhất biệt thự này chẳng qua chỉ có cơ thể cường tráng hơn người khác một chút, nhanh nhẹn hơn một chút mà thôi, Bảo Bảo hoàn toàn không sợ ai làm hại mình.

Có chút mệt mỏi ngáp một cái, Bảo Bảo không để ý tới đám nhân loại xông vào phòng chủ nhân.

Có kết giới của Dạ Cơ phu nhân, bọn họ tuyệt đối không vào được. Cho nên Bảo Bảo mới nói, người ở thế giới này thật sự quá yếu, ngay cả kiến thức về kết giới cũng không biết, sao có thể lợi hại được chứ.

Dựa vào mép giường, Bảo Bảo không chút nháy mắt chăm chú nhìn thân thể chủ nhân ở trên giường.

“Di, là Bảo Bảo nhìn nhầm sao? Sao giống như Bảo Bảo thấy chủ nhân giật giật?” Nhanh chóng ngẩng đầu dụi dụi mắt, Bảo Bảo thực tỉnh táo, ánh mắt đầy chờ mong cùng kích động nhìn tuyệt mỹ hoàng tử nằm trên giường.

“Chủ nhân…”

Chỉ thấy trong tiếng gọi đầy vui sướng của Bảo Bảo, thân mình tinh tế mềm dẻo vốn vẫn không nhúc nhích lẳng lặng nằm trên giường chậm rãi di động, càng ngày càng cao, thẳng đến khi cách mặt giường tầm ba mét thì dừng lại.

“Kia… là cái gì?”

“Trời ạ, lại xảy ra chuyện quỷ dị nữa rồi?”

“Trước kia tôi quả nhiên không nên miệt thị phật giáo, cơ đốc giáo. Chúa a, tam thanh đạo quan a, Jesus a, quả nhiên tồn tại. Quả nhiên là có thật. Về sau tôi nhất định sáng tối đều đốt nhang, mỗi lần đi ra ngoài làm việc nhất định cũng phải đeo dây chuyền có mặt phật, phù hộ cho mấy thứ không sạch sẽ gì đó không dính lên người mình.”

Giờ phút này, hình ảnh xuất hiện trước mắt làm đám Phù Tô cùng Đấu Hoàng không khỏi nhăn nhó, mà trên chiếc giường lớn mềm mại rộng thùng thình mà thiếu niên vốn ngủ say khi đột nhiên xuất hiện một gốc hoa hắc sắc mị hoặc nhẹ nhàng lay động.

Đó là một gốc mạn đà la hắc sắc đại biểu cho cám dỗ cùng bí ẩn.

Mạn đà la hắc sắc, đại biểu cho bóng tối không thể báo trước, là tình yêu cùng cái chết.

“Chủ nhân, ngươi tỉnh rồi!”

Tiếng hoan hô lanh lảnh của đứa nhỏ rốt cuộc kéo lực chú ý của mọi người trở về người tuyệt mỹ nhân nhi đang lơ lửng phía trên giường. Nơi đó, ngẩng đầu nhìn lên, mọi người không khỏi nhìn thấy một viên thủy tinh màu tím trong suốt thần bí hấp dẫn.

Thiếu niên ngủ say, giờ phút này đã mở mắt, tỉnh lại.

Trong hồng hoang cổ mộ ở khu rừng rậm hoang vắng.

“Lam đế bệ hạ, làm sao vậy?” Khúc Vị Trì nhìn nam nhân tôn quý đột nhiên dừng cước bộ, ngẩng đầu nhìn về một hướng xa xa, không khỏi nghi hoặc hỏi han.

Bọn họ căn cứ theo cảm ứng ma pháp mà Dạ Cơ phu nhân thi triển trên y phục của Huân điện hạ, thông qua truyền tống không gian khoảng cách dài, rốt cuộc đi tới thế giới có hơi thở của Huân điện hạ. Nhưng không biết vì sao, lúc bọn họ bước ra khỏi ma pháp trận mở ra ở thạch thất, cũng là nơi có hơi thở của Huân điện hạ nồng đậm nhất lại không phát hiện tung tích Huân điện hạ.

Lúc này, sắc mặt Lam đế bệ hạ liền thay đổi, khí thế trên người mới ôn hòa lại bắt đầu lãnh liệt, tràn ngập áp bách cùng âm lãnh.

“Huân nhi…” Ngẩng đầu nhìn bầu trời, Tây Lam Thương Khung nhíu mày. Vừa rồi y dường như cảm giác hơi thở Huân nhi chợt lóe rồi biến mất, nhanh đến mức y không bắt được.

Huân nhi, phụ hoàng tới đón ngươi! Chờ phụ hoàng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.