Tây Lam Yêu Ca

Chương 175: Chương 175: Tộc Nhân




Quốc sư phủ mà Đông Lăng vương ban cho Đế Luyện Tà tuy được thiết kế rất xa hoa, vị trí là một vùng ngoại thành tĩnh lặng có khung cảnh lịch sự tao nhã cách xa phố xá sầm uất ở kinh thành. Này không biết là ý của Đế Luyện Tà hay Đông Lăng vương có thâm ý khác.

Mà Đào viện ở quốc sư phủ, tên như nghĩa, tự nhiên là một nơi có đầy hoa đào nở đỏ rực. Nhưng hoa đào ở nơi này hoàn toàn bất đồng với hoa đào bình thường.

Mùa này tuy vẫn làm người ta cảm thấy ôn hòa như mùa xuân nhưng đã sớm qua mùa hoa đào nở. Nhưng Đào uyển ở phủ quốc sư, hoa đào nở rộ rực rỡ.

Huân nhi nhìn cánh hoa tung bay, rừng đào rực rỡ đua nhau khoe sắc, trong lòng không khỏi hoảng hốt. Ở bộ tộc đế luyện, lúc vẫn còn là một hài đồng vô ưu vô lự, có một nam nhân mỉm cười thật ôn nhu từng nói sẽ vì bé mà trồng một rừng đào thật xinh đẹp.

Mùa hoa đào đã sớm héo tàn, nơi này bất quá vì Đế Luyện Tà thi triển một tầng kết giới nên vẫn duy trì nhiệt độ ổn định.

Cũng vì thế mà hoa đào vẫn nở rộ như cũ. Nhưng mà cánh hoa đã rơi rụng vĩnh viễn không thể quay về cành, bởi vì nơi đó đã sớm không phải nơi để nó quay về.

Gương đã vỡ không thể lành, nước đổ đi cũng không thể hốt lại.

Hôm qua Đế Luyện Tà đã an bài cho Huân nhi trụ Đào uyển, còn đại hoàng tử Bắc Tang Khải Á Nhĩ cùng bé tới ở Thu Ngữ uyển bên Tây uyển. Mà Đào uyển thì nằm tít bên Đông uyển.

Huân nhi không biết Đế Luyện Tà an bài như vậy có dụng ý gì, bé cũng không muốn suy nghĩ tới vấn đề nhàm chán này.

Lúc đứng giữa rừng hoa đào nở rộ, lực chú ý của Huân nhi hoàn toàn bị màu đỏ rực xinh đẹp kia hấp dẫn.

Không chỉ vì mùa này lại nhìn thấy một nơi hệt như chốn đào nguyên này, bé thật sự bị không khí đầy sức sống trước mắt làm rung động.

Đông Lăng quốc nằm ở phía đông Thương Lam đại lục, địa thế phần lớn là đồng bằng và đồi núi, khí hậu có thể nói là quanh năm ấm áp, hợp lòng người. Mà hoa đào ở Đông Lăng quốc có thể nói là loại hoa phổ biến nhất.

Bất quá, nếu muốn có một rừng đào lớn như quốc sư phủ cũng rất hiếm thấy.

Một là vì cho dù phủ đệ có diện tích rộng lớn cỡ nào cũng không thể chứa nổi một rừng đào khổng lồ như vậy. Cho dù là quý tộc có tài phú hay quan lại có quyền thế có thể có phủ đệ rộng lớn, nhưng cũng có giới hạn nhất định.

Hai là vì, điều này không cần thiết.

Vùng ngoại ô kinh thành Đông Lăng quốc không có biết bao nhiêu rừng đào, chỉ cần đi hai bước đã thấy một mảng rừng đào vây quanh, bọn họ cần gì phải biến phủ đệ vốn đã cảm thấy không đủ rộng rãi của mình thành một chốn đào nguyên cơ chứ.

Chỉ trừ bỏ những người đặc biệt thích hoa đào, trong viện của đại đa số người Đông Lăng chỉ trồng vài cây ngắm cảnh mà thôi.

Mà Đào uyển nở đầy hoa đào rực rỡ trong quốc sư phủ có thể xem là nơi có phong cảnh tuyệt đẹp ở Đông Lăng quốc.

Vươn mười ngón tay thon dài chạm tới phần gốc đào thô ráp, Huân nhi nhìn những cánh hoa rơi rụng không khỏi có chút hoảng hốt.

“Điện hạ…” Di Nguyệt đi theo sau Huân nhi chăm chú nhìn chủ tử xinh đẹp tuyệt diễm của mình, không khỏi gọi khẽ.

Điện hạ đã đứng trong rừng đào này một khoảng thời gian, cũng không biết trong lòng điện hạ rốt cuộc nghĩ gì, điện hạ bình thuồng luôn cao ngạo thanh linh của hắn thế nhưng lại thất thần, gương mặt đầy hốt hoảng, dường như đang nhớ lại lại dường như không phải.

Rừng đào này làm điện hạ nhớ tới kí ức trước kia sao?

“Di Nguyệt, ngươi nói xem cây đào này được bao nhiêu tuổi rồi?”

Vuốt ve thân cây, độ thô ráp truyền tới làm Huân nhi cảm nhận được khu rừng đào này hẳn đã được trồng một khoảng thời gian rất dài. Bằng không hiện giờ cũng không xum xuê tươi tốt như vậy.

Hoa đào, một loài hoa rực rỡ! Quả nhiên thực xinh đẹp a!

“A? Điện hạ, Di Nguyệt không biết. Bất quá hẳn cũng hơn mười năm đi. Dù sao, muốn trồng một rừng đào trong một khoảng thời gian ngắn là không thể.”

Không ngờ điện hạ lại đột nhiên lên tiếng, Di Nguyệt lấy lại tinh thần sau phút hoảng hốt, nhìn về phía điện hạ tuyệt diễm còn hơn nữa đóa hoa trước mặt của mình.

“Phải không? Hơn mười mấy năm a!”

Mười mấy năm, những năm này cũng chạm tới tâm linh trong trẻo lạnh lùng đã đóng băng của thiếu niên, làm Huân nhi nháy mắt thất thần. Mà cũng khoảnh khắc này, một âm thanh từ tính trầm thấp cũng đột nhiên từ sau lưng thiếu niên truyền tới.

“Ngay năm được phong là Đông Lăng quốc sư, ta liền trồng rừng đào này. Nói tới thì hiện giờ cũng mười năm rồi đi. Rừng đào mười năm a!”

Lúc trước, ngay cả Đế Luyện Tà cũng không rõ vì sao mình lại muốn trồng một rừng đào. Chính là ngày đó đột nhiên động tâm, chờ đến khi hồi phục lại tinh thần thì đã thế này.

“Quốc sư đại nhân!”

Xoay người, Huân nhi nhìn nam nhân tuấn lãng không biết tới phía sau mình từ lúc nào, nhanh chóng thu hồi mạt đau thương trên mặt, lại trở thành lạnh lùng đạm mạc như xưa, trong mắt cũng chẳng có chút dao động cảm xúc, cứ vậy bình tĩnh chăm chú nhìn Đế Luyện Tà, thực xa cách cũng thực xa lạ.

“Cửu hoàng tử điện hạ, tối qua trụ lại đây có quen không? Nếu cần gì cứ nói, ta sẽ tận sức thỏa mãn yêu cầu của điện hạ.”

Nhìn tuyệt mỹ thiếu niên xoay người lẳng lặng nhìn mình, ngay cả Đế Luyện Tà cũng không biết vì sao giọng nói của mình lại có vẻ dị thường cẩn thận như vậy, hệt như sợ sẽ dọa đến thiếu niên mềm mại trước mặt nên ôn nhu đến mức ngay cả bản thân hắn cũng không nhận ra.

Giống như đã từng như vậy, trong trí nhớ mình cũng từng dùng giọng điệu ôn nhu như thế nói chuyện với một người. Cũng từng xoa đầu, cười thật ấm áp mà ôn nhu với đứa nhỏ hồn nhiên kia.

Mỗi ngày nhìn đứa nhỏ kia dần dần mở rộng trái tim với mình, đôi mắt tinh thuần như nai con dần dần sinh ra ỷ lại, tín nhiệm cùng quyến luyến không nỡ rời xa, lúc đó hắn thật sự muốn hảo hảo chăm sóc cho đứa nhỏ sợ cô độc sợ tịch mịch kia.

Chính là sau đó, hết thảy trở nên mông lung, không nhớ rõ bản thân bắt đầu chuyển biến suy nghĩ thế nào, khao khát chấn hưng bộ tộc Đế Luyện của bọn họ, khao khát dẫn dắt bộ tộc trở nên hùng mạnh.

“Không cần, không phiền quốc sư đại nhân lo lắng. Ta không thiếu gì cả.”

“Kia…”

Ngay lúc Đế Luyện Tà muốn nói tiếp thì một hài đồng có dung nhan yêu dị không biết từ nơi nào chui ra, trong tay cầm một nhành đào nở đầy hoa, sau đó vẻ mặt tươi cười sáng lạn chạy tới trước mặt thiếu niên, hệt như tranh công hỏi: “Ca ca, ca ca, hoa Thần nhi hái có đẹp không?”

“Hoa Thần nhi hái đẹp lắm.”

Huân nhi nhìn đôi mắt long lanh tràn đầy mong chờ chăm chú nhìn mình của hài đồng, thiếu niên tuyệt diễm không khỏi mềm nhẹ cười nói. Mà Thần nhi, nghe thấy ca ca trả lời cũng không khỏi vui sướng cười đến mắt cong thành hai vần trăng khuyết.

Bất quá, lúc Thần nhi cảm nhận nơi này tựa hồ còn có một hơi thở xa lạ mà nguy hiểm tồn tại, chỉ thấy hài đồng yêu dị quăng nhành đào trong lòng xuống đất, sau đó vươn bàn tay non mềm bé nhỏ nắm chặt tay áo của thiếu niên bên cạnh, bộ dáng đề phòng khẩn trương nhìn nam nhân tuấn mỹ thâm trầm đứng cách đó không xa.

“Thần nhi…”

Đế Luyện Tà thấy Thần nhi phòng bị mình như vậy, trên mặt tuy vẫn không biến đổi nhưng trong lòng lại vô cùng chua xót.

Từ lúc nhìn thấy bóng dáng nhỏ gầy giữa biển hoa đào phiêu linh, ánh mắt Đế Luyện Tà chưa từng rời khỏi người thiếu niên tuyệt mỹ yêu dị này.

Vẻ đẹp yêu dị mông lung làm người ta trầm luân, vô hình túm lấy tâm nam nhân, làm nó không thể khống chế mà nảy lên.

Tầm mắt vẫn quay chung quanh người tuyệt mỹ hoàng tử, không thể dời, mà bản thân hắn cũng muốn dời.

Nhìn hai bóng dáng tinh tế gắt gao ở cùng một chỗ tràn đầy xa cách cùng đề phòng mình dưới rừng hoa đào đỏ rực, những lọn tóc ngân sắc thật dài mềm mại đan xen cùng tung bay theo gió của thiếu niên cùng Thần nhi.

Lúc này Đế Luyện Tà thế nhưng cảm thấy tình cảnh trước mắt dị thường yêu dị, giống như người đang đứng trước mặt không phải Thần nhi cùng hoàng tử xinh đẹp đến từ Tây Lam mà…

Càng giống như người đang đứng trước mặt mình giờ phút này chỉ có một, chính là Thần nhi, là đứa nhỏ từng quyến luyến không muốn rời xa mình!

Đế Luyện Tà không rõ vì sao trong lòng mình lại xuất hiện cảm giác này, lúc hắn nhìn thấy thân thể Tây Lam Cửu hoàng tử điện hạ cùng Thần nhi gắn bó, hết thảy cứ như chồng điệp lên nhau, chỉ cảm nhận được hơi thở của một người. Mà người này lại mờ ảo mông lung vô cùng, nhìn thấy nhưng lại không thể chạm được.

Rõ ràng thiếu niên này đang chân thật đứng trước mặt mình, chỉ cần vươn tay là có thể cảm nhận được sự tồn tại của đối phương, nhưng không biết vì sao, trong đầu Đế Luyện Tà luôn có một âm thanh khe khẽ bi thương vang lên, nói cho hắn biết bóng dáng mềm mại kia vĩnh viễn là trăng trong nước, chỉ cần tới gần một chút sẽ phát hiện nó bất quá là hư ảo, là bọt biển không thể chạm vào.

Đã mất đi thì không thể lấy lại.

“Các ngươi…”

Nhìn những lọn tóc ngân sắc đan xen cùng một chỗ, Đế Luyện Tà tựa hồ muốn mở miệng nói gì đó, nhưng cuối cùng hắn chỉ trầm mặc lẳng lặng chăm chú nhìn hai người vô luận là diện mạo hay cảm giác đều làm người ta cảm thấy dị thường tương tự trước mắt, biểu tình có chút âm trầm cùng hoảng hốt.

Hiện giờ nhìn kỹ, vị hoàng tử tuyệt sắc đến từ Tây Lam quốc này quả thật giống như lời Bắc Tang vương nói lúc trước, tựa hồ có liên hệ thần bí nào đó với Thần nhi.

Nhưng rốt cuộc nó là gì?

Thần nhi có thể nói là đứa nhỏ mình nhìn thấy từ nhỏ đến lớn, có thể nói Thần nhi không hề có cơ hội rời khỏi bộ tộc Đế Luyện, làm thế nào lại có quan hệ với Tây Lam hoàng tử?

“Cửu hoàng tử điện hạ, ngươi cùng Thần nhi…”

Ngay lúc ánh mắt u ám của Đế Luyện Tà lóe sáng, chuẩn bị bước tới thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân của Lâm tổng quản từ rất xa. Mà người chưa tới thì âm thanh đã sớm nhẹ nhàng truyền tới.

“Quốc sư đại nhân, quốc sư đại nhân, Mạch đại nhân tới, hắn nói có chuyện rất quan trọng muốn gặp ngươi!”

“Mạch? Sao hắn lại tới đây? Không phải ta bảo hắn thành thành thật thật ở trong tộc sao?”

Nghe Lâm tổng quản vừa đi tới bên cạnh truyền lời, mày Đế Luyện Tà không biết vì đột nhiên nghĩ tới gì đó mà nhíu chặt, trong mắt có chút mất kiên nhẫn.

“Không rõ, Mạch đại nhân không nói thêm gì. Chính là dáng vẻ có vẻ rất sốt ruột.” Lâm tổng quản nghĩ một chút sau đó trả lời.

Chẳng lẽ trong tộc xảy ra chuyện gì? Đế Luyện Tà nheo mắt, trên người thoáng chốc toát ra hơi thở âm trầm. Bất quá sau đó, tuy sắc mặt nam nhân vẫn rất khó coi nhưng không nói thêm gì.

Nghĩ một chút, Đế Luyện Tà xoay người nhìn thiếu niên diễm lệ đứng dưới rừng đào cùng hài đồng đang dính sát bên cạnh đang lộ ra biểu tình hung tợn đề phòng mình thật sâu, phút chốc quyết định.

“Cửu hoàng tử điện hạ, thất lễ, ta có việc phải đi một chút. Nếu điện hạ có chuyện cần phân phó, cứ việc nói với Lâm tổng quản.”

“Quốc sư đại nhân không cần khách sáo, tự nhiên đi.”

Nơi này là quốc sư phủ, Huân nhi cũng không nghĩ mình có thể tùy hứng như ở hoàng cung Tây Lam.

Một nơi xa lạ, một người gây ra cảm giác vừa quen thuộc lại xa lạ, hoàn cảnh như vậy thực sự làm Huân nhi không thể nào thoải mái được. Cho dù hiện giờ nhìn đối phương mình không còn ỷ lại nữa, nhưng dù sao cũng là huynh trưởng từng ở cùng mình thiệt nhiều năm, nhìn mình chậm rãi lớn lên.

Huynh trưởng, huynh trưởng mình từng kính yêu nhất a. Chẳng sợ huyết thống của bọn họ chỉ là cùng cha khác mẹ, thậm chí đối với huyết mạch Đế Luyện, mình chính là chứng cứ rõ ràng nhất cho sự phản bội của phụ thân đối với mẫu thân bọn họ.

Bất quá, nhìn bóng dáng Đế Luyện Tà dần biến mất khỏi rừng đào rực rỡ, Huân nhi đột nhiên nhớ tới lời Đế Luyện Tà nói khi nãy. Hắn nói, Mạch?

Mạch của bộ tộc Đế Luyện? Chẳng lẽ chính là… Đế Luyện Mạch, nhị ca của mình?

“Lâm tổng quản, ngươi không cần ở đây hầu hạ, ta muốn im lặng đứng đây một chút.”

“Này… Dạ.” Nhìn hài đồng yêu dị lại nguy hiểm đứng bên người thiếu niên, Lâm tổng quản cuối cùng không nói thêm gì, xoay người rời khỏi Đào uyển.

Dung mạo thiếu niên kia tuy dị thường yêu dị tuyệt diễm làm Lâm tổng quản sống hơn nửa đời người, đã nhìn thấy đủ loại mỹ nhân cũng cảm thấy kinh diễm dị thường, đặc biệt là khí chất tỏa ra từ thiếu niên này thật sự làm người ta cảm thấy tim mình không thể phản kháng mà nảy lên. Thật sự kỳ quái a!

Hơn nữa làm Lâm tổng quản giật mình phát hiện là vị quốc sư đại nhân thoại nhìn dễ tiếp cận nhưng lạnh lùng nhà mình rất để tâm tới thiếu niên khuynh thành đột nhiên xuất hiện này.

Ánh mắt nhìn về phía thiếu niên có ôn nhu cùng thâm tình chưa từng có. Chỉ sợ ngay cả chính quốc sư cũng không phát hiện được, ánh mắt mình lúc đó tĩnh mịch cỡ nào.

Mà theo Lâm tổng quản rời đi, lúc này Huân nhi cũng đang nghĩ tới Đế Luyện Mạch…

Đế Luyện Mạch a!

Nghĩ đến nhị ca tiền thế không thích mình, mỗi lần nhìn thấy đều làm mặt lạnh, Huân nhi hiện giờ lại cảm thấy, nam nhân kia tuy thực để ý chuyện mình là bằng chứng phản bội của phụ thân, nhưng vẫn thừa nhận mình là thành viên của bộ tộc.

Chính là không biết, lúc này Đế Luyện Mạch đến đây làm gì? Chẳng lẽ trong tộc thật sự xảy ra chuyện?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.