Tây Môn Bạch Hổ

Chương 10: Chương 10




Bởi vì không muốn bị gả đi sớm, bởi vì không muốn gả cho một người chưa từng gặp mặt, cho nên nàng mới rời nhà trốn đi, quyết định đi xông xáo giang hồ!

Bởi vì biết hắn là Tây Môn Bất Hồi mới đáp ứng đi theo hắn!

Bởi vì muốn hắn chủ động từ hôn, cho nên mới ra điều kiện…

Phong Sơ Tuyết đem mọi chuyện từ đầu tới cuối nói với hắn, Tây Môn Bất Hồi vẫn duy trì vẻ mặt không thay đổi lắng nghe nàng nói.

“Chuyện chính là như vậy!” nàng nhìn hắn, nhưng mặt hắn vẫn không hề thay đổi một chút nào.

“Như vậy kết luận…?” hắn vô cùng lễ độ hỏi.

Nàng hít sâu một cái rồi nói: “Nếu như mà ta nói không gả thì cha mẹ nhất định sẽ không đồng ý, cho nên ngươi hãy từ hôn đi!”

Tây Môn Bất Hồi hỏi lại một lần nữa: “Nàng thật sự muốn ta từ hôn, hủy bỏ hôn ước giữa chúng ta?” trong giọng nói của hắn ẩn chứa một chút cảm giác xiết chặt.

“Ừ!” nàng rất khẳng định gật đầu, coi như tình huống bây giờ đã thay đổi nàng cũng vẫn duy trì ý muốn như lúc đầu.

Tây Môn Bất Hồi nhìn nàng một lúc lâu, sau đó mới gật đầu một cái.

“Ta hiểu!” hắn đứng lên khỏi mép giường, thối lui ra một khoảng cách với nàng. “Ta đã nói rồi, ta sẽ đáp ứng yêu cầu của nàng, cho nên hiện tại, ta sẽ làm theo mong muốn của nàng!”

“Thật?” vẻ mặt của hắn có cái gì đó không đúng, mà theo nàng dự đoán, hắn không nên dễ dàng đồng ý như vậy mới đúng, ít nhất cũng sẽ phản bác lại, nhưng cái gì hắn cũng không có, hắn đã đồng ý!!!

“Chờ sau khi vết thương của nàng lành lại, ta sẽ phái người tiễn đưa nàng trở về Phong Lăng Cốc, hơn nữa ta sẽ viết một phong thư cho lệnh tôn và lệnh đường, qua một thời gian thì ta sẽ tự mình tới cửa bái phỏng, sẽ đem cuộc hôn ước này chính thức giải trừ!” hắn nói.

“Bất Hồi…” Thái độ của hắn thật là kỳ quái.

“Phong cô nương, xin nghỉ ngơi thật tốt, ta sẽ gọi người đưa cơm tới!” lễ độ gật đầu một cái, hắn xoay người nhảy ra khỏi cửa phòng, từ đó không bước vào phòng nữa.

Ba ngày sau đó, Bất Hồi phái người đưa Phong Sơ Tuyết trở về Phong Lăng Cốc, đó là lần cuối cùng Phong Sơ Tuyết được nhìn thấy hắn.

Hắn nói… “Xin nàng đừng nên giữa đường chạy đi, bằng không hôn ước không giải trừ được, nguyện vọng của nàng đừng mong đạt được.” Phong Sơ Tuyết không thể làm gì hơn là tức giận bỏ đi ý định trốn đi của mình.

Bất kể nàng đang suy nghĩ gì, hắn hình như đều có thể lập tức biết được, sau đó chỉ cần dùng một câu nói liền đem nàng đánh trở về nguyên hình, khiến cho nàng phải ngoan ngoãn nghe lời.

Phong Sơ Tuyết bực mình rời đi.

Đến thời điểm cuối cùng Lôi Quyết và Thạch Vô Quá mới phát hiện ra có gì không đúng. Hai người kia… phải là chuẩn bị thành thân nha, tại sao lại một người đi, một người ở lại, hơn nữa thấy được rõ ràng là họ chia tay không vui vẻ chút nào?

Trong vòng vài ngày chữa thương đã xảy ra chuyện gì mà họ không biết sao???

Thật là làm cho người ta tò mò, Lôi Quyết và Thạch Vô Quá quyết định lên tiếng hỏi cho rõ. Cho nên vào ngày thứ ba, bọn họ rốt cục không nhịn được nữa quyết định đi tới phòng của Tây Môn Bất Hồi.

Kết quả, cửa vừa đẩy ra bọn họ liền thấy Tây Môn Bất Hồi đang viết thư pháp.

Oa!!! Đến lúc nào rồi mà hắn còn có tâm tình luyện tập thư pháp, Thạch Vô Quá nhìn qua thiếu chút xíu nữa là té xỉu. nhớ ngày đó hắn không tìm thấy Lôi Quyết, hắn đã lo lắng tới ăn không đủ no, ngủ không ngon, chỉ có thể ôm lấy kiếm của Lôi Quyết bôn ba một ngày một đêm đi tìm Tây Môn Bất Hồi, suy nghĩ biện pháp tìm được Lôi Quyết, nhưng Tây Môn Bất Hồi lúc này lại không giống vậy.

Phong Sơ Tuyết đã đi về nhà thế mà hắn lại ở chỗ này tỉnh táo cầm bút lông luyện thư pháp???

Thật là quỷ quái nha!!!

“Tây Môn đại ca!” Lôi Quyết đứng ở cửa, vẻ mặt lo lắng nhìn hắn.

“Vào đi!” Tây Môn Bất Hồi không quay lại cũng không ngẩng đầu lên, nhưng giọng nói cũng thật là bình tĩnh. “Các ngươi đặc biệt tới tìm ta cũng không phải vì muốn đứng ở cửa chứ?”

Người này tâm tình thật là không tốt! Thạch Vô Quá âm thầm nghĩ. Ít nhất chuyện Phong Sơ Tuyết rời đi cũng có ảnh hưởng đối với Bất Hồi, vậy hắn cũng sẽ không còn cảm giác mình là người nam nhân duy nhất trầm mê trong tình yêu.

“Tây Môn đại ca, tại sao huynh lại để Sơ Tuyết rời đi?” Lôi Quyết làm việc luôn chính trực, không quanh co lòng vòng, cho nên vừa vào cửa liền trực tiếp hỏi.

“Không phải là do ta khiến cho nàng rời đi, là nàng lựa chọn muốn rời khỏi ta!”

“Tại sao?” rõ ràng là hai người chàng có tình, thiếp có ý, tại sao còn phải tách ra??? Lôi Quyết thực sự không hiểu.

“Nàng không muốn nhượng bộ hôn ước, gả cho người nàng được chỉ định, cho nên đã yêu cầu ta giải trừ hôn ước, ta đã đáp ứng cho nàng một cam kết, cho nên hiện tại đúng hẹn để cho nàng đi!” Vì vậy, hắn đã thả tiểu nữ nhân lanh chanh đó đi.

“Nàng nói muốn giải trừ hôn ước ngươi liền giải trừ hôn ước, sau đó một mình trốn ở chỗ này… luyện thư pháp???” Thạch Vô Quá thiếu chút nữa cà lăm nói.

Ông trời làm chứng, hắn biết người này gần 10 năm, chưa từng thấy qua Bất Hồi có hành động không phù hợp với lý trí tỉnh táo, nói cách khác, nếu như Phong Sơ Tuyết không hề có một chút quan trọng gì với hắn, Tại sao Tây Môn Bất Hồi lại có hành động thất thường như vậy???

“Tây Môn đại ca, nếu như Sơ Tuyết đối với huynh rất quan trọng vậy thì huynh cũng không nên để cho cô ấy đi!” Bất kể là có hôn ước hay không, bọn họ hiện tại là lưỡng tình tương duyệt không phải sao???

“Một người như con chim nhỏ từ nhỏ độc lập tự chủ, không chịu câu thúc, chắc chắn sẽ không bị bất luận kẻ nào trói chặt.” Tây Môn Bất Hồi vẫn như cũ viết thư pháp của hắn, giọng nói bình thản tỉnh táo, giống như là chuyện đang nói không có liên quan gì tới hắn, Lôi Quyết và Thạch Vô Quá mới là nhân vật chính.

“Cho nên, ngươi tính toán để cho con chim nhỏ mà mình mến yêu bay một mình?” Thạch Vô Quá quả thật không thể tin được. Tây Môn Bất Hồi, người được người ta gọi là Tiếu Diện Hổ, được xưng là Bạch Hổ đường chủ túc trí đa mưu, lại có thể làm ra được loại chuyện ngây ngô này???

Nam nhân trơ mắt để nữ nhân mình yêu thích đi xa, đã là ngu ngốc, mà cái tên nam nhân còn hộ tống người nữ nhân mình yêu mến đi lại càng là người ngu ngốc hơn!!!

“Tây Môn đại ca, ta thấy rằng trong lòng Phong Sơ Tuyết cũng có huynh, tại sao huynh không giữ nàng lại?” Lôi Quyết vẫn không thể nào giải thích được.

“Đắn đo giữa ‘thu’ hay ‘phóng’ cũng là một loại trí tuệ.” Tây Môn Bất Hồi chậm rãi viết xuống một câu “Các ngươi không phải là đang muốn trở về quê hương giỗ tổ sao?” Bọn họ nói muốn chờ thêm 2, 3 ngày nữa, bây giờ đã qua 2, 3 ngày rồi, kết quả bọn họ vẫn còn ở lại nơi này, hơn nữa còn mang một bộ dáng không hề có ý định bước đi.

“Chuyện của chúng ta thì chúng ta sẽ an bày, bây giờ chuyện của ngươi thì tương đối là phiền toái!” đâu chỉ là phiền toái, quả thực là một vấn đề khó khăn, coi như cung chủ có ở chỗ này cũng chưa chắc có thể giải quyết được!!! Thạch Vô Quá đa nghi suy nghĩ.

“Chuyện tình cảm giữa nam và nữ chỉ có người trong cuộc mới có thể giải quyết!” Tây Môn Bất Hồi trả lời.

“Nhưng mà ngươi một chút cũng không có dáng vẻ muốn giải quyết!!!” Thạch Vô Quá trừng hắn một cái.

“Tình cảm cũng là một loại tiền đánh cuộc, một ván quyết định thắng thua!” Tây Môn Bất Hồi lại viết xuống trên giấy một câu.

“Tây Môn Đại ca!” Lôi Quyết ngồi xuống chỗ trống bên cạnh hắn, vẻ mặt vô cùng lo lắng “Rốt cục huynh muốn làm như thế nào?”

“Kết quả chỉ có hai loại, ‘thắng được tất cả’ hay ‘mất hết tất cả’!” hắn lại viết xuống trên giấy một câu cuối cùng. Hắn lấy việc rời xa để đánh cuộc lòng của Phong Sơ Tuyết!!!

Trong lòng của Thạch Vô Quá cảm thấy oán thầm, rốt cục cũng đã có chút hiểu ra.

“Bất Hồi, ta cảm thấy ngươi đang ở đây đùa bỡn người khác!” hắn oán hận nói.

Lôi Quyết vẫn ngẩn ngơ không hiểu được chân tướng.

Tây Môn Bất Hồi để bút xuống, ngẩng đầu lên khẽ mỉm cười.

“Có sao?” hắn nở nụ cười tuấn nhã xem ra vạn phần vô tội.

“Các ngươi đang nói gì?” Lôi Quyết không hiểu được hỏi.

“Được rồi, xem ra ta và Lôi Quyết đã thật phí công lo lắng cho ngươi!!!” Thạch Vô Quá lắc đầu liên tục, thật là bạn xấu mà!!!

“Đa tạ đã quan tâm.” Tây Môn Bất Hồi rất có lễ nói cảm tạ.

“Nói như vậy ta quả nhiên là hiểu ngươi rất rõ!” Thạch Vô Quá tỏ vẻ tiếc nuối nói.

“Cuộc sống mà không có tri kỷ thì sẽ rất là tịch mịch!” Tây Môn Bất Hồi cười cười nói.

“Rốt cục là hai người đang nói cái gì?” Lôi Quyết ngẩn người hỏi, nhìn qua lại hai người bọn họ.

Thạch Vô Quá ôm lấy thê tử, ai da!!! Ai bảo trời sinh nàng tính tình chính trực, vĩnh viễn nàng sẽ không hiểu được những nam nhân trong bụng đầy kế bọn họ đang nghĩ cái gì!!!

“Thật ra thì đáp án chỉ có hai câu!” Thạch Vô Quá giải thích “Bất Hồi nói giải trừ hôn ước, nhưng hắn không có cam kết sẽ không lại tới cầu hôn!”

Theo tính toán của Tây Môn Bất Hồi, Sơ Tuyết kiên trì giải trừ hôn ước chứ nàng không có nói là sẽ không gả cho hắn!!

………………….

Trong Phong Lăng Cốc, chim hót hoa thơm, bây giờ đang là mùa xuân, trong cốc trăm hoa đua nở, bất luận là đi tới chỗ nào cũng có thể cảm nhận được một cỗ hơi thở tươi mát ngọt ngào.

Nhưng mà Phong Sơ Tuyết không hề có loại sức sống đó, từ sau khi nàng trở về Phong Lăng Cốc, tâm tình của nàng càng lúc càng không tốt, càng nghĩ càng tức giận.

Hắn cứ như vậy dễ dàng đáp ứng giải trừ hôn ước, sau đó đem nàng tống về nhà, giống như là đưa đi một cái phiền phức lớn!

Hơn nữa, vào thời điểm chia tay, hắn không hề có một chút lưu luyến, không có một chút giữ lại, cứ như vậy thoải mái đưa nàng đi, còn tặng kèm thêm cho nàng một câu uy hiếp. Đây chính là biểu hiện cần có của một nam nhân vừa nói thích nàng sao???

Hơn nữa, quan trọng nhất là hắn chỉ nói thích nàng nhưng không có nói yêu nàng. Phong Sơ Tuyết đột nhiên cảm thấy rất để ý tới những lời này.

Nghĩ ngược lại, còn nàng thì sao?

Nếu như nàng rất để ý tới lời nói của Bất Hồi, có phải hay không đó chính là vì nàng đã yêu hắn?

Đứng ở trước vườn hoa trăm hoa đua nở, Phong Sơ Tuyết không để ý kéo đứt vài cánh hoa.

Nếu như hắn yêu nàng, nàng lại kiên trì giải trừ hôn ước như vậy, có phải là trong lúc vô tình nàng đã làm tổn thương hắn, có phải là nàng đã làm sai không?

Phong Sơ Tuyết dừng lại nghĩ, biểu tình có chút buồn bã.

Nếu như hắn thực sự thích nàng, rất để ý tới nàng, vậy tại sao hắn lại muốn đưa nàng về nhà, còn đáp ứng giải trừ hôn ước, có phải là hắn không hề thực tâm với nàng?

Ghét, ghét, ghét!

Tại sao hắn lại không đuổi theo!!!

Lại lần nữa đi tới Phong Lăng Cốc, Tây Môn Bất Hồi vẫn với phong tác nhanh nhẹn, tiêu sái, không có một chút khẩn trương hay bất an, vẫn tỉnh táo thong dong như cũ!

Vợ chồng Phong gia đối với người con rể tương lai này thật ra rất hài lòng, nhưng nhìn hành động của nữ nhi sau khi trở về, hai vợ chồng quyết làm mặt lạnh, không giống như lần trước hắn tới vui cười đón tiếp nữa.

“Tại sao lại giải trừ hôn ước với con gái ta?” Phong Kế Quang vừa thấy hắn liền hỏi.

Khi ông thấy con gái trở về, trong tay là phong thư giải trừ hôn ước thì thiếu chút nữa ông đã nổi điên rồi, nếu không phải là thê tử trấn an ông, muốn ông nhẫn nại một chút, tin tưởng rằng Bất Hồi làm như vậy là có lý do thì ông đã sớm đi ra khỏi cốc tìm tên tiểu tử này tính sổ rồi!!!

Coi như phong thư từ hôn kia văn phong viết rất tốt, nhưng tên tiểu tử này vẫn cần phải ăn đòn mới được!!!

“Đó là do lệnh ái yêu cầu!” Tây Môn Bất Hồi khách khí nói.

“Nó yêu cầu!!!” Phong Kế Quang lại càng thêm nổi giận “Nó yêu cầu thì ngươi liền làm theo, đến cùng thì ngươi có phải là nam nhân hay không??”

“Một người đàn ông đối mặt với lời thỉnh cầu của nữ nhân mình yêu mến bình thường rất khó cự tuyệt…” hắn tạm ngừng rồi nói “Nhạc phụ đại nhân tạm thời không có duyên, ngài so với ta càng rõ ràng chuyện này hơn!”

Phong Kế Quang nghe được nữa đoạn trước vốn là có chút bớt giận, nhưng nghe thêm một câu sau thì cơn giận lại nổi lên.

“Cái gì gọi là ‘ nhạc phụ đại nhân tạm thời không có duyên’???” mắt hắn híp lại hỏi.

“Vốn là có hôn ước, cho nên gọi là ‘nhạc phụ đại nhân’, hiện tại giải trừ hôn ước, cho nên gọi là ‘nhạc phụ đại nhân không có duyên’, nhưng chuyến này ta tới cũng là muốn cầu hôn. Tổng hợp ba loại tình trạng trên, mới gọi ngài là ‘nhạc phụ đại nhân tạm thời không có duyên’.” Có câu hỏi thì phải trả lời, Tây Môn Bất Hồi vô cùng tường tận giải thích.

Phong Kế Quang cau mày.

“Ngươi tới cầu hôn? Đây là ý gì? Còn nữa, ngươi cho rằng lấy chuyện cầu hôn làm cớ ta sẽ liền quên chuyện ngươi từ hôn, sau đó một lần nữa gả con gái cho ngươi sao?”

“Ta cầu hôn không vì một lý do gì, đó chỉ là một tấm lòng thành ý của ta!” Rốt cục Tây Môn Bất Hồi cũng có một vẻ mặt thành khẩn. “Hy vọng nhạc phụ, nhạc mẫu đại nhân có thể thành toàn!”

Phong Kế Quang vỗ bàn rống to:

“Ngươi cho rằng con gái của Phong Kế Quang ta là người muốn cưới thì cưới, nói không cưới thì liền hủy hôn sao? Cái tên tiểu tử xấu xa này, hôm nay ta mà không dạy dỗ ngươi một chút thì ngươi thật sự cho là người của Phong Lăng Cốc ta rất dễ khinh thường!” nói xong, Phong Kế Quang cầm lấy cây gậy bắt đầu tấn công, khiến cho thê tử ngay cả chuyện muốn ngăn cản cũng không kịp.

“Tướng công…” nhìn hai người bay ra ngoài phòng, Tần Nguyệt Ngữ chỉ có thể lắc đầu thở dài. Người cũng đã mấy chục tuổi rồi, tại sao tính khí tướng công của bà lại nóng tới như vậy?

Theo tình hình này, tìm con gái tới xem trò vui thì tốt lắm, thuận tiện cũng tìm hiểu thử xem nguyên nhân việc sau khi trở về con gái luôn buồn rầu, nản chí, có phải là do Tây Môn Bất Hồi hay không???

“Tiểu tử, ngươi chạy trốn ở đâu!” Phong Kế Quang ra tay không chút lưu tình, một gậy một quyền cái nào cũng ẩn chứa uy lực cực lớn.

Nghĩ đối thủ là nhạc phụ đại nhân tương lai, nên Tây Môn Bất Hồi không có đánh trả, chẳng qua là ngăn cản, tránh né, nhưng mà Phong Kế Quang cũng không phải tầm thường, Tây Môn Bất Hồi chỉ thủ chứ không tấn công bị đánh cho rất khổ cực.

Khi Tần Nguyệt Ngữ lôi kéo được con gái tới đại sảnh thì chính là nhìn thấy cảnh này, phản ứng của Phong Sơ Tuyết so với Tần Nguyệt Ngữ tưởng tượng còn muốn lớn hơn.

“Dừng tay!” Nàng liều lĩnh xông vào cuộc chiến, vừa đúng lúc một côn của Phong Kế Quang bổ tới, nàng liền đứng ngăn cản ở phía trước mặt của Tây Môn Bất Hồi.

“Sơ Tuyết!” Vốn là muốn mau tránh ra, Tây Môn Bất Hồi thấy nàng vọt tới liền đưa tay ôm lấy nàng, xoay ngược người lại, chống một cánh tay lên đỡ côn!

Gậy côn đánh tới liền đứt đoạn!!

“Bất Hồi!” Phong Sơ Tuyết lập tức lách ra, kéo cánh tay của hắn ra không ngừng kiểm tra, lo lắng tới nước mắt đảo quanh “Bất Hồi, ngươi sao rồi, có đau hay không?”

Tiếng côn gãy lớn như vậy, cha nhất định là dùng hết hơi sức, Bất Hồi bị đánh như vậy nhất định là đau chết thôi!!!

“Ta không sao!” hắn khẽ cười, nhìn nàng. “Tại sao mà mới có mấy ngày không gặp sắc mặt của nàng liền biến xấu như vậy?”

Nàng nước mắt ròng ròng nhìn lại hắn.

Ai kêu ngươi không chịu tới, ai kêu ngươi đưa ta đi giống như đưa đi một cái phiền phức lớn vậy, một chút giữ lại cũng không có!”

“Là nàng yêu cầu!” hắn dịu dàng nói, ngón tay lau lau nước mắt của nàng.

“Vậy ngươi cũng không cần nghe lời như vậy, ghê tởm nhất là ngươi còn uy hiếp ta, sắp đi rồi mà ngươi còn uy hiếp ta, bại hoại!” nàng nghẹn ngào mắng.

“Nhưng mà hiện tại ta đã tới!”

“Ta biết, ngươi tới là muốn nói xin lỗi kiêm từ hôn phải không?” nước mắt đã lau khô, nàng không hề khóc nữa.

“Sai rồi, ta là tới cầu hôn!” hắn cải chính, khẽ nhéo cái mũi nhỏ đang nhăn lại của nàng.

“Cầu hôn?” nàng nghi ngờ hỏi ngược lại.

“Đúng, ta tới xin lệnh tôn và lệnh đường gả nàng cho ta!” hắn trầm giọng nói, trong tiếng nói mang theo thâm tình cùng dịu dàng, hại hai hốc mắt của Sơ Tuyết lại đỏ hồng lên.

“Ngươi biết rõ… hôn ước giữa chúng ta đã giải trừ rồi!”

“Nhưng mà không có ai quy định ta không được cầu hôn thêm một lần nữa” hắn khẽ cười nói “Cái này không phải là ý muốn của nàng sao, theo ý nguyện của mình, chọn lựa người nam nhân mình nguyện ý gả?”

“Ngươi hiểu?” nàng không thể tin hỏi.

“Nếu như không hiểu, tại sao ta lại đứng ở đây?” hắn dứt khoát lên tiếng bật cười. “Nếu như không hiểu nàng cho là ta sẽ sảng khoái như vậy đưa nàng về nhà sao?”

“Nhưng mà… ta cho là…”

“Cho là ta đáp ứng giải trừ hôn ước, giữa chúng ta sẽ không có dây dưa nữa?” hắn nói thay cho nàng “cho là ta lời ta nói ‘thích nàng’ chỉ là lời ngon tiếng ngọt nói xong không chịu trách nhiệm?”

Mặt nàng đỏ lên, quả nhiên là nàng đang suy nghĩ cái gì đều bị hắn phát hiện ra.

“Nàng đó!” hắn lắc đầu, vòng tay quanh eo nàng, vuốt ve cái mũi nàng.

“Ai kêu ngươi làm ta tức giận chi!” nàng nũng nịu nói. Hắn ta cứ làm vẻ mặt nghiêm chỉnh xa lánh, ai biết trong lòng hắn đang nghĩ gì???

“Như vậy, nàng nguyện ý gả cho ta sao, Sơ Tuyết?” hắn thấp giọng hỏi, hai người chăm chú nhìn nhau.

“Là ta chọn chàng, Tây Môn Bất Hồi, chàng dám lấy ta sao?” nàng hỏi ngược lại, vẻ mặt khiêu khích ngọt ngào.

“Có cái gì không dám?” hắn cười ha ha nói.

Lúc này, vợ chồng Phong gia đứng một bên xem cuộc vui thấy đủ rồi mới bắt đầu lên tiếng:

“Tiểu tử, ở trước mặt chúng ta mà dám thân cận với con gái ta như vậy, trong mắt ngươi có còn nhạc phụ nhạc mẫu chúng ta không? Thiệt là, muốn bắt cóc khuê nữ nhà người ta cũng phải có một chút kỹ xảo có được không?”

“Cha, cha nên hỏi con gái cha là tại sao dám cùng người đàn ông này thân cận như vậy!” Phong Sơ Tuyết cau mày nói.

“Vậy là sao?” Phong Kế Quang không hiểu nhìn nàng chằm chằm.

“Hắn là trượng phu do con gái người tự mình chọn!” Phong Sơ Tuyết ra vẻ trả lời.

“Đây là chủ ý quỷ gì nữa?” Phong Kế Quang ra sức trừng mắt nhìn con gái.

“Con mới không cần để cho người khác thay con ai bày tất cả, trượng phu của con thì con muốn do con tự chọn.” Nói tóm lại, nàng chính là không cần để cho người khác an bày tất cả cho nàng.

Phong Kế Quang cùng thê tử nhìn nhau một cái, cuối cùng cũng có chút hiểu hai người trẻ tuổi này đang diễn trò gì rồi.

“Như vậy, từ hôn chỉ là giả trang?”

“Không, từ hôn là thật. chỉ là bây giờ hắn tới xin cưới lại một thôi.” Không thể không nói, Bất Hồi thật hiểu nàng rất rõ, mới ở bên nhau không lâu, hắn đã nhìn thấu được nàng!!! A! như vậy thì hơi có chút kinh dị!!!

“Vậy là ngươi đem cha mẹ ra đùa giỡn đúng không?” hai người bọn họ vẫn cứ lo lắng cho nàng!!!

“Không có, chúng con rất là nghiêm túc!” Phong Sơ Tuyết nhìn qua Tây Môn Bất Hồi, vui vẻ mỉm cười.

Phong Kế Quang vẫn còn nhìn bọn họ chằm chằm.

“Tướng công, thôi được rồi!” Tần Nguyệt Ngữ cười khuyên nhủ: “Con gái đã tự có hạnh phúc của mình, chúng ta vui vì việc đã thành là tốt rồi, từ khi Bất Hồi dùng thân bảo vệ Tuyết Nhi, đỡ một côn của chàng, thì chàng nên tin tưởng Bất Hồi đối với con gái của chúng ta là tuyệt đối không hề giả dối, hắn sẽ bảo vệ Tuyết Nhi, thương yêu nó cả đời!”

“Tốt nhất là như vậy, nếu không thì ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn!” Phong Kế Quang lầu bầu nói.

“Hai người các ngươi, cũng thật quá càn quấy, ngay cả hôn ước cũng có thể lấy ra chơi.” Tần Nguyệt Ngữ lại chuyển sự chú ý sang hai người bọn họ, nhẹ giọng trách “Tuyết Nhi, về sau không cho phép con càn quấy nữa, Bất Hồi, con cũng không cần cưng chiều nó quá, tránh cho lại đem nó làm cho hư hỏng mất!”

“Mẹ!” Phong Sơ Tuyết giận dỗi la lên. Tại sao mẹ lại có thể hủy đi danh tiếng của con mình!!!

“Ta đây là cảnh cáo Bất Hồi trước, tránh cho con sau này lại đi gây họa, hắn sẽ oán trách nhạc phụ nhạc mẫu chúng ta không dạy dỗ tốt con gái!” Tần Nguyệt Ngữ không khách khí nói. Đối với con gái của mình bà hiểu rất rõ, chuyện nghiêm chỉnh thì không làm, ngược lại bản lĩnh làm xằng làm bậy, gây chuyện thị phi lại cực kỳ cao siêu.

“Nhạc mẫu đại nhân, ta sẽ không dám trách cứ đâu!” nếu không thể quản lý được thê tử, thì Tây Môn Bất Hồi này cũng không dám cưới đâu!!!

“Những lời này là ngươi nói đó, hãy nhớ cho kỹ!” Tần Nguyệt Ngữ rất thích con rể này, liền vui vẻ kéo tướng công đi vào nhà. “Tướng công, chúng ta đi viết thư, hỏi cung chủ Vân Lưu Cung khi nào thì phái người tới rước dâu đi!”

“Sau này mgươi không phải là sẽ đem ta quản lý gắt gao chứ?” sau khi cha mẹ đi rồi, Phong Sơ Tuyết lo lắng hỏi

Lấy trình độ hiểu biết về nàng của hắn, nếu như về sau nàng không cẩn thận gây sự thì khẳng định sẽ không thể nào thoát khỏi được pháp nhãn của hắn, nếu cuộc sống về sau lúc nào cũng phải ngăn nắp thứ tự thì còn gì là niềm vui thú nữa chứ???

“Nàng cứ nói đi?” không cam kết gì, Tây Môn Bất Hồi chỉ cười nhìn nàng.

Phong Sơ Tuyết cong môi lên nói: “Nếu như ngươi thật sự quản lý ta thật là gắt gao thì ta liền không thèm lấy chồng đâu!”

Tây Môn Bất Hồi bật cười to.

“Tiểu tử, bản lĩnh uy hiếp người của ta nàng cũng học xong rồi sao?” hắn nâng cằm nàng lên, cúi đầu hôn nàng tới ý loạn tình mê.

“Không được, cha mẹ…” Phong Sơ Tuyết giãy dụa nói.

“Bọn họ ở trong phòng, không nhìn thấy đâu!” hắn tiếp tục hôn nàng. giả bộ lạnh lùng nhiều ngày như vậy lại xa nàng nhiều ngày như vậy, ngoài mặt tuy hắn không có việc gì, nhưng trên thực tế là nhớ nàng tới phát điên rồi!

“Không được!” nàng khẽ đẩy hắn ra, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển. “Ta, ta còn có một vấn đề chưa có hỏi, ngươi không thể hôn ta nhanh như vậy được!”

“Chuyện gì?” hắn nheo mắt lại, hơi có cảm giác quyền lợi chính đáng của mình bị tước đoạt.

“Bởi vì ngươi vừa hôn ta, đầu của ta liền tối om một mảnh, thật là không thể suy nghĩ gì được cả!” Giọng điệu của nàng giống như là đang lên án hắn vậy.

“Nếu như không có gặp được ta, có phải ngươi sẽ yêu nữ nhân khác không?” Nàng rất trịnh trọng hỏi.

“Nghĩa là sao?”

“Khi đó, ngươi ngươi gặp gỡ là ta, nếu như lúc ấy ở cửa thành, ngươi không có giải vây giúp ta, mà là một nữ nhân khác, thì có phải ngươi sẽ thích người khác hay không?”

Hôm nay, người hắn gặp gỡ là nàng, mà nàng là vị hôn thê của hắn, nếu như ngày đó hắn gặp gỡ là nữ nhân khác thì sao? Có phải là sẽ thích người khác hay không?

Đây là nghi vấn lớn nhất trong lòng nàng, cũng là nguyên nhân chủ yếu mà nàng kiên trì đòi giải trừ hôn ước, bởi vì nàng muốn biết tâm ý của hắn.

Hắn ôm nàng, khẽ bật cười: “Tại sao lại không nói sớm, nàng là vì loại chuyện không đáng này mà giận ta sao?”

“Đây không phải là chuyện không đáng, chuyện này đối với ta mà nói là rất quan trọng!” biết rõ suy nghĩ trong lòng hắn, nàng mới có thể buông xuống hết hoài nghi, nàng thà phải cô độc cả đời cũng không muốn một tình yêu không hoàn toàn!!!

“Nếu như lúc ấy không phải là nàng thì ta sẽ yêu thích!” hắn nói.

“Nói bậy, tình cảm căn bản là không thể khống chế. Yêu chính là yêu, tuyệt đối không phải là do lý trí nói không yêu thì có thể không yêu.” Hắn căn bản là muốn trả lời qua loa, nàng không muốn nghe nữa nên xoay người muốn bỏ đi.

“Trước khi gặp nàng ta đã biết nàng!” hắn nói.

“Ý ngươi là sao?” nàng cảnh giác hỏi.

“Trước khi gặp gỡ nàng, ta đã trước Phong Lăng Cốc, đã gặp mặt nhạc phụ nhạc mẫu rồi, nhạc mẫu đại nhân cho ta xem bức họa của nàng, cho nên vừa gặp là ta liền nhận ra nàng.” Tây Môn Bất Hồi giải thích “Ta biết rõ nguyên nhân nàng trốn nhà đi là vì muốn cự tuyệt hôn ước, ta muốn biết lý do nên mới nhân cơ hội giữ nàng lại bên cạnh ta!”

“Nói như vậy, tất cả đều là âm mưu của ngươi?” Nàng nheo mắt lại hỏi.

“Tuyệt đối không phải!” hắn trịnh trọng phủ nhận “Tất cả chẳng qua là trùng hợp.” mà hắn, chỉ là tận dụng sự trùng hợp mà thôi.

“Tây Môn Bất Hồi, ngươi quá gian trá rồi!” nàng dậm chân, muốn bỏ đi nhưng bất đắc dĩ lại bị người ta ôm chặt, nàng chỉ có thể bực mình nghiêm mặt trừng hắn.

“Có sao?” hắn giả ngu hỏi.

“Ta không lấy chồng…” nàng vừa lên tiếng lập tức bị chặn lại, Tây Môn Bất Hồi áp môi vào môi nàng.

“Nói lại lần nữa là nàng không chịu gả, ta sẽ khiến cho nàng không có cách nào gặp người ta!” hắn uy hiếp nói.

“Nếu như ta càng muốn nói thì sao?” nàng không sợ chết hỏi ngược lại, nhưng trong lòng lại thấy run run.

“Như vậy…” hắn đột nhiên cười một tiếng, vung tay túm lấy tóc nàng, ở ngay vành tai nàng mút ra một dấu đỏ hồng.

Phong Sơ Tuyết chỉ cảm thấy hơi tê dại lại có chút đau, không nhịn được rụt vai lại, căn cứ vào mấy dấu ân ái mà cha mẹ thỉnh thoảng không cẩn thận lộ ra trước mặt nàng thì nàng lập tức nhận ra hắn vừa làm chuyện tốt gì.

“Chàng, chàng, chàng. . . . . . “Nàng che tai lại, trừng mắt nhìn hắn.

“Có lấy chồng hay không ta?” hắn vô cùng hi vọng nàng sẽ lại lần nữa nói không lấy chồng.

“Gả nha! Vô lại!”

Phong Sơ Tuyết chỉ có thể dậm chân một cái, cảm giác rằng suy nghĩ trước đây của mình thật là đúng, chuyện hắn hiểu biết nàng quá rõ như vậy thật là không tốt chút nào, hắn biết nàng yêu tranh mạnh, liền lấy thể diện của nàng để trị nàng, ô ô ô…. Nàng tương lai sẽ bị quản giáo gắt gao rồi!!!

“Như vậy mới ngoan!” Tây Môn Bất Hồi rất hài lòng, cúi đầu xuống hôn nàng, rất dịu dàng, rất triền miên.

Phong Sơ Tuyết cũng đành phải… theo hắn rồi!!!

Thật ra thì, ở bên nhau nhiều ngày như vậy, ít nhiều gì thì nàng cũng hiểu được hắn một chút!!!

Người này không biết mồm mép, hắn chỉ nhẹ nhàng không dấu vết ở bên cạnh quan tâm bảo vệ nàng, che chở nàng khỏi mọi hiểm nguy.

Mà quan trọng nhất là hắn chưa từng xem nàng là một hài tử không có năng lực, hắn luôn cho nàng tự do, dung túng nàng gây chuyện.

Cẩn thận suy nghĩ một chút, ngay cả cha mẹ cũng chưa từng cưng chiều nàng tới như vậy!!! gả cho hắn, cũng không phải là chuyện quá tệ!!!

Được rồi, không sao. Tiểu nữ nhân báo thù thì mười năm cũng không phải là muộn, đừng để cho nàng có cơ hội, nếu không đến lúc đó hắn đừng có mơ tưởng nàng sẽ dễ dàng bỏ qua cơ hội chỉnh hắn!!!

Suy nghĩ thấu đáo xong, nàng cũng nhắm mắt lại, hưởng thụ nụ hôn của hắn.

Nhưng Tây Môn Bất Hồi thật sự không biết nàng đang suy nghĩ cái gì sao?

Ha, xem ra cuộc sống cùng nàng sau này của hắn sẽ rất thú vị đây, rốt cục ai sẽ là người thắng cuộc cuối cùng đây???

Hắc hắc… vợ chồng, không phải là luôn như vậy sao!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.