Tây Môn Bạch Hổ

Chương 7: Chương 7






Buổi trưa, Tây Môn Bất Hồi đúng giờ tới bìa rừng bên ngoài thành trấn, bên kia Thanh Thành lão tổ cũng mang theo mười mấy đồ nhi hùng dũng đi tới.

“Không hổ là đường chủ đứng đầu, rất đúng giờ!” Thanh Thành lão tổ cười nói.

“Có thể khiến cho một người đứng đầu môn phái lớn phải phí tâm “Mời”, tại hạ thật là có điểm thụ sủng nhược kinh!” Tây Môn Bất Hồi cũng cười cười đáp lại.

*thụ sủng nhược kinh: nhận được sư sủng ái mà lo sợ.

“Giang hồ có lời đồn đại võ công của bốn đường chủ đứng đầu sâu không lường được, mặc dù không có được vinh danh trong bảng thập đại cao thủ của võ lâm, nhưng bản lĩnh chưa chắc dưới thập đại cao thủ, lão phu đã sớm muốn được lĩnh giáo!” Thanh thành lão tổ tự nhiên nói.

“Tại hạ đối với võ công mặc dù cũng hiểu được 1 vài điều, nhưng đối với việc ai cao ai thấp từ trước tới giờ không quan tâm, phàm là người luyện võ thì chỉ vì cường tráng thân thể, bảo vệ kẻ yếu, không nên vì phân cao thấp!” Tây Môn Bất Hồi thản nhiên nói.

“Lão phu đang muốn thỉnh giáo, Bạch Hổ đường chủ chỉ giáo đi!” kêu mấy đồ đệ lui về phía sau mười bước, Thanh Thành lão tổ giơ tay xin đối phương ra chiêu.

Vốn là hắn muốn để Thanh Nhi cùng Bạch Hổ đường chủ ganh đua cao thấp, nhưng không ngờ đồ nhi quật cường đó của hắn thế nhưng lại không chào mà biệt, chuyện có nặng nhẹ, hắn thấy cuộc chiến sắp tới hắn buộc phải tự mình ra sân, chờ giải quyết xong Tây Môn Bất Hồi, rồi phái người đi tìm Thanh Nhi trở về sau.

Võ học phái Thanh Thành của hắn có thể thành danh chính là hôm nay rồi!!!

"Nàng đâu rồi?” Tây Môn Bất Hồi hỏi.

“Thắng được lão phu thì ngươi có thể nhìn thấy nàng!” Thanh Thành lão tổ trả lời.

Tây Môn Bất Hồi nhìn về phía mười mấy tên đệ tử phái Thanh Thành một cái, phát hiện trong mắt bọn họ có vẻ chột dạ, lại nghĩ tới trí thông minh của Sơ Tuyết hắn lập tức phỏng đoán được kết quả.

“Nàng đã trốn đúng không?” giọng điệu của hắn vẫn luôn bình thản.

“Có phải là ngươi không dám cùng lão phu phân chia cao thấp phải không?” Thanh Thành lão tổ vặn lông mày hỏi.

“Nếu như tại hạ thắng, hi vọng Thanh Thành môn chủ đừng tìm ta phiền toái nữa!” hắn không muốn tương lai bị người ta theo dõi, cũng không muốn Sơ Tuyết lại vì hắn mà gặp nạn.

“Được thôi!” Thanh Thành lão tổ sảng khoái đáp ứng.

“Như vậy, xin chỉ giáo!” Tây Môn Bất Hồi ngang nhiên đứng đó, ánh mắt chuyên chú nhìn quanh.

Thanh Thành lão tổ bước lên phía trước một bước, đầu tiên là sử dụng chưởng pháp, Tây Môn Bất Hồi né được chiêu này, Thanh Thành lão tổ biến chiêu liên tục, hai người dần dần đánh nhanh hơn, đệ tử phái Thanh Thành tập trung xem trận đấu không có phát hiện ra bóng người phía sau bụi cỏ đang nhìn lén.

“Tại sao lại chỉ thủ chứ không công? Hắn lại vẫn còn giữ lễ cái gì?” nàng lẩm bẩm nói thầm trong miệng.. Theo nàng thấy thì chưởng pháp của Thanh Thành lão tổ tuyệt đối không thể thắng được hắn.

Quả nhiên, Thanh Thành lão tổ tung ra nhiều chiêu thất bại nên đã tung người lui về phía sau, rút kiếm ở trên người đồ đệ ra, lập tức tiếp tục tấn công.

Tây Môn Bất Hồi tay không tất nhiên là bị bất lợi, lần này hắn không thèm phòng thủ nữa, ở dưới sự công kích của đối phương hắn tiếp cận lại gần, lấy hai ngón tay kẹp lại mũi kiếm, chuyển tay một cái khiến cho một tiếng “Khanh” vang lên, kiếm bị bẻ gãy làm hai phần.

“Sao?” Thanh Thành lão tổ biến sắc, xoay người rút đao ra, xuất hết công phu của mình ra ứng chiến.

Tây Môn Bất Hồi vẫn thái độ thong dong như cũ, Thanh Thành lão tổ thì càng chiến đấu càng cố gắng hết sức, sắc mặt càng lúc càng khó coi.

“Oh!” Thanh Thành lão tổ ra sát chiêu, Tây Môn Bất Hồi không thèm nhanh chóng tránh đi, đồng thời khi đao bổ về phía hắn trong nháy mắt hắn tránh sang bên, phóng một chưởng về phía Thanh Thành lão tổ, Thành Thành lão tổ tránh không kịp, bả vai bị trúng chưởng, đao trên tay lập tức rơi xuống đất.

Thanh thành lão tổ lập tức vung chưởng lên phản kích, Tây Môn Bất Hồi giơ chưởng đối kích, chưởng vừa chạm nhau, Thanh Thành lão tổ nhất thời bị trấn động lui lại mấy bước, miệng phun máu tươi.

“Sư phụ!” Đệ tử phái Thanh Thành một hồi kinh sợ, chỉ dám hô to, nhưng không có một ai dám bước lên phía trước.

“Mọi người mau lên!” Thanh Thành lão tổ hạ lệnh, chúng đệ tử vội vàng tuân lệnh, Tây Môn Bất Hồi nhanh chóng xông lên, cán quạt hướng về phía Thanh Thành lão tổ.

“Tất cả không được nhúc nhích!” hắn thấp giọng quát, hiệu quả còn lớn hơn người khác ngàn hô vạn kêu.

Thấy sư phụ bị chế phục, tất cả đệ tử của phái Thanh Thành đều ngươi xem ta, ta xem ngươi, tất cả đều không biết phải làm sao đứng yên tại chỗ, chỉ có hai người là có chút phản ứng.

“Buông sư phụ của ta ra!” Triệu Thành và Văn Chí đồng thanh lên tiếng.

“Tiểu Tuyết khi nào thì đi mất?” Tây Môn Bất Hồi nói.

“Ngày hôm qua nàng ta đã chạy trốn mất!” Văn Chí trả lời “Mau buông sư phụ của ta ra!”

“Buông hắn ra để cho các ngươi lại tới gây thêm phiền toái cho ta?” hắn cũng không có bị hư não nha, thả cọp về núi, muốn bắt sẽ càng khó khăn hơn.

“Lão phu tài nghệ không bằng người, không có lời nào để nói, muốn giết cứ giết, không cần nói nhảm!” Thanh Thành lão tổ mới nói xong thì một tràng cười giòn tan lập tức truyền tới.

“Muốn chết cũng không dễ đâu, bản cô nương có thể thành toàn cho ngươi!” Phong Sơ Tuyết từ sau bụi cỏ nhảy ra, sau lưng còn có Hà Thắng.

“Tiểu Tuyết, nàng quả nhiên là đã trốn thoát!” Tây Môn Bất Hồi tự nhiên cười một tiếng.

“Đó là đương nhiên!” nàng tỏ vẻ kiêu ngạo “Muốn ta ngoan ngoãn chờ ngươi tới cứu, chẳng phải là tỏ ra ta rất vô dụng sao? Những người này nghĩ muốn vây khốn ta, còn khuya!”

“Ngươi!” Văn Chí giơ kiếm về phía nàng “Nếu không phải ngươi dùng sắc dụ sư đệ của ta, làm sao có thể chạy thoát được?”

“Dùng sắc dụ dỗ?” Phong Sơ Tuyết bật cười nói “Bản thân ngươi ngu ngốc bị ta làm cho hôn mê lại còn dám miệt thị ta, hôm nay bản cô nương tuyệt đối không tha cho ngươi!”

Chẳng quan tâm võ công khỉ gió của hắn có được hay không, Phong Sơ Tuyết liền ra tay trước.

“Sư huynh, huynh đừng nói lung tung, tiểu thư đối với ta rất tốt, nàng còn nói sẽ giúp ta an bài công việc kiếm tiền!” Hà Thắng gấp gáp kêu lên.

Võ công của Văn Chí trong bốn sư huynh đệ cũng đứng hàng thứ hai, Sơ Tuyết tuyệt đối là không thể đánh lại hắn, Tây Môn Bất Hồi biết khuyên là vô dụng nên điểm huyệt của Thanh Thành lão tổ, xoay người vừa đúng lúc ngăn trở một kiếm của Văn Chí.

“Bất Hồi!”

Tây Môn Bất Hồi che chở nàng ở phía sau, vung quạt hai ba lần là đánh rớt kiếm của Văn Chí khiến hắn lui về.

“Tiễn đưa cho ngươi một chút kỷ niệm!” Sơ Tuyết giơ tay lên, đem một viên thuốc màu xanh ném chính xác vào trong miệng của Văn Chí.

Văn Chí nhất thời không phòng bị liền một ngụm nuốt vào mất.

“Tiểu Tuyết!” Tây Môn Bất Hồi ngăn cản không kịp.

“Hừ! Xem ngươi sau này còn dám nói lung tung hay không!” nàng vỗ vỗ đôi tay, liếc hắn một cái xem thường.

“Nàng cho hắn ăn cái gì?”

“Yên tâm, sẽ không chết cũng sẽ không đau, chẳng qua là khiến cho hắn yên tĩnh một chút thôi!” bị người ta ô nhục ngay trước mặt, nếu như không cho hắn một chút kỷ niệm thì chẳng phải là bôi nhọ uy danh Phong Lăng Cốc của nàng?

Tây Môn Bất Hồi nhìn một chút bộ dáng nói không ra lời của Văn Chí, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu một cái.

“Nàng nha!”

“Như thế nào?” nàng làm một bộ dạng hung hăng nhìn hắn, hắn nào dám nói thêm cái gì nữa.

“Không có gì!” nhường nhịn nữ nhân một chút, nể mặt nàng, tuyệt đối là một loại mỹ đức nha!!!

“Không có là tốt nhất!” nàng ra uy với hắn xong mới chịu hỏi hắn tính toán xử lý đám người phái Thanh Thành như thế nào, thì sau ót đột nhiên cảm thấy một lường chưởng phong phóng tới.

“Tiểu Tuyết!”

Tây Môn Bất Hồi kịp thời kéo nàng ra, phản kích trở về một chưởng, Thanh Thành lão tổ lại chịu chế phục, nhưng Triệu Thành lại nhân cơ hội đâm một kiếm vào vai phải của Tây Môn Bất Hồi.

“Ưh!” Tây Môn Bất Hồi xoáy chân đá một cái, Triệu Thành lập tức bay ra ngoài, miệng phun máu tươi. Tây Môn Bất Hồi ngưng mắt nhìn quét qua bọn họ.

Thanh thành lão tổ không dám tham chiến, bởi vì bị hai chưởng, khí huyết trong cơ thể sôi trào không dứt, không để ý tới người khác liền quay người bỏ trốn, thấy sư phụ chạy trốn, các đệ tử khác lập tức chạy đi theo.

“Bất Hồi!” Phong Sơ Tuyết mặt mày trắng xanh vịn lấy hắn.

“Yên tâm, không có… thương tổn vào chỗ hiểm yếu!” Trên trán hắn toát mồ hôi lạnh, một tay hắn điểm trụ huyệt đạo chung quanh vết thương, “Thay ta rút kiếm!”

Phong Sơ Tuyết hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn hắn, ngộ nhỡ kiếm lệch ra ngoài, máu chảy không ngừng thì làm sao bây giờ?

“Không rút ra thì không có cách nào chữa thương cả!” vẻ mặt hắn nhẹ nhõm bừa bãi giống như thường ngày vậy, chỉ có mồ hôi lạnh trên trán tiết lộ hắn đang đau đớn.

“Nhưng mà…”

“Ta chỉ tin tưởng nàng, thay ta rút kiếm!”

Hắn còn cười được! Phong Sơ Tuyết lau nước mắt đi, gật đầu một cái.

“A Thắng, ngươi qua đây giúp ta giữ chặt hắn!” nàng vừa nói, Hà Thắng đứng ở một bên lo lắng không biết phải làm gì cho phải lập tức liền chạy tới giúp đỡ.

“Ta rút đây!” nàng hít sâu một cái, cầm lấy chuôi kiếm.

“Ừ!” Tây Môn Bất Hồi gật đầu một cái, Phong Sơ Tuyết lập tức đem kiếm rút ra.

Máu tươi lập tức phun ra từ vết thương, Tây Môn Bất Hồi lập tức đè vết thương lại, trước khi hôn mê thì giao phó trước “Đây là kim sang dược…”

“Ta biết rõ!” Phong Sơ Tuyết gật đầu một cái, lập tức nhận lấy bình sứ trong tay hắn, đổ thuốc lên vết thương.

“Đến… địa giới Hán Thủy… Phong Lai… khách sạn…” hắn rốt cục cũng ngất đi.

“Bất Hồi…” Phong Sơ Tuyết cắn chặt môi dưới, cố gắng chịu đựng không khóc, cùng Hà Thắng hai người đỡ hắn đi.

Bắt đầu từ bây giờ, nàng sẽ bảo vệ cho hắn!

Mướn xe ngựa, Phong Sơ Tuyết cùng với Hà Thắng mang theo Tây Môn Bất Hồi trở vệ, đến địa giới Hán Thủy tìm đến Phong Lai khách sạn, thì ra là Phong khách sạn ở cách đó không xa.

Trong lúc này, Tây Môn Bất Hồi lúc tỉnh lúc mê, Kim sang dược mặc dù hữu hiệu cầm máu vết thương, nhưng bởi vì hắn bị mất máu quá nhiều nên rất yếu ớt, xe ngựa dừng ở trước cửa Phong Lai khách sạn, Phong Sơ Tuyết thanh toán tiền xe, cùng Hà Thắng hai người hợp lực đêm Tây Môn Bất Hồi dìu vào khách sạn.

“Khách quan…” Phong Lai khách sạn buôn bán rất tốt, cực kỳ… Bên trong tất cả tiểu nhị đều là nữ. Nữ chưởng quỷ vốn là cười tới sáng lạn, nhưng vừa nhìn thấy Tây Môn Bất Hồi bị thương thì sắc mặt nàng lập tức biến đổi.

“Chuyện gì đã xảy ra?” nàng đẩy Phong Sơ Tuyết ra, vịn lấy Tây Môn Bất Hồi, vừa hỏi nhưng không đợi đối phương trả lời thì liền lập tức gọi tiểu nhị khác “A Trữ, đi gọi đại trưởng quỹ tới hậu viện!”

Phong Sơ Tuyết cứ như vậy nhìn nàng đem Tây Môn Bất Hồi đi, thiếu chút nữa là quên đi theo.

Đến hậu viện, nữ chưởng quỷ dìu người vào trong một gian phòng sạch sẽ, thuận miệng sai Hà Thắng “Ngươi đi ra ngoài múc vào một thùng nước sạch!”

“Được!!” Hà Thắng ngơ ngác bước đi.

“Này, ngươi…” Phong Sơ Tuyết còn chưa kịp mở miệng, nữ chưởng quỹ đã đón đầu trước.

“Cảm ơn ngươi đã đưa hắn tới đây, ngươi đi ra ngoài tiểu nhị lĩnh mười lượng bạc đi, nơi này không có chuyện của ngươi, ngươi có thể đi rồi!” nữ chưởng quỹ chuẩn bị đuổi người đi.

“Ngươi mới đi nha!” Phong Sơ Tuyết tức giận “Ngươi là ai? Cùng hắn có quan hệ thế nào?”

“Còn ngươi là ai?” nữ chưởng quỹ rốt cục cũng thu xếp công việc xong, bớt chút thì giờ quay lại nhìn nàng.

“Hắn là vị hôn phu của ta!” Phong Sơ Tuyết nhướng mày trả lời.

Nữ chưởng quỹ đầu tiên là ngẩn ra, sau đó không khách khí cười to.

“Ngươi cười cái gì?”

“Tiểu cô nương, tự mình đa tình cũng phải có hạn, hắn tuyệt đối sẽ không coi trọng ngươi!” coi như tiểu cô nương ngươi cũng có chút thùy mị, nhưng trên đời này mỹ nhân cũng không chỉ có một mình nàng.

“Tại sao ngươi lại nói ta tự mình đa tình?” Phong Sơ Tuyết bất mãn hỏi.

Nữ chưởng quỹ cười kiều mị “Hắn cao ngạo tới cỡ nào, nam nhân xuất chúng trác tuyệt, ngày xưa đã có nhiều mỹ nhân tự cho là đúng theo đuổi hắn, cũng bị hắn cự tuyệt tất cả, ngươi lấy cái gì để giữ được tâm hắn?”

“Ta…” Phong Sơ Tuyết nhất thời cứng họng.

“Tiểu cô nương, ta cảm ơn ngươi đã đưa hắn tới đây, ngươi hãy mau lĩnh tiền đi đi, nếu như ngại mười lượng không đủ, ta cho ngươi hai mươi lượng!” Nữ chưởng quỹ không khách khí nói.

“Ta mới không cần tiền của ngươi, nếu nơi này không hoan nghênh ta, như vậy ta đi thì hắn cũng đi!” Phong Sơ Tuyết không chịu yếu thế nói.

"Không được!"

“Hắn là do ta mang tới, phải đi cùng với ta!” sớm biết đây là “ổ mỹ nhân” của hắn, nàng tuyệt đối sẽ không tới nơi này.

“Hắn bị thương, ngươi không thể di động hắn!”

“Ta muốn!”

“Có chuyện gì ở đây?” đang lúc hai người cãi nhau một chỗ, cửa phòng lại xuất hiện một nữ nhân phong tình vạn chủng, cầm trong tay một cái quạt nhỏ, ở trên người nàng có một loại khí chất phong tình, nhưng cũng có được một cỗ khí chất văn nhã.

“Thúy Bình?” ánh mắt nàng quét về phía nhị chưởng quỹ.

“Phạm tỷ, là đường chủ, hắn bị thương!” nữ chưởng quỹ lập tức bẩm báo.

Phạm tỷ vừa nghe, lập tức tới gần giường, Phong Sơ Tuyết cũng không để cho nàng ta nhìn hắn.

“Ngươi là ai?” nàng phòng bị hỏi.

“Tất cả mọi người gọi ta là Phạm Tỷ, ta là đại trưởng quỹ của nơi này!” nàng ta trả lời.

“Còn nàng kia?” Phong Sơ Tuyết nhìn về phía nữ chưởng quỹ vừa gây gổ với nàng.

"Nàng là Nhị chưởng quỹ."

“Phạm tỷ, không cần dài dòng với nàng, nàng muốn nhân cơ hội đổ thừa cho đường chủ, ta đuổi cũng đuổi không đi!” nữ chưởng quỹ lập tức nói.

“Hắn là do ta đưa tới, ta không thể ở lại thì hắn sẽ phải đi cùng ta!” Phong Sơ Tuyết ngẩng đầu nói.

Phạm Tỷ dò xét nàng cẩn thận, trong lòng đoán ra được bảy tám phần.

“Ngươi có thể lưu lại, trước hết hãy để cho ta xem thương thế của hắn một chút!” nàng ta cuối cùng cũng nói.

“Ngươi nói chuyện giữ lời?”

“Nhất ngôn cửu đỉnh!” Phạm Tỷ trả lời.

“Được rồi!” Phong Sơ Tuyết lúc này mới lui ra.

Phạm Tỷ nhìn kỹ thương thế của hắn, cùng với Phong Sơ Tuyết cởi áo của hắn ra, một lần nữa bôi thuốc và băng bó.

“Vết thương mặc dù sâu, nhưng cũng không có đả thương quá nặng, nghỉ ngơi một thời gian ngắn sẽ không sao!” nàng mới nói xong thì Hà Thắng đã lấy nước tới.

"Nước đã chuẩn bị rồi."

“Ừ! Hắn là…” Phạm Tỷ mới hỏi, Phong Sơ Tuyết lập tức lên tiếng: “Hắn là người cùng ta đưa Bất Hồi trở về!”

Bất Hồi? Phạm Tỷ đột nhiên sửng sốt.

Theo nàng biết, trong thiên hạ này có thể tự nhiên thốt lên hai lời này thì nàng là người đầu tiên, cũng là người duy nhất.

Nếu như Tây Môn đại ca cho phép nàng gọi hắn như vậy… thì quan hệ của hai người…

“Phạm tỷ, đường chủ bị thương, ta tới chăm sóc hắn!” Nhị trưởng quỹ Thúy Bình lập tức tự nguyện.

Phong Sơ Tuyết lập tức nghiêm mặt khó chịu. Phạm Tỷ nhìn thấy trong mắt thì trong lòng liền hiểu rõ.

“Thúy Bình, buôn bán bên ngoài còn cần ngươi, ngươi trước tiên ra ngoài chào hỏi khách đi!” Phạm Tỷ lãnh đạm nói.

“Nhưng mà, nàng…”

“Nàng là khách của đường chủ, không được vô lễ!”

“Phạm Tỷ!” Thúy Bình bất mãn, nàng căn bản chỉ là muốn được làm nữ nhân của đường chủ.

“Đi ra ngoài tiếp khách đi!” Phạm Tỷ lại nói nữa “Đừng để cho ta phải nói lần thứ ba!” lời nói tuy êm ái, nhưng ý cảnh cáo đã biểu lộ rõ ràng.

Thúy Bình hận thù trợn mắt nhìn Phong Sơ Tuyết một cái, không cam nguyện nhưng không thể làm gì khác hơn là đi ra ngoài trước. Phạm Tỷ lúc này mới quay người lại nhìn Phong Sơ Tuyết.

“Cô nương xưng hô như thế nào?”

“Tiểu Tuyết!” nhìn nàng ta cũng không có cảm giác uy hiếp, Phong Sơ Tuyết lúc này mới trả lời.

“Đường chủ là bị ai gây thương tích?” Nàng hỏi.

“Người của phái Thanh Thành!”

"Thanh Thành lão tổ? Hắn có thể đả thương đường chủ sao? !"

“Hắn là vì cứu ta nên mới bị thương!” Phong Sơ Tuyết nhìn về phía Tây Môn Bất Hồi.

Cô nương này ánh mắt trong suốt, ánh mắt nhìn về phía đường chủ thì có chút đau lòng, có chút bận tâm, còn hàm chứa một loại tình cảm, Phạm Tỷ suy nghĩ sâu xa một chút rồi nói:

“Các người ở chỗ này sẽ rất an toàn, cô cứ chăm sóc đường chủ trước, cần gì thì cứ nói, ta sẽ tận lực không quấy rầy hai người!” Phạm Tỷ xoay người chuẩn bị rời đi.

Phong Sơ Tuyết ngẩng đầu lên nhìn nàng ta rồi nói: “Cảm ơn, trước tiên có thể cho A Thắng ăn cái gì đó được không?” một đường chạy tới đây, bọn họ cơ hồ không có thời gian dừng lại dùng bữa.

“Không thành vấn đề, ta sẽ sai người đưa tới!” Phạm tỷ khẽ gật đầu, xoay người rời đi.

Mọi người vừa đi, Hà Thắng lập tức bước lên phía trước: “Tiểu thư…”

“Yên tâm, ta sẽ không để cho người khác khi dễ ngươi, ngươi cứ ngồi ở bên ngoài nghỉ ngơi trước đi, nếu như thức ăn đưa tới ngươi cứ ăn trước đi!” Phong Sơ Tuyết nói.

“Được!” Hà Thắng gật đầu một cái, đi ra ngoài.

Người này thật quá thành thật, đi theo nàng liền nhận thức nàng làm chủ nhân, nghe hắn nói ban đầu sư phụ hắn thu nhận hắn làm đồ đệ thì chỉ cần dùng một chén cơm là hắn đã bái sư rồi!!! loại người như vậy cũng thật là hiếm có!!!

Nhìn Tây Môn Bất Hồi vẫn như cũ chìm trong hôn mê, Phong Sơ Tuyết canh giữ bên giường, nắm tay của hắn, trong đầu nghĩ tới cảnh hắn kéo nàng ra, phản kích một chưởng, nhưng mà lại không tránh khỏi một kiếm kia.

Hắn có thể mau chóng tránh ra, nhưng mà nếu hắn tránh ra thì người bị kiếm đâm chính là nàng!

Cha từng nói qua nam nhân chỉ có vì nữ nhân mình yêu mến mới có thể ngay cả tính mạng của mình cũng không cần.

Hắn hôn nàng, nàng là người trong lòng hắn yêu thương sao? Hắn nói… thích nàng…

“Bất Hồi, ta thích ngươi sao? Ngươi bị thương, ta sẽ lo lắng, nhưng mà đối với 1 thân phận khác của ta ngươi định làm như thế nào đây?” nàng thở dài.

Lớn như vậy, nàng luôn luôn vui vẻ vô lo, mà bây giờ lại có thể biết thở dài, nếu như cha mẹ biết nhất định là không thể tin được rồi!!!

“Bất Hồi, tốt nhất là ngươi hãy mau tỉnh lại, cái cô nương kia… Nhị trưởng quỹ Thúy Bình, nàng với ngươi rốt cục là có quan hệ gì? Ngươi dám ở bên ngoài có nợ phong lưu… hừ hừ!!!” Hậu quả ngươi tự tưởng tượng đi!!!

Nghĩ tới cuối cùng, lời bên gối nhỏ nhẹ của nàng tự nhiên lại biến thành uy hiếp!!! thật may Tây Môn Bất Hồi vốn là đang hôn mê, nếu không lúc này nghe thấy đại khái cũng phải hôn mê luôn rồi!!!

Tây Môn Bất Hồi hôn mê một ngày một đêm, Phong Sơ Tuyết vẫn canh giữ ở bên cạnh hắn, dĩ nhiên tên Nhị chưởng quỹ đáng ghét kia cũng đã tới mấy lần, mỗi lần đều đấu khẩu với nàng, chỉ là lần nào nàng ta cũng bại trận trở về.

Lúc ban đầu, Phong Sơ Tuyết có vẻ tỉnh táo, đối với sự khiêu chiến của người khác nàng hoàn toàn không thèm quan tâm. Nhưng mà Phong Sơ Tuyết luôn miệng lưỡi sắc bén, làm sao có thể để cho người ta lấn lướt được? dù sao việc coi chừng bệnh nhân cũng rất nhàm chán, để tránh cho mình biến thành si ngốc, Phong Sơ Tuyết mới không thèm để ý người ta tới đập phá.

Chỉ là… những thứ này nàng đều nhớ ghi vào sổ sách, người đi vay dĩ nhiên là Tây Môn Bất Hồi, chờ hắn tỉnh lại hắn tuyệt đối là phải giải thích cho thật là tốt rồi!!!

Vào ban đêm thì Phạm Tỷ an bày hai gian phòng, nhưng Phong Sơ Tuyết kiên trì không rời khỏi bên cạnh Tây Môn Bất Hồi, tránh cho những người không có nhiệm vụ có thể tiếp cận hắn, cho nên chỉ có Hà Thắng đi nghỉ ngơi, lúc mệt mỏi nàng liền nằm sấp ngủ ở bên giường của hắn.

Trời sáng ngày tiếp theo, tây Môn Bất Hồi liền tỉnh lại.

Mở mắt ra, nhìn thấy một gian phòng thoải mái quen thuộc, mà người đang gối lên cánh tay tê dại của hắn, đúng là tiểu giai nhân mà cho dù hắn ngủ mê man vẫn luôn nhớ tới.

Nơi này hẳn là Phong Lai khách sạn, như vậy hắn đã hôn mê ít nhất là một ngày.

“Ưhm!” hắn không động đậy nhưng ngược lại nàng ngủ không yên ổn, thấp giọng kêu: “Bất Hồi… ghét… bại hoại!”

Sao? Tây Môn Bất Hồi suýt nữa là trừng lồi con mắt, thế nào nàng lại phát ra câu này? Hắn lại làm cái gì cho nàng tức giận sao? Sẽ không có chứ?

Hắn đang bị thương, nàng nên đau lòng hắn mới đúng, làm sao lại nhảy ra một câu “Ghét”, phía sau còn đi theo câu “Bại hoại”???

Mới vừa nghi ngờ suy nghĩ thì nàng đã xoa xoa mắt tỉnh lại, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Nàng giống như là ngẩn ra, nhất thời không có cách nào phản ứng, chỉ có thể sửng sờ nhìn hắn.

“Ngươi… đã tỉnh rồi sao?” nàng không có nằm mơ chứ?

“Ta tỉnh rồi!” hắn nói nhỏ, nhìn bộ dạng nàng còn chưa có tỉnh hẳn, trong mắt tràn đầy đau lòng “Nàng vẫn luôn canh chừng ta?”

“Ừ!” nàng gật đầu một cái, có chút mềm mại, có chút khờ khạo “Ta lo lắng cho ngươi chứ sao!”

“Ta đã không sao rồi!” hắn bảo đảm, hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy, đả thương nặng hơn bây giờ hắn cũng đã từng chịu đựng qua, hắn tuyệt đối sẽ không bị vết thương kiếm này đánh bại.

“Ừ!” nàng gật đầu một cái, hốc mắt không nhịn được tràn đầy nước mắt.

“Đứa ngốc!” hắn khẽ cười ôm lấy nàng, không để cho nàng có cơ hội rơi lệ “ta đã hôn mê bao lâu?”

“Một ngày một đêm!” nhưng mà sau khi tới được khách sạn này hắn mới chân chính “an ổn hôn mê”, ở trên xe ngựa thì hắn lúc mê lúc tỉnh, còn lo lắng cho an nguy của nàng.

Tây Môn Bất Hồi nhìn xuống vết thương của mình.

“Là ai thay ta băng bó vết thương?” hắn hỏi.

“Là Ta!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.