Edit: H.
Lại nói sự việc bên tiệm thuốc còn nghiêm trọng hơn Tây Môn Khánh nghĩ nhiều, một ngày vội vàng đến sứt đầu mẻ trán, chờ đến khi giàn xếp mọi việc hoàn hảo thì trời cũng đã tối đen.
Tây Môn Khánh nhớ nhung tiểu bảo bối trong phủ, đáy lòng lại trở nên nóng lên, vội vàng trở về bồi bồi hắn. Chờ khi về tới phủ y không rảnh lo mình còn chưa ăn cơm, nhấc chân một cái đã chạy như bay về phòng mình, y không chịu nổi nữa rồi, y nhớ hắn đến sắp phát điên.
Mới đi được vài bước đã bị Tôn quản gia ngăn cản, nhìn lão nhân cúi đầu đứng trước mặt mình, trong lòng Tây Môn Khánh bỗng dưng dâng lên dự cảm không tốt.
“Lão gia, không tìm thấy Võ công tử.”
“Không thấy là thế nào?!”
“Sau khi qua giờ cơm trưa, Tuyết Nhi muốn đi dọn dẹp bát đũa một chút, kết quả phát hiện Võ công tử đã không thấy tăm hơi.”
“Phế vật! Ta dưỡng một đám phế vật như các ngươi làm gì! Tại sao không báo cho ta sớm, hả?!” Tây Môn Khánh tức giận run ngươi, một chân đạp đổ ghế đá bên cạnh.
“Xin lão gia tha tội, tiểu nhân vốn nghĩ Võ công tử chỉ đi loanh quanh thôi, đến lúc phát hiện không tìm thấy thì đã không kịp nữa rồi.”
“Tìm! Con mẹ nó còn không mau đi tìm người cho ta! Tìm không thấy thì đừng có trở về! Cút!” Hạ nhân chưa bao giờ thấy Tây Môn Khánh giận dữ như thế, bản thân y biết rõ phẫn nộ là một loại cảm xíc vô dụng, nó chỉ biết quấy nhiễu phán đoán của ngươi, ngoài cái này ra lại chẳng được lợi ích gì cả.
Ngày thường y là công tử nhẹ nhàng ôn nhuận như ngọc, phong lưu đa tình, ở trên thương trường là quân tử khiêm tốn lại âm ngoan xảo trá, ai làm y ăn mệt một lần chắc chắn sẽ bị y không một tiếng động mà đòi lại gấp trăm ngàn lần.
Mà nay y lại bị Võ Đại Lang bức cho nổi trận lôi đình, hạ nhân trong phủ một đám bị doạ cho nơm nớp lo sợ, không dám chậm trễ xách theo đèn lồng ra ngoài tìm người.
Tây Môn Khánh ở trong phòng lo lắng bất an, lung tung đi lại, cuối cùng vẫn nhịn không được mà ra cửa, sai người dắt Vân Ảnh ra, xoay người leo lên ngựa, vội vàng thúc ngựa ra ngoài.
Đầu tiên y đến nhà Võ Đại Lang ở thành đông, vào cửa nhà mới phát hiện đồ vật bị đảo lộn lung tung hết lên, xem ra là đã thu thập đồ đạc bỏ trốn.
Tây Môn Khánh lạnh lùng cười, Võ Đại Lang ngươi tốt nhất đừng để ta bắt được, bằng không ta nhất định ở trên giường làm chết ngươi.
Y dùng sức kẹp bụng ngựa một cái, chạy ra khỏi thành, dọc đường đi đôi mắt vẫn luôn quan sát tìm kiếm không hề lơi lỏng, nhưng đã ra khỏi thành được mười mấy dặm mà vẫn chưa tìm thấy người. Lúc này Tây Môn Khánh nôn nóng muốn chết, y giận cực mà cười, nếu bây giờ có người trước mặt y, y hận không thể dùng một đao chém chết.
Trời đã tảng sáng.
Y đã một đêm chưa chợp mắt, lại chưa ăn cơm, Tây Môn Khánh giờ này phút này cũng cảm thấy mệt mỏi không chịu nổi. Y cưỡi ngựa chậm rãi quay về, đôi mắt vẫn nhìn khắp nơi, hy vọng có thể nhìn thấy người mà y muốn tìm.
Trời đúng là không phụ lòng người, còn vài dặm nữa là vào thành y lại hoảng hốt thấy trong bụi cỏ rậm rạp có thứ gì đó, Tây Môn Khánh ôm tâm lý may mắn xuống ngựa, đẩy ra cỏ dại, quả thật Võ Đại Lang đang trốn tránh bên trong.
Khi nhìn thấy người kia, Tây Môn Khánh đúng là không có cách nào để miêu tả cảm xúc cuồn cuộn trong lòng, đã phẫn nộ lại kinh hỉ, đã uỷ khuất lại chua xót. Y tức giận không nhẹ, duỗi tay nhéo má Võ Đại Lang một cái, lại không ngờ người trong bụi cỏ không hề phản ứng, Tây Môn Khánh luống cuống tay chân, vội vàng đến gần. Y nhìn kĩ, phát hiện Võ Đại Lang hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt, trên môi cũng không có chút máu nào, Tây Môn Khánh trong lòng run lên, cũng không rảnh để tức giận nữa, tay chân vội vàng bế ngang Võ Đại Lang lên, hoảng loạn gọi: “A Lang! A Lang!”
Nhưng người trong lòng ngực ngay cả một phản ứng nhỏ cũng không có, y duỗi tay để dưới mũi Võ Đại Lang, cảm nhận được hô hấp yếu ớt của hắn, trái tim bất an cơ hồ muốn dừng đập mới thoáng an ổn. Y vội vàng ôm Võ Đại Lang lên ngựa, dọc theo đường đi chạy như điên, trong chớp mắt đã về tới phủ.
“Tôn quản gia, mau, mời đại phu về đây! Đi mời đại phu giỏi nhất! Nhanh!”
Tôn quản gia thấy lão gia nhà mình hoảng hoảng loạn loạn ôm Võ Đại Lang trở về, trong lòng thầm than một tiếng, cuối cùng lão gia cũng bị sức mạnh của tình yêu cảm hoá, ông khẽ lắc đầu, nhanh chóng chạy tới y quán mời đại phu về.
“Vị công tử này cũng không có việc gì, chỉ là thân thể có chút suy yếu lại còn nhiễm phong hàn. Ta viết một đơn thuốc, cứ theo thang thuốc đó mà bốc dược, lại nghỉ ngơi nửa tháng, điều dưỡng cẩn thận tự nhiên sẽ tốt lên.” Đại phu bắt mạch xong nói như vậy, Tây Môn Khánh nhẹ nhàng thở ra, vội vàng nói: “Đại phu, dùng loại dược tốt nhất, ta không ngại.”
Đại phu chậm rì rì liếc y một cái, trả lời: “Đúng bệnh hốt thuốc, công tử không cần chuyện bé xé ra to. Dùng dược liệu quá mức quý báu chỉ biết có hại chứ không lợi.”
Tây Môn Khánh nghe đại phu nói vậy mới im lặng, chờ đại phu đi rồi y mới mệt mỏi nhắm mắt, tuỳ ý tắm một lát, lại ăn một ít đồ ăn, liền bò lên giường ngủ, gắt gao ôm lấy Võ Đại Lang trong lòng ngực mới an tâm nhắm mắt.
Lúc Võ Đại Lang mở mắt tỉnh dậy đã thấy một khuôn mặt xinh đẹp tựa thiên tiên, đại não còn có chút trì độn, ngây người thật lâu mới hoảng hốt nhớ lại hôm qua mình chạy trốn tới ngoài thành, sau đó không biết vì sao mà bất tỉnh, bản thân cũng không nhớ bất cứ cái gì phát sinh sau đó, trong đầu trống rỗng trắng xoá.
Hắn nhìn người trước mắt, tâm tình xen đủ loại cảm xúc phức tạp, chỉ cảm thấy mỗi lần cùng Tây Môn Khánh ở bên nhau đều không có chuyện gì tốt. Võ Đại Lang giật giật thân thể bị người gắt gao ôm lấy, lại không ngờ đổi lại một cái ôm càng chặt hơn. Tây Môn Khánh vô ý thức cọ cọ vào mặt hắn, không hề có dấu hiệu tỉnh lại. Võ Đại Lang hơi nâng mắt, trên khuôn mặt tuyệt mĩ kia còn lưu lại quầng thâm dưới mắt, nhan sắ thực rõ ràng, xem ra Tây Môn Khánh cả đêm chưa được chợp mắt, bây giờ mới ngủ ngon như vậy.
Võ Đại Lang nhớ tới tình cảnh hôm qua, vừa ướt át lại lạnh lẽo, bây giờ được ôm chặt chẽ trong một lòng ngực ấm áp hắn lại có chút luyến tiếc rời đi. Mùi hương của Tây Môn Khánh nhạt thực, nhưng Võ Đại Lang vẫn có thể nghe ra chút thanh lãnh lại tươi mát, thậm chí mang theo ngọt lành của buổi sớm mai.
Trong đầu hắn không khỏi nhớ tới sự tình tối qua, trên mặt nóng bỏng đỏ rực, không tự giác chui vào lòng ngực Tây Môn Khánh, hưởng thụ chút ấm áp y mang lại. Ôm ấp quá mức dịu dàng, quá mức ấm áp làm hắn có loại cảm giác được người khác yêu thương, nội tâm thế nhưng lại sinh ra khát vọng, sinh ra ảo tưởng, hy vọng thời gian có thể ngừng mãi lúc này, không cần trôi qua trong sợ hãi và hoảng hốt nữa.