Edit: H.
Chờ đến khi lỗ đít đã thích ứng hoàn toàn bốn ngón tay, y vội vàng rút ra, muốn thay thế bằng dương v*t mình.
“A... Ưm... A a...”
Lúc Tây Môn Khánh rút ngón tay ra, Võ Đại Lang vô thức dịch mông hùa theo ngón tay y một chút, Tây Môn Khánh cười nhẹ một tiếng: “Bé cưng, không cần gấp gáp, bây giờ tướng công lập tức đút ngươi ăn no.”
Y vội vàng cởi quần áo vướng bận trên người, đĩnh thân một cái, dương v*t to lớn toàn bộ bị lỗ nhỏ mềm mại nuốt vào, bên trong vừa nóng vừa chặt lại vừa mềm, gắt gao mút liếm dương v*t y không chịu bỏ, giống như có hàng ngàn cái miệng ra sức hầu hạ, Tây Môn Khánh thoải mái muốn chết, phảng phất như muốn bay lên trời, không có cách nào kiềm chế được.
Tây Môn Khánh thì sướng rồi, nhưng Võ Đại Lang lại đau chịu không nổi, lỗ đít tuy đã quen thuộc với ngón tay, nhưng nếu so với dương v*t thì chẳng thấm vào đâu. dương v*t Tây Môn Khánh vừa to lại vừa cứng, khiến hắn đau đến chịu không được: “A! Đau quá! A... Rút ra đi... Cầu ngươi... Rút ra đi mà...”
Tây Môn Khánh thấy thế đau lòng muốn chết, vội vàng bế người dưới thân lên, dịu dàng liếm đi nước mắt ở khoé mắt hắn: “Ngoan, bảo bối, nhịn một chút, thực mau sẽ không đau nữa.”
Y nhịn xuống dục vọng sắp đến bờ bùng nổ, chờ đến khi Võ Đại Lang hoàn toàn thích ứng mới chậm rãi đưa đẩy.
“A... A a... Chậm... Chậm một chút... Ta chịu không nổi...”
Tây Môn Khánh cũng nhịn đến khó chịu, dương v*t trướng đau vô cùng. Làm y bạc đãi bản thân mình như thế cũng là lần đầu tiên, trước giờ những nữ nhân kia ai mà không cố gắng hầu hạ y thoải mái dễ chịu, đâu giống như bây giờ phải nhẫn nhịn chịu đựng sắp phát điên. Nhưng lúc nhìn khuôn mặt xấu xí lại thô ráp của người dưới thân, thật sự không nỡ làm hắn đau, thân thể tuy bị tra tấn khó chịu thực nhưng trong lòng lại ngọt lại mềm, Tây Môn Khánh cũng cảm thấy bản thân mình thật là tài.
Võ Đại Lang đã hoàn toàn đắm chìm trong dục vọng, trên da thịt ngăm đen che kín ửng hồng, cổ hơi hơi cong về phía sau, thỉnh thoảng lại phát ra âm thanh rên rỉ ngọt nị, dần dần thích ứng với tiết tấu tình ái này: “A... A a... Nhanh lên... Muốn...”
Vừa nghe được lời này, Tây Môn Khánh làm sao nhịn được nữa, vội đong đưa eo hung hăng va chạm như mưa rền gió dữ, hai viên tinh hoàn đánh trên cánh mông mềm mụp của Võ Đại Lang tạo ra âm thanh 'bạch bạch' khiến người mặt đỏ tim đập, y cúi người liếm mút vành tai hắn, bá đạo lại ác liệt nói: “A... Thật tuyệt vời, lỗ đít của nương tử sinh ra là để cho tướng công ***, chặt quá, thật thoải mái... A... Về sau mỗi ngày tướng công phải *** nát lỗ nhỏ của ngươi... *** chết ngươi...”
Trong hoảng hốt Võ Đại Lang nghe được dâm từ diễm ngữ như thế cảm thấy thẹn muốn chết, thân thể lại hoàn toàn phục tùng dưới khoái cảm mà Tây Môn Khánh mang lại, thậm chí còn đón ý nói hùa mà nâng mông nghênh đón từng cú va chạm của y, những tiếng rên rỉ thoải mái không ngừng thoát ra từ kẽ răng hắn: “A... Mau... Nhanh lên... *** ta... *** chết ta... A a...”
Đến khi hắn bàng hoàng nhận ra mình vừa nói cái gì, có chút không thể tiếp thu được, thì ra mình cũng Phan Kim Liên cũng không có gì khác nhau ư, đều là đồ dâm đãng đến tận xương tuỷ. Nghĩ như vậy hắn liền nhịn không được mà rơi nước mắt.
“A Lang, ngươi làm sao vậy, đừng, đừng khóc mà, bảo bối, cục cưng, bé yêu, là ta sai, là tướng công không tốt... Đừng khóc nữa, ngoan...” Tây Môn Khánh thấy Võ Đại Lang như thế, vội dừng động tác lại, mềm nhẹ ôm người vào trong lòng ngực dỗ dành: “A Lang, ta thật sự yêu ngươi, ta thừa nhận trước kia ta phong lưu thành tánh, nhưng lúc đó ta không hề biết mình thích ngươi, đến lúc ta nhận ra thì, ta... Ta... Ta thật sự không biết Phan Kim Liên là nương tử của ngươi... Nếu ta biết... Ta, ngươi, bảo bối của ta, đừng khóc nữa, ta sai rồi, được không, ngươi đừng khóc nữa, ta đau lòng.”
Tây Môn Khánh siết chặt vòng tay ôm người dưới thân, nhịn không được hôn hôn gương nặt ngăm đen của hắn, trước kia nhìn qua thấy xấu xí quê mùa bây giờ nhìn lại lại phát hiện hắn đáng yêu thực, làm người nhịn không được mà muốn ôm hắn vào trong lòng ngực mà yêu thương chiều chuộng.
Nhận ra người trong lòng không thoải mái, Tây Môn Khánh giật giật thân thể, nhưng dương v*t y vẫn còn chôn bên trong lỗ nhỏ Võ Đại Lang, vừa động một chút đã đưa tới một tiếng rên rỉ của người dưới thân.
“A Lang, bảo bối, nương tử, để cho ta *** ngươi đi, ta thật sự nhịn không nổi nữa rồi... Ta về sau sẽ đối xử với ngươi thật tốt, ngươi hãy tin tưởng ta. Bảo bối, ta yêu ngươi.” Vừa dứt lời thì dương v*t cũng dũng mãnh mà thọc vào rút ra.
Võ Đại Lang vừa mới bị Tây Môn Khánh ôm ở trong lòng ngực nghe được một phen thổ lộ còn chưa kịp tiêu hoá, bây giờ lại bị ** kịch liệt như vậy, đại não cũng chưa kịp suy nghĩ cái gì, chỉ có thể thả mình theo dục vọng như bão táp mưa sa, ở trong tiếng va chạm dũng mãnh của Tây Môn Khánh rên rỉ không ngừng.
“Ưm... A Lang... A... Nương tử, lỗ đít nương tử chỉ có thể để mình tướng công ***, có nghe hay không! A... Thật thoải mái!!”
Thấy người dưới thân hoàn toàn không đáp lại, bình dấm trong lòng Tây Môn Khánh ngã cái rầm, chua đến chịu không nổi: “Mau nói, không nói thì ta không ** ngươi nữa!”
Võ Đại Lang chỉ cảm thấy dương v*t trong lỗ đít đột nhiên dừng lại, thịt huyệt ngứa muốn chết, bây giờ chỉ hy vọng dương v*t có thể động đậy một chút giúp hắn ngăn ngứa: “A... Ngứa quá... Lỗ đít ngứa quá... Mau giúp ta gãi ngứa...”
“Ngươi nói đi, ngươi nói rồi ta sẽ giúp ngươi gãi ngứa!”
“Nói cái gì... A...”
“Nói lỗ đít của ngươi về sau chỉ cho mình ta ***!”
Lúc này Võ Đại Lang đã bị tình dục hoàn toàn tra tấn, không chút do dự nói: “A... Lỗ đít của ta về sau chỉ cho ngươi ***... Mau... Giúp ta gãi ngứa... Lỗ đít ngứa quá...”
Nghe được lời nói mà mình muốn nghe, Tây Môn Khánh thoả mãn đến cực hạn, nhanh chóng đâm rút không ngừng, va chạm càng lúc càng nhanh làm Võ Đại Lang dưới thân hét chói tai một tiếng, cơ hồ đạt tới cao trào: “A... A a a... A!!”
Sau một tiếng rên rỉ cao vút, Võ Đại Lang bắn tinh, lỗ đít cũng theo đó mà co rút, Tây Môn Khánh không chống đỡ nổi khoái cảm ngập đầu, đâm rút vài chục cái nữa cũng bắn tinh. Tinh dịch nóng bỏng bắn vào trong thành ruột Võ Đại Lang, lại khiến hắn cao trào thêm một lần nữa.
Hưởng thụ dư vị sau khi bắn tinh, Tây Môn Khánh ôm chặt Võ Đại Lang đã mềm thành một cục trong lòng ngực, biểu tình trên mặt là vui sướng không hề che giấu, cũng mặc kệ hắn có nghe được hay không, rạo rực nói: “A Lang, về sau ngươi chính là người của ta rồi! Ta về sau nhất định sẽ sửa những thói hư tật xấu đó, những dung chi tục phấn kia ngươi cứ yên tâm, ta sẽ đuổi bọn họ đi hết, trong lòng ta chỉ chứa có một mình ngươi, ta cũng chỉ có một mình ngươi! Bảo bối, nương tử, ta yêu ngươi.”
Dứt lời còn vui vẻ ở trên mặt Võ Đại Lang hung hăng hôn mấy cái, đáng tiếc Võ Đại Lang nơi nào chịu nổi y lăn lộn, đại não mơ mơ hồ hồ, một mảnh hỗn loạn, cái gì cũng nghe không rõ, đã sớm nặng nề mà ngủ mất.