Edit: H.
Tây Môn Khánh bẻ ra hai đùi của Võ Đại Lang đặt ở trên vai mình, đem lỗ đít hồng nhạt càng thêm rõ ràng bại lộ ở trước mắt. Bởi vì khẩn trương mà nơi đó của hắn hơi hơi khép mở, tưởng tượng lúc nữa tiến vào nơi ấm áp chặt chẽ lại ướt át này, Tây Môn Khánh cơ hồ ngay lập tức muốn vọt vào thân thể hắn mà tận tình va chạm. Nhưng vì không làm người dưới thân bị thương mà sống sờ sờ nhịn lại dục vọng của mình, Tây Môn Khánh chỉ cảm thấy lí trí của mình khả năng cũng không bảo trì được lâu, sự nhẫn nại cơ hồ đạt tới đỉnh núi.
Võ Đại Lang đột nhiên nhận thấy nơi dùng để bài tiết bị một thứ mềm mại lại ấm áp đảo quanh, xúc cảm kia quả thật làm cho hắn nhận được khoái cảm ngập trời. Hắn nhịn không được mà cúi đầu nhìn xuống dưới, lại phát hiện Tây Môn Khánh đang liếm láp chỗ nào, tức khắc kinh ngạc mở to hai mắt.
“A... A... Không cần... Chỗ đó dơ... A!”
“Ai nói dơ, lỗ đít nương tử thật là đáng yêu, ngươi xem, nó tham ăn tới mức cắn chặt đầu lưỡi ta không chịu buông này. Cái miệng nhỏ hư hỏng...”
Phảng phất như để kiểm chứng lời nói của mình, Tây Môn Khánh dùng sức đẩy đầu lưỡi vào, vọt vào bên trong lỗ nhỏ ra sức liếm.
“A! A... Tây Môn...”
Đầu lưỡi bắt chước động tác dương v*t mà ra vào, đầu lưỡi ngẫu nhiên ở đường đi chặt chẽ kia hoạt động một chút, mút lỗ nhỏ phía sau Võ Đại Lang đến mức rên rỉ liên tục.
“A... A! Mau tiến vào... A a... Nhanh vào đi...”
Võ Đại Lang chỉ cảm thấy lỗ nhỏ vừa hư không lại khó chịu, đầu lưỡi căn bản là thoả mãn không nổi hắn, toàn thân ngứa muốn chết, chỉ mong có vật gì đó lấp đầy huyệt động trống rỗng của hắn.
“Muốn cái gì tiến vào, hửm?” Tây Môn Khánh ác ý trêu đùa, luôn muốn nhìn thấy càng nhiều bộ dáng đáng yêu của người dưới thân.
“Đừng vậy mà... A... Mau vào đi... A a...”
“Đừng gì cơ?” Tây Môn Khánh ngồi dậy, một tay xoa nắn đầu v* Võ Đại Lang, một tay khác dùng ngón tay đâm rút lỗ nhỏ tham ăn ở sau, ở bên tai hắn thấp giọng dụ hoặc: “Nói, mau nói muốn *** bự của tướng công, nói ra liền cho ngươi.”
“Tây Môn... A...! A...!”
Hai nơi mẫn cảm nhất trên người đồng thời bị đùa bỡn, lỗ nhỏ phía sau của Võ Đại Lang càng thêm ngứa ngáy khó chịu. Khoé mắt hắn ửng đỏ, nhịn xuống ngại ngùng nâng mông cọ xát phần hông Tây Môn Khánh.
Cảm nhận được động tác như vậy, Tây Môn Khánh chỉ cảm thấy đại não mình 'oanh' một tiếng, cơ hồ cái gì đều nghĩ không ra, chỉ muốn hung hăng xỏ xuyên người dưới thân, nhìn hắn bị mình *** tới bắn, bị mình *** tới khóc.
Tây Môn Khánh lần đầu tiên nhận ra mình lại có định lực lớn như vậy, bởi vì y ấy vậy mà nhịn xuống dục vọng sắp bên bờ bùng nổ, tiếp tục hôn vành tai Võ Đại Lang thấp giọng dụ dỗ: “Nương tử, lại muốn câu dẫn vi phu? Hửm? Nếu như người vẫn không chịu nói thì ta vẫn không đi vào, không bằng cứ như vậy, chịu không?”
Võ Đại Lang cơ hồ muốn khóc, lời nói xấu hổ như vậy làm sao có thể mở miệng được? Nhưng lỗ đít phía sau lại hư không khó nhịn, khiến hắn phải phát điên.
“A a... *** bự... Ta, ta... A... Muốn *** bự của ngươi *** vào... Mau... ** ta...”
Rốt cuộc nghe được lời muốn nghe, Tây Môn Khánh lập tức dùng sức đâm vào hậu huyệt, nguyên cây dương v*t bị thịt ruột mền mại bao lấy, làm y thoải mái đến da đầu tê dại.
“Nương tử... A... Ngươi thật là... Ư... Chặt quá...”
Tây Môn Khánh sướng không chịu nổi, chưa kịp để thời gian cho Võ Đại Lang thích ứng đã vội vàng đâm vào rút ra, mỗi một lần đi vào đều nguyên cây, rút ra, lại mạnh mẽ thọc vào. Võ Đại Lang bị tốc độ của y làm cho kêu không nổi, chỉ có thể gắt gao ôm chặt cổ Tây Môn Khánh, hai thân thể dán sát vào nhau không chừa một khe hở nào.
“A... Đại Lang... Ta yêu ngươi... Ta thật sự yêu ngươi... Thật muốn cứ như vậy... Đè ngươi ở dưới thân ta ** chết...”
Phần hông mãnh liệt đong đưa, hết sức va chạm, dương v*t dưới thân mỗi lần rút ra lại bị mị thịt nịnh nọt cuốn lấy, đáng thương vô cùng mà giữ lại. Tây Môn Khánh bị kích thích tới không còn lý trí, giống như một nam nhân mới phá thân xử nam làm quen với tình dục, chỉ có thể càng lúc càng nhanh, càng ngày càng đâm sâu vào thân thể người dưới thân, hận không thể nhét hai viên tinh hoàn vào luôn.
Đến khi người dưới thân phát ra tiếng rên rỉ cao vút, chân cũng tự động siết chặt vòng eo của Tây Môn Khánh, mông không ngừng hướng về phía trước, đón ý nói hùa sự va chạm của y.
“A... A... Tây Môn... Nhanh lên... *** chết ta... A!”
Sau một trận va chạm mãnh liệt Võ Đại Lang rốt cuộc bắn, Tây Môn Khánh nương theo khoái cảm bắn tinh nhanh chóng chạy nước rút, đem người dưới thân *** đến cao trào khôn ngừng, cuối cùng ở trong mị thịt co rút mãnh liệt mới bắn tinh dịch vào bên trong thân thể Võ Đại Lang.
Võ Đại Lang còn đắm chìm trong dư vị vừa mới cao trào, toàn thân xụi lơ không muốn nhúc nhích. Tây Môn Khánh kéo người ôm vào trong lòng ngực, ngọt ngọt ngào ngào hôn môi khắp nơi trên người hắn.
Võ Đại Lang chỉ cảm thấy thoải mái, nhiệt độ trên người hắn muốn cao chút so với Tây Môn Khánh, trải qua cuộc làm tình khi nãy xong rồi được dán sát lên một khối thân thể hơi lạnh như vậy thật sự vô cùng thoải mái. Hắn không tự giác được mà hướng trong lòng ngực y không ngừng cọ xát.
Không cọ xát còn tốt, chỉ vừa mới cọ xát một cái thôi mà dương v*t mới bắn tinh của Tây Môn Khánh lại nhanh chóng cương lên. Y buồn cười nhìn người đang ở trên người mình đốt lửa mà lại không biết hay biết gì, này cũng trách hắn không được.
Nếu đã châm lửa, vậy thì phải có trách nhiệm dập tắt.
Tây Môn Khánh cúi đầu, dùng thanh âm khàn khàn ở bên tai hắn nói: “A Lang, ngươi có biết ngươi vừa làm sai cái gì không?”
Võ Đại Lang bị hơi thở của y làm cho ngứa, muốn quau đầu tránh chỗ khác lại bị Tây Môn Khánh gắt gao mà ôm chặt lại, không cho phép nhúc nhích. Hắn mờ mịt ngước mắt nhìn y, đáng yêu đến không được.
Bị ánh mắt có chút ướt át của Võ Đại Lang chăm chú nhìn, Tây Môn Khánh cảm khái một tiếng, đúng là muốn dẫn người phạm tội mà. Y cầm tay Võ Đại Lang thật chặt, dẫn đường cho hắn đi xuống phía dưới, thẳng đến khi đặt lên trên vật cứng nóng của mình.
“Nhìn xem, đây là chuyện tốt mà ngươi làm.”
Tay Võ Đại Lang đặt ở trên đồ vật thật lớn kia của Tây Môn Khánh, cảm giác bàn tay bị vật đó làm cho nóng rực. Hắn giật mình, muốn rút tay về nhưng lại bị Tây Môn Khánh một phen nắm được: “Nương tử, đừng sợ, đây là thứ tốt bảo đảm có thể làm ngươi sướng.”
Nghe y nói như vậy, Võ Đại Lang đột nhiên nhớ tới vật lớn đó mới rồi còn rong ruổi trong cơ thể mình, làm hắn xấu hổ đến đầy mặt đỏ bừng. Tây Môn Khánh nhìn thấy cảnh tượng như vậy trong lòng càng thêm vui vẻ: “A Lang, lại đây, sờ sờ nó đi, tướng công khó chịu quá. A Lang, ngoan.”
Dứt lời còn liếc mắt đưa tình nhìn Võ Đại Lang, nói không nên lời phong tình vạn chủng.
Võ Đại Lang bị mỹ nhân trước mặt mê hoặc đến thần hồn điên đảo, nơi nào còn nghĩ đến lúc nãy mình bị y ăn sạch sẽ không chừa một mẩu xương nào. Tay có chút trúc trắc ở dương v*t thật lớn kia nhẹ nhàng vuốt ve, Tây Môn Khánh tuy là cao thủ tình trường, nhưng bị người yêu mình hầu hạ thì vẫn là lần đầu tiên, tuy động tác hắn vụng về thực nhưng lại làm y sảng khoái từ tận đáy lòng. Tay Võ Đại Lang vốn cùng thô ráp bởi vì hàng năm lao động, so với những nữ nhân người đầy son phấn kia ngược lại có loại khoái cảm nói không nên lời.
“A Lang, lại đây, ngồi lên trên người ta.”