Bất tri bất giác, An Cốc cảm giác mình đã dần quen thuộc với Đồ Văn. Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã? Không không không, đại khái là cùng chung chí hướng đi. Hai người đều như đã quen thân, chuyện trò cũng không cảm thấy xấu hổ nữa.
Tỷ như, Đồ Văn lên taobao nhìn trúng một bộ y phục, liền bắt An Cốc nhận xét một chút.
Hamster là An Cốc: Tôi có biết hình dáng của cậu đâu, làm sao biết y phục này có hợp với cậu hay không?
Đồ Tiểu Văn yêu bán manh: Chỉ cần nói bộ y phục này nhìn có được hay không là được rồi.
Hamster là An Cốc: Nhìn có vẻ tốt, chắc là ổn, chỉ là không biết cậu mặc vào thì sao thôi.
Đồ Tiểu Văn yêu bán manh: Tôi cũng cảm thấy rất đẹp, vậy mua cái này.
Hamster là An Cốc: Có thể gửi hình không.. ╰_╯
An Cốc cảm thấy bạn ảo đã thân thuộc đến mức này, thì có thể gửi hình giao lưu một chút. Trong giới cũng đã có rất nhiều CV âm thầm biết mặt nhau theo cách này.
Đồ Tiểu Văn yêu bán manh: (≧//v//≦) cũng sắp gặp offline rồi, phải bảo lưu lại cảm giác thần bí
An Cốc liền có kết luận, người này nhất định dung mạo rất xấu.
“Hoàn Mỹ Tình Nhân” đã vào giai đoạn hậu kỳ, thúc giục hậu kỳ trở thành sinh hoạt hằng ngày của mỗi người trong tổ kịch. Từng ngày trôi qua, cũng đã nhanh đến lúc An Cốc nghênh đón Đồ Văn rồi.
An Cốc bị chuông điện thoại di động đánh thức. Anh đành uể oải nghe điện, vẫn chưa muốn rời giường.
“Này! (#`O′) ”
“Tôi đến ga rồi, nghe giọng của anh vậy là chưa tỉnh ngủ nữa hả?”
=皿=
An Cốc nhìn màn hình điện thoại, quả nhiên trên góc màn hình không có cái ký hiệu đồng hồ.
“Quên đặt đồng hồ báo thức, tôi lập tức tới ngay.” An Cốc lập tức đứng dậy, Đồ Văn lại nói không cần, bảo An Cốc báo địa chỉ đi, cậu sẽ tự tìm đến.
Sau khi cúp điện thoại, An Cốc đứng dậy rửa mặt, vẫn còn buồn ngủ, cũng không biết vì sao mà ngày hôm qua lại mất ngủ, một giờ sáng mới ngủ. Đã định đặt đồng hồ báo thức, không ngờ là ngủ quên.
Nguyên liệu nấu ăn đãi Đồ Văn đã cất sẵn trong tủ lạnh rồi, tuy rằng chẳng cần ra cửa, An Cốc cảm thấy cũng nên thay y phục, mặc áo ngủ có chút ngượng ngùng.
Lúc An Cốc lấy quần áo ra khỏi máy giặt, tiếng chuông cửa vang lên. Anh gấp rút chạy tới cửa, hít sâu một hơi, mở cửa.
Người đứng ở ngoài chờ mặc một chiếc áo thun trắng ngắn tay, lộ ra cánh tay rắn chắc mạnh mẽ. Đúng rồi, bộ y phục này chính là bộ lần trước cậu ta chọn mua cơ mà. Quần rộng dài tới mắt cá, màu sắc trang nhã cùng một đôi giày da nâu lười, bên chân còn có một túi hành lý. Thoạt nhìn đều là vẻ ngoài của du khách, cậu ta cũng rất chịu chơi ha.
Nhìn thấy cửa mở ra, người đàn ông trước mặt anh híp mắt lại, ý cười rực rỡ.”Xin t-r-ào.”
Khuôn mặt anh tuấn, ngũ quan như tượng tạc, cao hơn anh đến 2-3 centimet. An Cốc nhìn Đồ Văn, cảm thấy mình hình như đỏ mặt rồi.
An Cốc chỉ lo đánh giá người, cũng không mời người ta vào, mãi một lúc sau mới nhận ra. Mời cậu ta ngồi trên ghế sa lon, bưng một chén trà lại đây. Đồ Văn thích ý ngồi yên nhìn An Cốc gấp gáp, cười híp mắt.”Không cần vội, ở trên mạng chúng ta không phải trò chuyện rất vui vẻ sao?”
An Cốc sờ sờ vành tai đã hơi nóng, bình tĩnh lại.”Được rồi, tôi đang tập làm quen. Có kiêng món gì không? Không kén ăn thì tốt, tôi có thể tùy tiện làm.”
Chỉ sợ nguyên liệu nấu ăn không đủ còn phải đi ra ngoài mua, An Cốc cảm thấy rất phiền toái.
Đồ Văn nói là cậu ta không kén ăn.
An Cốc vào phòng bếp thái rau, Đồ Văn cũng theo vào. Nhà bếp vốn dĩ không lớn, hai người đàn ông cùng chui vào sẽ thấy chật. An Cốc bảo Đồ Văn đi ra ngoài chờ là được, Đồ Văn dựa vào cửa, nói chuyện cùng An Cốc cả buổi không chịu đi.
“Anh còn có thể làm cơm?”
động tác nấu ăn của An Cốc rất thành thạo, vừa nhìn là biết phải có đến mấy năm kinh nghiệm nấu ăn.
“Ừ, lẽ nào cậu không thể?”
“Đúng đó.”
An Cốc cười nhạo nói. “Tôi tất nhiên lợi hại hơn cậu.”
Đồ Văn cũng đáp lại nói. “Là người vợ hiền.”
An Cốc bỏ cải xanh vào trong nồi, rau cùng dầu trong nồi liền sôi lùng bùng, thấp thoáng có thể nghe An Cốc nói. “Cậu ngậm miệng lại được rồi đó.”
Đợi đến lúc gọt bí ngô, An Cốc đột nhiên dừng tay, cầm lấy dấm chua đi tới bồn rửa tay.
“Làm sao vậy?”
An Cốc xoa xoa tay của mình, mặt anh rất nhanh đỏ bừng lên, dễ thấy anh đang bị khó chịu. An Cốc nhíu nhíu mày, giải thích, “Hình như tôi dị ứng với bí ngô, trước đây không như vậy mà. Kỳ quái, dùng dấm chua rửa vẫn không được.”
An Cốc chà xát bàn tay của mình, cảm giác từ tính bên tai còn chưa tan.
Đồ Văn liền bước đến, liếc nhìn bàn tay ửng đỏ của An Cốc, đột nhiên nắm ngón tay anh kéo lên, mặc kệ anh ngạc nhiên mà dùng lưỡi liếm nhẹ.
Thật ngứa, cảm giác trên mặt nóng hừng hực, anh nhanh chóng kéo tay lại.
“Cậu… Làm… Cái gì?!” An Cốc nói lắp bắp, dĩ nhiên là bị Đồ Văn dọa sợ rồi.
“Tôi thử xem nước bọt có tác dụng hay không.” Khuôn mặt của Đồ Văn vốn dĩ góc cạnh, lúc này rõ ràng lại nhu hòa, ánh mắt nhìn anh thật … ôn nhu, không biết có phải là ảo giác hay không.
Nói chung, hai tên đồng loại, làm ra động tác như thế, rất ám muội cùng lúng túng.
An Cốc ổn định cảm xúc của mình rồi, bật cười một tiếng.”Nước bọt không phải vạn năng.”
Đồ Văn đột nhiên cầm dao thái rau, một tay cầm mấy khối bí ngô mới cắt. “Để tôi xắt cho.”
“Ồ.”
Vì vậy, An Cốc liền đi xào cà chua.
An Cốc làm sáu món chiêu đãi Đồ Văn, vốn còn muốn làm thêm, Đồ Văn lại nói vậy là đủ rồi. Hai người ngồi đối mặt nhau, An Cốc vẫn còn hơi lo lắng.
“Ăn thật ngon, tôi cưới vợ cũng sẽ cưới người đảm đang như thế này.”
Không khí ngột ngạt lại nổi lên, An Cốc ha ha cười hai tiếng, sau đó cũng không thể đáp lời.
Đến tối, lại phải an bài vấn đề chỗ ở. An Cốc từ lâu đã tính ngủ trong phòng khách, có ghế sô pha, người ta là khách ở một đêm anh sẽ nhường, dù sao cũng có thể miễn cưỡng chống đỡ mà.
“Hay là tôi ra ngủ ghế sô pha.”
“Không không không, cậu là khách mà.”
“Vậy thì ngủ chung đi.” Đồ Văn nói thẳng.
An Cốc sững sờ, không kịp trả lời.
“Yên tâm, tôi sẽ không ăn anh ngay đâu.” Đồ Văn đột nhiên trêu chọc.
“Vậy thì ngủ chung đi.”
Cũng không để cậu ra tay dễ dàng như vậy, An Cốc nghĩ thế. Huống chi, nếu xảy ra chuyện, anh đây là đại nam nhân, không lẽ thúc thủ để yên cho nhà ngươi làm càn? ╮(╯_╰)╭
Lúc hai người quay về hai phía ngủ yên, An Cốc lại cảm thấy, không có chuyện mới là lạ. Anh thoáng giật giật thân thể, vẫn không thể làm lơ ánh mắt sáng quắc phía sau lưng.
Sau đó anh đành thẳng thắn xoay người, học theo Đồ Văn mà trừng mắt nhìn lại cậu.
“Cậu nhìn đủ chưa!”
“Chưa.” Nói xong, Đồ Văn liền cười khẽ một tiếng, có chút cố ý.
Đùa giỡn, đây là rõ ràng là đùa giỡn!
An Cốc ngáp một cái, tối hôm qua không ngủ đủ nên hiện tại xác thực rất buồn ngủ.
Giọng của Đồ Văn rất trầm, mang theo từ tính, cưng chiều mà xoa xoa tóc An Cốc.
“Ngủ đi. Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
An Cốc nhắm hai mắt lại, chậm rãi ngủ thiếp đi.