Ngồi trên ghế ở bờ biển, nhìn ra xa thấy Elen và Đề Nam tay trong tay đùa giỡn trên bãi cát trắng mịn ở phía trước rồi lại nghịch nước cùng nhau, Nhược Hạ mỉm cười dịu dàng thầm ngưỡng mộ bọn họ. Phải chăng nếu không xa cách lâu ngày, cô và Thế Cảnh cũng vui vẻ như vậy?
Cô quay sang nhìn người đang nằm thư giãn bên cạnh, thần sắc của anh có phần thoải mái.
Thấy Nhược Hạ nhìn mình, anh ngồi dậy, trầm giọng hỏi “Em đang nghĩ gì?”
“Anh xem, tình yêu của bọn họ thật đáng ngưỡng mộ”
Thế Cảnh hơi khựng lại, anh nhìn hai người ở xa xa trước mắt kia rồi quay sang nhìn Nhược Hạ, anh trầm ngâm một lát. Mặt anh đờ ra, giọng nói tự tin.
“Tại sao phải ngưỡng mộ? Em nên biết tự hào khi có anh chứ? Anh đã chờ em mười năm đấy”
Nhược Hạ mỉm cười, trong ánh mắt thoáng buồn.
“Thế Cảnh... Giá như năm đó không xảy ra nhiều chuyện”
Thế Cảnh nhìn xa xăm ra bờ biển cuộn sóng ngoài kia, anh nhận ra trong lòng mình giờ đây đã không còn để tâm đến chuyện quá khứ. Anh vươn tay ra ôm bờ vai cô cho đầu cô tựa vào vai anh. Anh khẽ giọng nói: “Chuyện đã qua, hãy lấy nó để trân trọng hiện tại, em đừng nghĩ nhiều”
Elen từ xa chạy lại kéo tay hai người ra nô đùa cùng. Bốn người như quay trở lại của thời trẻ, bỏ hết mọi ưu phiền mà nô đùa với nhau, những nụ cười thật rạng rỡ hiện trên gương mặt đẹp xuất chúng của bọn họ.
****
Quý một trôi qua nhanh chóng, quý hai, chương trình ẩm thực có sự góp mặt của đầu bếp trứ danh TC do đài truyền hình VMT thực hiện nhanh chóng quay xong.
Vậy là công việc ở Châu Thành đã hoàn tất, Thế Cảnh phải trở lại Lục Bắc để tiếp tục công việc của mình.
Anh ngày càng bận rộn hơn vì Elen và Đề Nam đã lên kế hoạch kết hôn trong năm nay nên bọn họ không còn thời gian giúp cho anh trong công việc mà trước nay họ đảm nhiệm.
Đang lay hoay trong bếp kiểm tra định kỳ tay nghề của các đầu bếp phụ thì điện thoại di động đổ chuông.
Là Nhược Hạ.
Thế Cảnh nhanh chóng bắt máy.
Chưa gì đã nghe được âm thanh vui vẻ của người bên kia “Thế Cảnh, chương trình ẩm thực của chúng ta có lượt xem cao nhất trong các chương trình cùng khung giờ. Phản hồi từ khán giả về anh cũng rất tốt. Bọn họ còn nói đẹp trai như vậy mà ngày đêm phải ở trong bếp thật là lãng phí... “
Thế Cảnh không nói gì, chỉ ậm ừ qua loa rồi trầm giọng hỏi “Lãng phí? Em có thấy vậy không?”
Bạch Nhược Hạ đỏ mặt nhưng cao hứng nói “Đúng là có hơi lãng phí”
Thế Cảnh nham nhỡ nói mà không nhìn hoàn cảnh xung quanh “Em biết là lãng phí sao còn không mau tận dụng tài nguyên của anh?”
Câu vừa nói ra, ánh mắt của các đầu bếp phụ đều đổ dồn vào vị đầu bếp đại nhân mà bọn họ tôn sùng. “Tài nguyên của anh” mà bếp trưởng nói là ý gì? Trong đầu mỗi người đều lóe lên đồng nhất một ý nghĩ. Hình tượng lãnh đạm đi đâu rồi, tại sao bếp trưởng của bọn họ lại có thể nói những lời này với nữ nhi? Thế Cảnh mặt điềm tĩnh nhìn bọn họ, ánh mắt tựa như muốn nói “hiểu thời thế mới là người giỏi, còn không mau lui ra“. Lập tức các ánh mắt ấy chuyển hướng, mỗi người đều quay về làm công việc của mình như rất hiểu vị bếp trưởng của mình.
Thế Cảnh bước ra ngoài chờ nghe Bạch Nhược Hạ nói tiếp. Nhưng chưa gì đã nghe giọng vội vã của cô “Thế Cảnh, em phải đi lấy tin rồi, tạm biệt” sau đó là chũi dài tút tút.
Không ngờ bây giờ có thể nhận được những cuộc gọi ngắn ngủi nghe cô nói về thành tích công việc, rồi lại phải tắt máy để đi làm nhiệm vụ. Đối với anh, cuộc gọi như thế lại có ý nghĩa lớn biết bao. Khóe mắt anh cong lên vì cười, trong ánh mắt hiện lên rõ sự hạnh phúc.
Bạch Nhược Hạ cầm chiếc điện thoại đã tắt trên tay ngẩn người ra một lúc, tự hỏi bản thân “Vừa rồi anh ấy nói tài nguyên gì nhỉ?”
An Tuệ ngồi kế bên giục “Cậu không nhanh chân đi lấy tin còn ngồi đó mơ mộng gì hả, Bạch Nhược Hạ?”
Nhược Hạ cười một cái rồi vớ chiếc ba lô đứng lên đi lấy tin.
Đến giờ tan tầm, Thế Cảnh trở về căn nhà rộng lớn của mình chợt nhớ đến Nhược Hạ “Cô ấy đang làm gì?”
Anh liền lấy điện thoại ra gọi cho cô. Sau một hồi đổ chuông cô mới bắt máy. Nghe được giọng của cô, bao mệt mỏi đều tan biến nhanh chóng, khóe môi anh cong lên.
“Em đang làm gì đó?”
“Đi siêu thị mua chút đồ ăn”
Thế Cảnh liền đưa tay lên xem giờ rồi ôn nhu nói “Anh tắt máy trước” không đợi phản ứng của Nhược Hạ anh đã vội tắt máy rồi lao vào phòng tắm.
Bạch Nhược Hạ ngẩn người ra, tự hỏi “Hôm nay anh ấy sao vậy nhỉ? Có khi nào do làm việc nhiều quá nên căng thẳng không?”
Bạch Nhược Hạ tiếp tục đẩy xe hàng đi chọn thức ăn cho một tuần. Sau khi trở về nhà, nấu nướng xong lại đi tắm rửa, cả quá trình cũng mất hơn hai tiếng đồng hồ.
Bing boong! Bing boong!
Ai lại tới giờ này?
Nhược Hạ bước ra mở cửa. Ập vào mắt mình là một nam nhân đang nở nụ cười làm tan chảy trái tim cô.
Giờ này rồi anh còn đến đây?
Trong lòng rõ là vui như trẩy hội nhưng cô lại điềm nhiên hỏi một câu.
“Vé máy bay từ Lục Bắc đến Châu Thành là bao nhiêu nhỉ?”
“Khá rẻ” anh cười tít mắt.
“Với số tiền lương của em, chỉ cần hai lượt đi, hai lượt về là cả tháng phải tính toán chi tiêu cần kiệm lại. Vậy mà cả tháng nay anh đã tới nhà em chín lần, tổng thể anh đã đi hết mười tám lượt. Anh nói xem, có phải nhà hàng anh làm ăn rất tốt, vừa hay anh lại không biết chi số tiền đó vào đâu?”
Thế Cảnh không bận tâm những lời đó là đang trách hay hờn dỗi. Anh xoa xoa bụng, nói: “Anh đói”
“Anh biết canh giờ lắm” Nhược Hạ phì cười để Thế Cảnh vào nhà.
Sau khi yên vị ở bàn ăn, Nhược Hạ nhìn Thế Cảnh rồi lại nhìn những món ăn mình làm, lại tiếp tục nhìn Thế Cảnh, có vẻ không tự tin, giọng nhè nhẹ.
“Hay là ra ngoài ăn đi”
Thế Cảnh đang gắp món rau xào định cho vào miệng liền nhìn Nhược Hạ, rau vẫn chưa ăn, miệng vẫn đang mở, ánh mắt hờn dỗi.
“Không được!”
Nhược Hạ tròn mắt nhìn anh, vẫn dịu giọng “Nghe nói em nấu không được ngon, đừng có hối hận”
Nghe nói? Ai nói? Cô ấy đã nấu cho ai ăn? Tạ Hoành ư?
Thế Cảnh có chút không vui nhưng không nói gì, anh vẫn ăn dù món rau xào thì mặn, món canh thì nhạt, món thịt kho lại vừa nhạt vừa ngọt. Anh nhíu mày nghĩ bụng “Khẩu vị của cô ấy kiểu gì vậy?” rồi lên tiếng châm chọc.
“Khẩu vị không tồi”
Nhược Hạ lườm anh rồi nói “Bếp trưởng đại nhân à, em chỉ là một tay gà mờ, làm sao dám nhận chứ”
Thế Cảnh lại trầm ngâm rồi nói “Trung thực là đức tính tốt”
Nói vậy là sao chứ? Nhược Hạ phụng phịu nhìn anh nhưng không tranh cãi với anh mà yên phận ăn tối. Ăn xong, anh rửa chén bát, cô ngồi ở bàn ăn ngắm dáng vẻ của anh. Trong mơ cô cũng không nghĩ có ngày này, rốt cuộc chuyện này lại là hiện thực.
Nhìn lại đồng hồ đã hơn chín giờ, cảm thấy thời gian bên anh trôi qua nhanh chóng, Nhược Hạ buộc miệng hỏi “Mấy giờ anh lên máy bay trở lại Lục Bắc”
Thế Cảnh lau tay xong bước tới ngồi đối diện cô, cười tít mắt “Chuyến bay cuối cùng của hôm nay đã quá giờ”
Nhược Hạ tròn mắt.
Quá giờ?
Vậy là anh ở lại. Mà sẽ ở đâu?
Nhược Hạ còn chưa kịp lên tiếng thì Thế Cảnh vờ vịt giả bộ xụ mặt tiếp tục nói “Anh cũng hết cách rồi. Đêm nay đành ở lại vậy”
Nhược Hạ nhìn anh đề phòng “Không phải sẽ ở lại nhà em chứ?”
Thế Cảnh vẫn tiếp tục giả bộ liền gật đầu “Không phải em tính đuổi anh đó chứ?”
Nhược Hạ chớp chớp mắt, nuốt nước bọt, cảm thấy ù ù tai.
Ở lại? Anh ấy nói...
Nhược Hạ trầm ngâm một lát, cô đành chấp nhận cho Thế Cảnh ở lại đêm nay.