Thế Cảnh đang ngồi trong phòng chờ ở sân bay. Không gian vắng lặng, có vẻ vì đây là ngày thường đầu năm nên không ai di chuyển đến nơi khác.
Điện thoại trong túi bỗng rung lên. Là số của Đề Nam.
“A lô, Đề Nam... Chuyện đó đối với cậu dễ giải quyết mà... Không được, tôi đang ở sân bay... Đến giờ rồi, tôi tắt máy đây”
Mặt trời đã khuất nhưng vẫn cố tỏa ra những ánh sáng cuối cùng của một ngày, làm cho bệnh viện Châu Thành được phủ một thứ màu vàng kim rực rỡ, lấp lánh tuyệt hảo.
Thế Cảnh ngồi cùng với Trịnh An Trạch ở trong căn tin của bệnh viện.
Ấn tượng về Thế Cảnh trong lòng Trịnh An Trạch vẫn y nguyên như ngày mới gặp. Thế Cảnh có gương mặt sắc cạnh, ánh mắt lạnh đến rợn người, hàng chân mày ngang nghiêm nghị và chiếc cằm hất lên kiêu ngạo. Anh ngồi ngửa người ra lưng ghế, hai chân vắt chéo rất thư thả mà nho nhã. Thứ ánh sáng dịu nhẹ kia chiếu vào người anh như tỏa ra một vầng hào quang ấm áp bao quanh còn người này.
Đường nét trên gương mặt của An Trạch lại có vẻ đẹp hiền hòa, chững chạc, ánh mắt ấm áp. So với Thế Cảnh, quả là một lạnh một nóng. Về khí chất, An Trạch cũng không hề thua kém nếu như không phải đang nằm viện. Nhìn vào hai người đàn ông này, người xung quanh có thể gọi là “hàng cực hiếm”
Trịnh An Trạch ôn nhu mở lời: “Cảm ơn anh đã nhận lời tôi để tới tận đây”
“...”
Khóe môi An Trạch cong lên cười rồi lại hạ xuống, anh im lặng một lát mới lên tiếng. Giọng nói không nhanh không chậm, ấm trầm hao hao như Thế Cảnh.
“Điều gì khiến anh từ Lục Bắc để đến tận Châu Thành, tôi nghĩ anh hiểu rõ”
Thế Cảnh gật nhẹ đầu chờ nghe An Trạch nói tiếp.
“Tôi bên cạnh chăm sóc, bảo vệ cô ấy suốt bảy năm cũng không thể đổi lấy tình cảm ba năm bên nhau của hai người”
Ánh mắt Thế Cảnh lóe lên một tia khó hiểu khi nghe câu này.
“Tôi chỉ muốn biết, anh còn yêu cô ấy hay không?”
Thật phi lý!
Cuộc đối thoại giữa hai người đàn ông về một người phụ nữ đã có chồng lại hỏi rằng “còn yêu cô ấy hay không?” đối với Thế Cảnh, há chẳng phải là nực cười?
Yêu đến khắc cốt ghi tâm ba năm, yêu đến khổ đau oán hận suốt mười năm, cũng không thể đưa người ấy đến với mình, vậy thì trả lời một câu hỏi có ý nghĩa gì?
An Trạch nhếch môi cười rồi nhìn thẳng vào mắt Thế Cảnh, nói rõ ràng từng chữ một rất trôi chảy.
“Nhược Hạ đã ly hôn từ bảy năm trước”
Ánh mắt đảo qua lại, bàn tay để trên bàn cuộn lại hờ hững, Thế Cảnh cảm thấy nhoi nhói trong tim, khóe mắt giật giật.
Ly hôn sao?! Tại sao lại ly hôn? Chẳng phải bọn họ yêu nhau mới quyết định kết hôn sao? Mà cô ta ly hôn thì có liên quan gì đến mình?
An Trạch tiếp tục nói.
“Là cô ấy phụ anh, nhưng cô ấy vẫn luôn nghĩ về anh. Nếu đã yêu thì quá khứ còn quan trọng sao?”
Nắm tay của Thế Cảnh đã chặt hơn từ lúc nào, hơi thở cũng trở nên khó hơn.
“Nếu anh còn yêu Nhược Hạ thì hãy nắm bắt lấy hạnh phúc của mình. Còn nếu không, xin anh hãy trả cô ấy lại cho tôi, Nhược Hạ là tất cả của tôi” trong đáy mắt của An Trạch khi nói ra câu này như chất chứa hết nỗi niềm của mình vào đó.
***
Ngày thử thách mà Thế Cảnh giao kèo với Bạch Nhược Hạ cuối cùng cũng đã đến.
Trong nhà bếp chỉ còn hai người là Bạch Nhược Hạ và Thế Cảnh. Bên ngoài cửa là một dàn người bon chen nhau đưa đầu vào trong để xem náo nhiệt.
Thế Cảnh bước tới đối diện cô, trầm giọng nói: “Bắt đầu thôi”
Dứt lời, Thế Cảnh cười ma mị với cô rồi dùng một mảnh vải trắng nhỏ đã chuẩn bị sẵn để che mắt cô lại. Anh nhanh chóng bước đến thực hiện các quy trình trong món ăn mà hôm nay anh sẽ dùng để thử thách vị giác của Nhược Hạ.
Một lúc sau hương thơm tỏa ra bay đến kích thích khứu giác của Bạch Nhược Hạ và các đầu bếp đang đứng bên ngoài. Thế Cảnh rót canh ra một cái chén, chỉ có nước canh và vài miếng sườn lợn.
Anh tháo miếng vải che mắt của Bạch Nhược Hạ ra, cô nheo mắt lại để quen với thứ ánh sáng đã mất trong một thời gian ngắn. Thế Cảnh chắp hai tay ra sau, khẽ cong môi tỏ ý cười, nhìn chén canh kia và nói: “Đây là canh sườn, thử đi rồi bắt đầu tìm ra những nguyên liệu mà tôi đã dùng”
Bạch Nhược Hạ thiếu tự tin nhìn Thế Cảnh rồi bước tới nếm thử dưới ánh mắt chờ đợi và hồi hộp của các đầu bếp bên ngoài.
Cô cảm nhận được mùi vị táo đỏ nhờ hương thơm tỏa ra và cả vị ngọt bùi của hạt sen tươi. Nhưng chỉ trong một tuần thì học nấu còn chưa xong, huống gì tập cho vị giác có khả năng đặc biệt là đoán ra hết tất cả các nguyên liệu được dùng cho một món ăn nào đó thông qua cách nếm thử.
Bạch Nhược Hạ không tài nào đoán ra những mùi vị còn lại, cô nếm thêm vài muỗng canh nữa rồi đứng thẳng lưng lên nhìn Thế Cảnh, gương mặt anh điềm tĩnh, ánh mắt có chút tinh nghịch đợi câu trả lời của cô.
Cô không tự tin nhưng vẫn phải trả lời, dù có một tia lửa hy vọng còn hơn là một nhóm lửa bị dập tắt không lóe sáng.
“Hạt sen tươi” cô giơ ngón trỏ lên ý chỉ một nguyên liệu, kế đến lại giơ thêm ngón giữa “Táo đỏ” rồi lại giơ ngón áp út lên “sườn lợn... “
Thế Cảnh vẫn đứng đó nhìn cô, khóe môi cong lên khi cô bắt đầu lúng túng. Nhanh chóng, Bạch Nhược Hạ lên tiếng “Có thể cho em thời gian để suy nghĩ không?”
“Thời gian? Để thời gian dài trôi qua trong vô vị đối với một người là rất lãng phí, nó có thể bào mòn tâm hồn người ta rất tàn nhẫn, cô có biết điều này không, hm?” Thế Cảnh khom người xuống nói nhỏ với Nhược Hạ, ánh mắt sắc lạnh, giọng điệu oán trách.
Ánh mắt Bạch Nhược Hạ trùng xuống, cô không dám nhìn thẳng vào mặt Thế Cảnh nữa. Cô lùi ra sau hai bước, lí nhí “Vậy... Vậy... “
“Tôi nghĩ nếu có cho thêm thời gian cô cũng không đoán ra được, chi bằng từ bỏ đi” Thế Cảnh đứng thẳng người lên, giọng nói lạnh nhạt.
Bên ngoài tiểu nha đầu Tiểu Liên đã xuất hiện từ bao giờ. Cô xua đuổi hết người bên ngoài né ra để cô bước vào. Lại thấy Nhược Hạ và Thế Cảnh, cô ta bước tới.
“Lại là cô ta! Tại sao cô ta cứ bám riết thầy vậy chứ?”
Thế Cảnh ho khan một tiếng rồi bước vào trong vị trí đứng ở bếp, lạnh nhạt nói: “Từ bao giờ em lại không có phép tắc như vậy hả Tiểu Liên? Ai cho em vào đây?”
Tiểu Liên nhảy đổng lên nhõng nhẽo.
“Ai nha. Tại sao cô ấy được vào đây còn em thì không chứ?”
Thế Cảnh nâng mí mắt lên nhìn Nhược Hạ rồi trầm giọng nói “Không cần thiết trả lời”
Nhược Hạ đưa tay lên che miệng cười. Tiểu Liên ấm ức, một bụng tức vì cô ta nghĩ từ khi Nhược Hạ xuất hiện mà Thế Cảnh lạnh nhạt với cô ta nên bước tới đẩy ngã Nhược Hạ.
Thế Cảnh lập tức chạy đến ân cần đỡ Nhược Hạ đứng lên. Ánh mắt sắc lạnh, vẻ mặt rõ là rất tức giận, nhìn Tiểu Liên nói: “Ra ngoài”
Các đầu bếp đứng bên ngoài cũng lo sợ nên tản đi hết. Tiểu Liên ngân ngấn nước mắt, không phục mà nói: “Trước giờ thầy chưa bao giờ cự tuyệt Tiểu Liên, chưa bao giờ lớn tiếng quát nạt Tiểu Liên, hôm nay vì người này mà lớn tiếng đuổi Tiểu Liên. Có phải cô ta là người thầy nói, là cô phóng viên mà thầy yêu không?”
Bạch Nhược Hạ đang trong vòng tay của Thế Cảnh tròn mắt ngước lên nhìn anh. Hơi thở nồng ấm phả vào gò má của anh, tim cô đập loạn nhịp không tin được tình hình hiện tại.
Thế Cảnh không trả lời nhưng thái độ đó đã rõ ràng trong mắt Tiểu Liên. Nước mắt ngắn nước mắt dài, cô bỏ chạy ra ngoài. Thế Cảnh cũng buông tay ra không dám đối diện với Nhược Hạ.