Đề Nam đang trong nhà bếp quan sát các đầu bếp làm việc thì điện thoại đổ chuông. Anh vui vẻ nghe máy, không biết là nghe được gì, anh cau mày thống khổ. Anh lớn tiếng hờn dỗi với người bên kia điện thoại.
“Elen, em lại đi sao? Rốt cuộc thì bao giờ chúng ta mới được động phòng đây?”
Các đầu bếp phụ bụm miệng lại cười tủm tỉm. Thế Cảnh từ ngoài bước vào nhìn thấy không hiểu gì. Anh bước tới sau lưng Đề Nam để ngóng chuyện mà mặt vẫn điềm nhiên tựa hồ nước mùa thu.
“Không được, em cho anh câu trả lời đi, chúng ta đã kết hôn được một tháng rồi đó, anh không thể chăn đơn gối chiếc được, em lấy anh rồi thì phải chịu trách nhiệm với anh chứ”
Lời này nói ra làm các bếp phụ không thể nhịn được nỗi mà cười phá lên. Thế Cảnh nhìn xung quanh rồi ho khan một tiếng. Đề Nam tức giận vì chưa gì vợ mình đã tắt máy, anh quay sang “chém thớt“.
“Các người cười cái gì? Không mau làm việc, có tin là tôi đuổi hết các người hay không?”
Một giọng lạnh nhạt hờ hững cất lên.
“Cậu to gan thật Đề đại nhân. Ngay cả học trò tốt của tôi cũng đuổi”
Đề Nam quay người lại nhìn thấy cái mặt lạnh tanh của người này khiến anh càng tức giận hơn, mặt mày tối sầm cau có.
“Cậu còn dám nói? Cậu biết là Elen rất ngẫu hứng vậy mà còn đề xuất cho cô ấy mở trường học, bây giờ thì hay rồi, ông đây lấy vợ đã một tháng rồi còn chưa động vào được người của cô ấy”
Quả thật anh không biết ngượng, khá thật thà, có gì nói đó.
Thế Cảnh chắp hai tay ra sau, mắt nhìn thẳng, cằm hơi chếch lên rất kiêu ngạo “Đó không phải lỗi của tôi, mà là do bản lĩnh của cậu”
Thế Cảnh quay lưng bỏ ra ngoài góc ngồi quen thuộc của mình
Đề Nam hậm hực bước tới ngồi cùng Thế Cảnh.
“Cô ấy lại đi nước ngoài, tôi thật không hiểu nỗi”
Thế Cảnh nhếch môi cười như không cười, trầm giọng nói “Cậu thật là. Có phải nếu là trước đây, hai người sẽ cãi một trận trời long đất lỡ rồi chia tay không?”
Đề Nam xụ mặt, giọng bắt đầu thấp xuống “Không có. Tôi chỉ là thấy cô ấy coi trọng công việc hơn tôi”
“Cô ấy đi không phải vì công việc”
Không phải vì công việc? Lời này là ý gì?
Đề Nam quay sang Thế Cảnh, ánh mắt ngạc nhiên xen chút mơ hồ.
“Cậu nói vậy là sao?”
Khóe môi Thế Cảnh hơi nhếch lên “Cậu tự tìm hiểu sẽ hay hơn là để tôi nói”
****
Lúc tờ mờ sáng, cả thành phố đang chìm vào giấc ngủ say, không một tiếng động. Đề Nam ngồi bất động ngoài ban công trong màn đêm tĩnh mịch, gió lạnh thốc vào người cũng không thể dập tắt được ngọn lửa hừng hực đang thiêu đốt cơ thể anh. Đầu óc anh hỗn loạn với mớ suy nghĩ của riêng mình.
Cánh cửa phòng được ai đó mở ra đẩy vào trong. Anh khẽ cúi đầu, giọng nói thê lương bất lực “Về rồi à?”
Elen giật bén người, nhìn quanh căn phòng không thấy Đề Nam đâu, cô đoán là anh ở ban công. Elen bước đến cạnh anh, cô dịu dàng ngồi xuống ôm lấy anh, cảm nhận được cái lạnh từ chiếc áo phông và da thịt của anh.
“Đề Nam, sao anh lại ngồi ở đây?”
Đề Nam không trả lời, khóe môi mấp máy như muốn nói điều gì. Nhưng anh lại không thể mở miệng, anh muốn được yên tĩnh để suy nghĩ hay anh sợ khi nói ra thì cả hai sẽ cãi vả.
Elen lại dịu dàng ghé sát tai anh “Ngoài này lạnh lắm, anh mà không vào, em sẽ chết cóng theo anh đấy”
Một lúc sau, cuối cùng cũng nghe phản hồi từ Đề Nam. Giọng anh khàn đặc.
“Elen... Em vẫn không tin tưởng anh có đúng không?”
Elen tưởng là Đề Nam còn giận nên cô mỉm cười “Sao anh lại nói vậy, còn giận em sao? Mai em không đi nữa, có được không?”
Đề Nam đứng lên, hai tay chống vào hông, ngửa mặt lên bầu trời đen tối kia, hít một hơi sâu. Anh trầm mặt xuống, con ngươi đen láy hiện lên sự bất lực.
“Tại sao mẹ em nằm viện, em lại giấu anh? Là em không tin tưởng anh hay vì em không coi anh là người thân, là người nhà của gia đình em?”
Elen lặng người khi Đề Nam biết chuyện. Vốn dĩ cô không muốn giấu, nhưng vì ba của cô phản đối cuộc hôn nhân này, nên ngày cưới đã không đến. Nếu để anh biết mẹ cô bệnh, nhất định anh sẽ đến thăm mẹ cô, nhất định sẽ chạm mặt với ba cô, và rồi, anh sẽ biết chuyện ông phản đối cô kết hôn với anh.
Elen bước tới ôm từ sau lưng Đề Nam, cô vẫn dịu dàng nói “Đề Nam, không phải là em cố ý giấu anh, chỉ là... “
“Elen! Có phải em còn giấu anh chuyện gì, hãy cho anh biết có được không?”
Elen im lặng một lát, có lẽ sẽ không thể giấu anh cả đời được, chi bằng đối mặt.
“Ba em phản đối cuộc hôn nhân của chúng ta” Elen lo lắng nhìn sắc mặt Đề Nam rồi khẩn trương nói “Nhưng Đề Nam à, chỉ cần một thời gian nữa nguôi giận, ông ấy sẽ chấp nhận anh” Elen nhẹ giọng “Nên em mới không nói mẹ em nằm viện, em sợ anh xuất hiện, ba em lại nỗi giận sẽ không tốt cho mẹ”
Đề Nam nhăn mặt, đôi mày nhíu lại “Tại sao từ đầu em không nói cho anh biết chứ? Anh sẽ cùng với em đối diện thuyết phục ba em. Em làm anh tức chết đi được”
Elen phụng phịu “Em biết lỗi rồi. Đề Nam, thật ra chuyện cũng dễ giải quyết thôi, dù sao chúng ta cũng kết hôn rồi, ba phản đối cũng không ích lợi gì nữa”
Đề Nam cảm thấy khó hiểu, tại sao ba cô lại phản đối?
“Ba em phản đối là vì nghe nói Đề đại nhân của em đây là người thừa kế tập đoàn Đề Thiên Vận nhưng không chịu nối nghiệp gia, ắt không có hiếu. Ông lại biết anh từng là một công tử đào hoa ăn chơi nên mới phản đối gay gắt. Dù sao chúng ta cũng kết hôn rồi, ba em sẽ không để bụng lâu đâu”
Càng nghe càng ngẫm càng thấy khó hiểu. Anh khó khăn lắm mới hỏi được một câu cả chính anh cũng không hiểu mình đang hỏi gì.
“Vậy tại sao chúng ta kết hôn được nhỉ?”
Elen hiểu câu hỏi của anh là đang hỏi gì, cô tiếp tục giải thích “Vì mẹ em rất có tiếng nói, rất oai đó, ba vì thương mẹ nên không dám trái ý. Mẹ đồng ý cho chúng ta kết hôn nên mới thuận lợi như vậy. Ba cũng đâu thể nào từ bên đó bay về đây cản trở chúng ta. Gia đình em sống bên đó lâu như vậy nên rất coi trọng luật pháp, luật hôn nhân cũng không ngoại lệ”
Đề Nam nhìn Elen như một tia sáng quét qua, anh nhanh chóng phấn chấn lấy lại tinh thần. Anh lao tới bế cô lên chạy vào trong phòng. Sau khi đặt cô xuống giường, anh phấn khởi cởi toang chiếc áo phông đang mặc vứt xuống sàn nhà. Anh cười ranh mãnh “Động phòng thôi”
Elen la oai oái “Không được, không được. Sáng mai em phải đến công ty sớm để họp, bây giờ trời gần sáng rồi, tha cho em đi ông xã”
“Elen, em có thấy ai cưới hơn một tháng rồi mà chưa động vào vợ mình không? Sinh lý của chồng em rất bình thường, không hề có bệnh, thân thể lại cường tráng, tại sao có thể kiêng thịt như thế chứ hả?”
Đề Nam hôn lên từng tấc thịt trắng noãn của cô thật mãnh liệt. Đôi tay thoăn thoắt khám phá từng nơi trên cơ thể của cô. Anh quyết không buông tha cho cô hôm nay, dù ngày mai không dậy nỗi cũng mặc kệ. Tốt nhất cô nghỉ việc càng tốt, anh dư khả năng nuôi cô và con tương lai của bọn họ.
Elen biết mình không thể chống cự được ông chồng đang hừng hực lửa dục vọng này nên đành phải phối hợp.
Cuộc vui đang lên đến đỉnh điểm, Elen bỗng giật mình, cô hững hờ lên tiếng “Ông xã, anh tại sao không đeo bao?”
Đề Nam nhìn cô cười tít cả mắt, dịu dàng hôn lên đôi môi của cô rồi đáp “Có cháu ngoại bế rồi, coi ba em còn phản đối nữa không”
Ôi trời! Đến lúc vào cuộc yêu rồi mà anh vẫn còn nhớ đến cả chuyện này sao hả?
Đôi mắt cô bỗng mở to ra “Không được! Chúng ta còn trẻ, em chưa muốn có con”
Đề Nam mồ hôi đỗ nhễ nhại trên trán và sau lưng, trong hơi thở gấp gáp vẫn còn trí tuệ để trả lời “Anh không biết, đừng bắt anh rút ra lúc này, đó là một tội ác”
“....” (Elen khóc một dòng sông)