Tay Níu Chặt Tay 1: Anh Ấy Là Bếp Trưởng Đại Nhân

Chương 10: Chương 10: Khoảng cách vô hình




Buổi chiều trên sân trường đại học Châu Thành rộng lớn được trải một lớp lá vàng khô. Vài chiếc lá vàng úa bị gió thổi rơi, bay nhè nhẹ rồi từ từ đáp xuống mặt đất. Ánh nằng chiều vàng cũng rải xuống, xuyên qua tán cây, mặc sức mà tung hoành chiếu xuống mặt đất. Một cảnh tượng thật đẹp trong ngày ở sân trường.

Các tân sinh viên nườm nượp người chuyển tới để nhận phòng ký túc xá. Trên những gương mặt ấy đều có một điểm chung là vui cười hớn hở. Bạch Nhược Hạ đứng ở một góc cầm máy quay để ghi lại khoảnh khắc duy nhất trong suốt một năm học này.

Trong camera bỗng xuất hiện bóng dáng cao gầy mà khỏe khoắn của Thế Cảnh từ xa đi tới. Anh mặt chiếc áo phông màu trắng rộng rãi và chiếc quần thể thao màu xanh đen, mang đôi giày bata màu trắng đã ngã màu, hai tay để trong túi quần, chậm rãi bước về phía Bạch Nhược Hạ.

Anh nhíu mày một lát rồi các cơ mặt lại bắt đầu giãn ra, ánh mắt tinh nghịch nhìn Bạch Nhược Hạ, nói: “Bạch Nhược Hạ, tại sao giờ này em còn ở đây?”

Bạch Nhược Hạ tươi cười cầm máy quay đưa cho Thế Cảnh xem. Giọng nói lảnh lót cất lên “Anh xem đi, em phải canh giữ lắm mới có góc độ đẹp như vậy đó. Anh nhìn nè, tại sao anh lên hình cũng đẹp mê người như vậy chứ?”

Thế Cảnh vươn tay gõ một cái lên trán cô, trầm giọng nói: “Phóng viên Bạch tương lai à, câu này là khen hay đố kỵ?”

“Khen đó”

Thế Cảnh xoay qua lại cái máy quay đang cầm trên tay, nhìn Bạch Nhược Hạ hỏi: “Cái này ở đâu em có?”

Bạch Nhược Hạ đón lấy cái máy quay, cất lên một giọng trong veo “Là của An Tuệ cho em mượn” vừa dứt lời, cô nhảy lên lưng Thế Cảnh, một tay cầm máy quay choàng vào cổ của anh, tay còn lại giơ cao lên trên, nghiêng đầu nói “Về thôi”

Đi được một đoạn, giọng nói trầm ấm của Thế Cảnh đùa “Bạch Nhược Hạ, em ăn gì mà nặng quá vậy?”

“Còn phải hỏi? Là đồ ăn anh nấu thực hành đó”

---

“Thế Cảnh”

Thật biết phá đám!

Giọng nói phát ra cùng cái vỗ vai bất ngờ của bếp phó Đề Nam làm tan đi những hình ảnh trong đầu Thế Cảnh, trước mắt chỉ còn lại một vườn hoa sắc thắm bên ngoài cánh cửa thủy tinh kia.

Trong lòng chua xót, Thế Cảnh khe khẽ thở dài.

Nếu được làm một trong những loài hoa kia thì thật tốt! Giữa bao bộn bề sóng gió ngoài kia, những chậu hoa này lại nằm ở đây không vướng sầu lo, thật yên bình biết bao.

Anh hơi nhếch môi có ý cười với ý nghĩ đó của mình.

Sắc trời âm u, những đám mây đen xám đã dần tản ra nhưng vẫn không thể nào sáng hẳn lên. Chắc hẳn là trời đã sập tối, Thế Cảnh nhìn lại đồng hồ đeo trên tay, giờ này đã là bốn giờ chiều, mưa có vẻ đã tạnh dần. Anh quay sang nhỏ giọng hỏi: “Cậu về bao giờ?”

Đề Nam ngồi xuống ghế bên cạnh, nhếch môi nói “Lúc nảy”

Dứt lời, nhìn sang Thế Cảnh, biết chắc là có tâm sự, anh đánh tiếng hỏi “Sao thế, có tâm sự à?”

Thế Cảnh nhấp một ngụm cà phê, khuôn mặt có chút đổi sắc, đáp “Tôi thì có tâm sự gì?”

Đề Nam nhướng mày, dõng dạc hỏi “Lần này cậu đồng ý lên hình à?”

“Ai nói tôi đồng ý?” Thế Cảnh quay sang nhìn Đề Nam.

Đề Nam trầm tư một lát rồi nói: “Không phải sao? Nếu không thì cậu giữ cô phóng viên đó lại làm gì? Đó không phải tác phong của TC đại nhân”

Thế Cảnh điềm tĩnh, để ly cà phê xuống bàn, hỏi lại rất dững dưng “Tác phong của tôi như thế nào?”

“Lãnh đạm, kiên quyết mới là TC. Vậy mà... “ Đề Nam nhíu mày “Hay là... cậu đã động chân tình?”

Thế Cảnh không trả lời.

Thế Cảnh đưa mắt về một hướng cố định. Đề Nam liếc mắt theo hướng nhìn của Thế Cảnh thấy có một cô gái đang cuối đầu bước về hướng của bọn họ đang ngồi. Tinh ý để nhận ra điều này, khóe môi Đề Nam cong lên có ý cười, hỏi: “Là cô ấy sao?... Nếu đã thích người ta thì ngại gì không chịu thổ lộ, đâu phải ai muốn lọt vào mắt xanh của cậu cũng được đâu. Biết đâu được người ta lại đồng ý?”

Lời nói của Đề Nam lại vô tình đâm vào vết thương lòng của Thế Cảnh. Nếu để Đề Nam biết được Thế Cảnh giống như một viên đá dưới đất đã bị Bạch Nhược Hạ đá lăn ra ngoài thì những lời mà cậu ta vừa nói có thể thốt ra được không?

Thế Cảnh giật giật khóe môi, không biết phải nói gì, anh gật đầu hững hờ “ờ” một tiếng.

Bạch Nhược Hạ đã bước vào từ lúc nào. Đề Nam đứng lên tiến tới vị trí của Bạch Nhược Hạ, giơ tay ra có ý muốn bắt tay chào, vui vẻ nói “Chào cô, tôi là Đề Nam, bạn của bếp trưởng Thế, cũng là bếp phó ở đây”

Bạch Nhược Hạ giơ tay ra để bắt tay anh ta, không được tự nhiên cho lắm, nhẹ giọng nói “Chào anh, tôi là phóng viên của VMT, Bạch Nhược Hạ. Đến để thuyết phục... bếp trưởng Thế tham gia quay hình”

Đề Nam liếc nhìn Thế Cảnh rồi mời Bạch Nhược Hạ tới đó ngồi. Cô từ chối nhưng với miệng lưỡi của Đề Nam thật không thể đi được rồi, đành phải tới một lát.

Bạch Nhược Hạ ngây thơ không biết ý định của Đề Nam là gì? Cô bị anh ta đẩy xuống ngồi ở ghế bên cạnh Thế Cảnh. Bạch Nhược Hạ ngước nhìn Đề Nam với vẻ ngơ ngác.

Đề Nam cứ tưởng sẽ tạo cơ hội cho bọn họ, coi như là xong nhiệm vụ, anh vẫy tay xin phép cáo từ.

Không gian yên tĩnh thân thuộc của Thế Cảnh hay ngồi này chỉ còn lại hai người.

Thế Cảnh không nói gì. Bạch Nhược Hạ cũng không biết nói gì.

Khoảng cách vô hình này chẳng phải là do khuất mắt giữa hai người mà tạo thành hay sao?

Bạch Nhược Hạ cuối gầm mặt xuống, lí nhí “Thế Cảnh, anh ta làm vậy có phải là đã hiểu lầm gì không?”

Thế Cảnh gật nhẹ đầu, nhỏ nhẹ nói “Cậu ta hiểu lầm tôi và cô là quan hệ đó. À không, hiểu lầm tôi thích cô” Thế Cảnh nhếch môi, lòng ngậm ngùi đau đớn. Cậu ta là hiểu lầm sao? Không đâu, là hiểu đúng. Cậu ta cũng như Elen, rất tinh ý, đúng là một đôi không ai có thể qua mặt.

Bờ vai Bạch Nhược Hạ khẽ run lên, cô ngẩng mặt lên lén nhìn nửa gương mặt nghiêng của Thế Cảnh, lí nhí nói “Hiểu lầm sao?”

Thế Cảnh quay lại nhìn Bạch Nhược Hạ, nhìn ánh mắt của cô với hi vọng sẽ hiểu được những gì cô đang nghĩ. Ánh mắt của cô có chút bi ai, đường nét trên gương mặt cũng u ám. Nhưng anh không sao hiểu được cô nữa rồi. Tình hình hiện giờ của cô là sao đây? Tại sao cô lại như vậy, anh thật không thể hiểu nỗi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.