Tay Níu Chặt Tay 1: Anh Ấy Là Bếp Trưởng Đại Nhân

Chương 13: Chương 13: Súp cà rốt bí đỏ




Suốt thời gian sống cùng Tạ Hoành, cô không làm trọn nghĩa vụ người vợ. Tạ Hoành biết rõ mình chỉ chiếm được thân xác chứ không có được hồn của cô. Anh ta nhục mạ, hành hạ cơ thể của cô bằng những trò tình ái cầm thú, mặc sức tung hoành mà không quan tâm đến cô.

Sau mỗi đêm, cơ thể Bạch Nhược Hạ đau buốt, cả thân đều bầm tím vì bị anh ta bạo hành. Cô chỉ lặng lẽ rơi nước mắt, lặng lẽ chịu đựng.

Nhớ có lần, Bạch Nhược Hạ nhận được tin từ An Tuệ nói rằng tài phiệt đời thứ ba Thế Khang vừa qua đời, vợ ông ta vì thế cũng đột quỵ mà mất luôn trong ngày. Cô còn đang tự hỏi An Tuệ sao lại quan tâm đến những người gia thế khủng này thì lại nghe cô bạn thân nói tiếp rằng Thế Cảnh chính là con trai của vợ chồng tài phiệt ấy. Sau khi chôn cất cha mẹ của anh xong, anh đã mất tích, báo chí có nhắc là anh sang nước ngoài với số tài sản khổng lồ được thừa kế.

Lúc nhận được tin đó đã là sau khi mẹ cô qua đời được hai tháng.

Điều khiến cô không thể nào thôi tự dằn vặt bản thân đó là cô đã cắt liên lạc với mọi người xung quanh một thời gian. Cô cho rằng, nếu cô không cắt liên lạc có thể sẽ nhận được tin sớm hơn. Cô cho rằng, nếu không rời bỏ anh, có thể anh sẽ không đau lòng đến mức bỏ đi.

Lúc đó khi nghe tin xong, Bạch Nhược Hạ đã điên cuồng tìm kiếm thông tin của anh, dù là một chút thôi cũng được, nhưng tất cả đều trả lời là không biết, không có...

---

Bạch Nhược Hạ đứng bên cạnh nhìn Thế Cảnh lại chuẩn bị trổ tài tay nghề của mình. Vẻ mặt của anh điềm tĩnh, ánh mắt sắc lạnh, cơ hồ là rất giống như vẻ mặt lần đầu tiên cô gặp lại anh.

Đêm qua Bạch Nhược Hạ cũng suy nghĩ thông suốt, cảm thấy hành động của mình thật ngu xuẩn. Nhưng hôm nay khi nhìn thấy anh, tim cô lại rung động không thể nào khống chế được. Cô hít thở sâu để lấy lại bình tĩnh, nhìn thấy anh đổ một loại gì đó có màu vàng cam từ trong cối xay ra nồi nhỏ trên bếp.

Thế Cảnh đang nấu món gì?

Bạch Nhược Hạ không nhịn được với mùi thơm ngất ngây tỏa ra, cô cảm nhận nó có vị ngọt và béo. Bằng một giọng thật tự nhiên, cô hỏi: “Đây là món gì?”

“Súp cà rốt bí đỏ phương Tây” Thế Cảnh lạnh nhạt đáp.

Thoắt cái đã đặt một chén súp có màu vàng của nghệ đến trước mặt cho cô. Thế Cảnh xoa xoa tay, nói: “Cô thử đi, rồi đoán xem tôi dùng những nguyên liệu gì?”

Bạch Nhược Hạ chần chừ nhìn Thế Cảnh một lát rồi nếm thử. Cô trợn tròn mắt nói: “Ngon quá! Súp sánh mịn, lại thanh mát, ngọt vừa phải không ngán”

Thế Cảnh khoanh tay lại, mím môi, cau mày lại, nói: “Nếu muốn bình phẩm, tôi e là cô chưa đủ trình độ, vào thẳng câu hỏi của tôi đi”

Bạch Nhược Hạ lườm Thế Cảnh, lại ăn thêm một muỗng, rất tự tin nhìn thẳng vào mắt anh, nói: “Bí đỏ và cà rốt là chính yếu” Thế Cảnh hơi nhếch môi tỏ ý cười, Bạch Nhược Hạ nói tiếp “Có vị ngọt của đậu Hà Lan, có đúng không?”

Bạch Nhược Hạ hất cằm kiêu ngạo, Thế Cảnh gật đầu, mặt điềm tĩnh.

“Dù đã được xay nhuyễn toàn bộ nhưng có hai thứ không thể nào nhầm lẫn, đó là tôm và kem tươi?!”

Bạch Nhược Hạ dứt lời liền ngoắc mũi nhìn Thế Cảnh. Gương mặt Thế Cảnh vẫn không thay đổi từ đầu cho tới cuối nhưng trong lòng thì đầy nghi vấn và bất ngờ, tại sao hôm nay cô lại có thể?

“Giỏi! Coi như là đã tiến bộ vượt bậc. Hãy giữ vững phong độ cho đến ngày cuối nhận thử thách”

Sau khi Thế Cảnh quay lưng vào trong, Bạch Nhược Hạ thở phào nhẹ nhõm nhớ lại cuộc đối thoại giữa cô và Đề Nam.

---

“Hôm nay tôi thấy Thế Cảnh chuẩn bị nguyên liệu, đoán chắc là làm món “súp cà rốt bí đỏ phương Tây””

“Súp cà rốt bí đỏ? Vậy thì chẳng phải quá dễ?”

“Không dễ đâu. Món súp này được xay nhuyễn, nguyên liệu có tính ấm và bình, mùi vị không đậm để cô đoán được dễ dàng”

“Vậy?”

“Tôi là muốn giúp cô, yên tâm. Cô hỏi thử xem nếu phải là món đó, nguyên liệu không thể thiếu sẽ là cà rốt và bí đỏ, ngoài ra còn có đậu Hà Lan, tôm bóc sạch vỏ, kem tươi và nước dung”

---

Bạch Nhược Hạ cười thầm trong bụng liếc nhìn Đề Nam, anh ta cũng nhìn cô, giơ ngón tay cái lên “like“.

Có một nhân viên nữ đứng trước cửa nói với một đầu bếp nam cái gì đó. Cậu ta bước đến nói với Thế Cảnh: “Bếp trưởng, tiểu nha đầu lại đến rồi”

Thế Cảnh hơi nghiêng đầu, miệng nói đủ nghe “Tiểu Liên?”

Bạch Nhược Hạ nhận được cuộc gọi từ ai mà vẻ mặt trở nên thất thần, tay chân mềm nhũn sắp không đứng nỗi, vô tình làm rơi chiếc điện thoại xuống đất.

Tiếng động ấy không lớn so với những tiếng xả nước, tiếng chiên xào trong bếp nhưng đủ để Thế Cảnh chú ý đến cô.

Bạch Nhược Hạ còn chưa tỉnh ngộ sau khi rớt chiếc điện thoại ấy, cô đứng đờ người ra một lúc. Thế Cảnh tháo tạp dề ra từ từ bước đến.

Chưa kịp hỏi gì thì Bạch Nhược Hạ đã chạy đi. Thế Cảnh vội đuổi theo, anh nắm cổ tay cô lại, trầm giọng hỏi: “Có chuyện gì?”

Bạch Nhược Hạ nhìn anh, hai mắt lúc này đã ươn ướt, nói: “Em phải về Châu Thành” dứt lời, cô gỡ tay Thế Cảnh ra khỏi cổ tay mình.

Vốn dĩ không biết chuyện gì nhưng nhìn thấy cô ta như vậy, anh lại lo lắng không yên.

“Để tôi đưa cô đi”

Chiếc xe ô tô màu đen mang hiệu Rolls-Royce của Thế Cảnh chạy với tốc độ vừa phải trên đường.

Đây là lần đầu tiên anh đi đoạn đường xa bằng xe riêng của mình. Có lẽ là vì cô?!

Trên đường đi không ai nói với ai lời nào. Ánh mắt của Thế Cảnh lâu lâu vẫn liếc sang nhìn cô, thấy cô vẫn không nhúc nhích. Cô ngồi bên ghế phụ thẩn thờ nhìn ra ngoài, cứ thế trôi qua hàng trăm cây số.

Thế Cảnh đột nhiên lên tiếng: “Địa chỉ?”

Bạch Nhược Hạ quay người vô ngồi ngay ngắn, đôi tay để trong lòng, các ngón tay cọ không yên. Cô trầm mặt cuối xuống, nhỏ giọng nói: “Khoa hồi sức, bệnh viện trung ương Châu Thành”

Có lẽ là Tạ Hoành!

Thế Cảnh chợt nghĩ như vậy, thấy nhoi nhói trong lòng, khóe mắt hơi giật, anh nhếch môi cố nở ra nụ cười.

Khi tới nơi, Bạch Nhược Hạ tháo dây thắt an toàn, ánh mắt Thế Cảnh vẫn nhìn thẳng, hỏi: “Cô có cần... Tôi đợi không?”

Bạch Nhược Hạ cười nhẹ rồi lắc đầu.

“Cảm ơn anh, Thế Cảnh. Không cần đâu, chắc tôi phải ở đây cho tới khi anh ấy khỏe lại, tạm thời không đến Lục Bắc”

Thế Cảnh khẽ gật đầu.

Bạch Nhược Hạ nói “tạm biệt” rồi mở cửa bước ra. Nhìn cô hối hả bước vào trong bệnh viện, lồng ngực của Thế Cảnh như bị cái gì đó đè nén, hơi thở cũng vì đó mà trở nên khó khăn. Đôi chân nặng nề nửa muốn bước ra đi theo cô, nửa muốn quay về Lục Bắc.

Cô ấy nói như vậy rồi, mình còn muốn gì?

Bạch Nhược Hạ đứng trước cửa phòng bệnh, cô y tá thấy cô nên lên tiếng: “Cô là người nhà của bệnh nhân?”

Bạch Nhược Hạ gật đầu “Đúng vậy”

“Anh ấy bị tai nạn, được người ta đưa vào đây, tình trạng hiện giờ đã ổn định. Tôi truyền thuốc giảm đau xong anh ấy đã ngủ rồi, tạm thời cô chỉ được cho anh ấy ăn cháo thôi nhé”

“Tôi biết rồi, cảm ơn” Bạch Nhược Hạ cười nhẹ với cô y tá rồi xoay nắm đấm mở cửa bước vào.

Trong phòng chỉ có một giường bệnh, là Trịnh An Trạch đang ngủ, được chuyền nước biển trên tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.