Ở trấn Đài Anh vui chơi hai ngày, cả nhóm sáu người leo lên xe, phần ai trở về nhà người nấy. Vợ chồng nhà họ Thế rốt cuộc cũng quay trở về để chuẩn bị đón năm mới. Di Thiên vừa vào, nhìn thấy cha mẹ đang trang hoàng lại nhà cửa, cậu lạnh nhạt lên tiếng “Con về rồi”
Nhược Hạ quay lưng lại nhìn Di Thiên mới cảm thấy lạnh sống lưng, sao nét mặt lại lạnh lẽo thế kia, khẽ rùng mình, cô lên tiếng.
“Di Thiên về rồi à, đi chơi có vui không?” không đợi Di Thiên trả lời, cô chạy lên phòng.
Di Thiên bước lại ghế sô pha ngồi, một tay chống cằm, một tay lấy hoa quả để ăn, mắt liếc ngang liếc dọc nhìn ảnh ba mình đang treo, buộc miệng hỏi “Ba tính cho khách đến nhà chiêm ngưỡng ảnh mẹ chụp à?”
“Phải đó, mẹ con ngày càng biết xử lí ánh sáng, con xem, có đẹp không?” Thế Cảnh quay người lại.
“Để giữ thể diện cho mẹ, con sẽ không trả lời” trầm ngâm nhìn thêm một khung ảnh nữa được treo lên, Di Thiên nhíu mày, thiết nghĩ ảnh mẹ mình chụp còn tệ hơn tranh vẽ, hay do bản thân thấy quá bình thường, không nhịn được lại nói “Khi có khách hỏi ảnh này của nhiếp ảnh nào chụp, tốt nhất ba cũng nên giữ thể diện cho mẹ”
“Ba thấy đâu đến mức đó”
Nhược Hạ tay cầm một chiếc đàn piano bằng gỗ, rất nhỏ, được làm rất tinh xảo, bên dưới có chỗ gắn pin, bước đến đưa cho Di Thiên “Đây, tặng con, mô hình piano tí hon, con có thể thu lại nhạc do mình biểu diễn, bậc công tắc là sẽ phát ra, không đặc sắc lắm nhưng nghe ba con nói đây là hàng giới hạn”
Di Thiên nhận lấy, nhìn một hồi cũng không thấy gì lạ, loại gỗ cũng bình thường, rồi hỏi “Vậy sao hai người lại có được?”
“Ba con nhờ quan hệ, đã đặt từ lúc dự kiến sẽ ra hàng rồi” Nhược Hạ vừa trả lời vừa xem lại ảnh mình chụp.
Di Thiên liếc nhìn những tấm ảnh của mẹ, vô tình thấy có hình ảnh mình ngồi trên bãi cát ở trấn Đài Anh và lúc chơi bóng chuyền. Cậu e ngại hỏi “Vài ngày trước, ba mẹ cũng ở trấn Đài Anh?”
Nhược Hạ không trả lời nhưng hờ hững hỏi lại một câu, ngầm khẳng định đáp án “Thế nào, ảnh có đẹp không?”
Di Thiên thở dài, đặt chiếc piano mà mẹ mình bảo là hàng giới hạn kia lên bàn, nằm thẳng xuống sô pha, lên tiếng. Giọng nói khàn đặc chậm rãi “Hàng giới hạn mà mẹ bảo là phần thưởng văn nghệ dành cho du khách ở trấn Đài Anh sao?!”
Nhược Hạ dừng tay, nâng mí mắt lên “Bị phát hiện nhanh vậy sao?” cô quay lại nhìn con trai, mỉm cười, bắt đầu thanh minh “Trấn Đài Anh một năm mới tổ chức cuộc thi này một lần, mỗi lần phần thưởng khác nhau, lại là đồ thủ công tự làm, không phải hàng giới hạn thượng lưu nhưng cũng là hàng giới hạn, chẳng phải sao?”
“Mẹ nghĩ, con sẽ như Tiểu Hoa, cầm món quà trong tay, hai mắt sáng rỡ, miệng cười tươi, ôm choàng lấy mẹ, hôn một cái vào má, rồi nói câu cảm ơn đầy thâm tình sao?...”
“Ngưng!” Nhược Hạ giơ ngang tay về phía Di Thiên “Mẹ biết rồi, mẹ thật hối hận khi lôi kéo ba con lên sân khấu giành phần thưởng này”
Di Thiên cao giọng “Con thật hối hận khi tin tưởng mẹ. Còn vụ đổi mật mã cửa nhà, hai người thật quá đáng!”
“Vốn dĩ cũng nên thay đổi mà!”
***
Đầu năm mới, Thế gia và Đề gia tổ chức sang châu Âu du lịch, Di Thiên và Hạnh Tâm không được đi, vì với cách thức dạy khác thường của Học viện MaF bắt buộc vào học sớm, có lẽ đây là quá trình thúc đẩy tiến độ.
Lần này không được ba đưa đi, Hạnh Tâm và Di Thiên lại ngồi chung xe bus để đến trường. Hạnh Tâm đang đọc truyện, đột nhiên có một bàn tay xòe ra trước mặt, trong lòng bàn tay là chiếc đàn piano tí hon bằng gỗ. Ngước lên nhìn, người ấy đang đeo tai nghe, nhắm mắt, ngửa người ra ghế xe, Hạnh Tâm hơi khó hiểu, là ý gì đây chứ?! Người ấy lên tiếng.
“Cho cậu”
Hai mắt Hạnh Tâm mở to ra, ngạc nhiên nha, bất ngờ nha, thật biết làm người ta yêu thích mà. Khoan đã! Sinh nhật mình qua vài ngày trước?! Quà sinh nhật sao?!
“Cái này...?”
“Phần thưởng văn nghệ ở trấn Đài Anh mà cậu muốn”
Hạnh Tâm nhận lấy, cảm giác bồi hồi thấp thỏm khó tả ấy cứ đeo bám mỗi khi gặp cậu, tim càng đập nhanh hơn, trong lòng lâng lâng một loại hạnh phúc, trước mắt như là trái rim màu hồng bay lơ lửng như bong bóng. Đột nhiên bị một giọng lạnh nhạt của ai kia kéo về thực tại.
“Cậu đang nghĩ gì thì hãy dập tắt mạch suy nghĩ đó đi! Cậu đừng nghĩ đây là món vật tín ước giữa đôi tình nhân nam nữ, hay là món đồ kỷ niệm cho sau này, khi vô tình mở ngăn tủ ra, nhìn thấy sẽ nhớ đến người tặng, rồi ngây người ra cười ngô nghê, bao ký ức ùa về, rồi lại ôm nó vào lòng như bảo vật xong đem cất vào lại trong ngăn tủ. Thực tế đi, chẳng qua là tôi không thích mấy món đồ này nên cho cậu, cậu không thích có thể vứt”
Hạnh Tâm thật sự không thể hiểu, không thể nào hiểu, thật sự là vậy, tại sao cậu ta lại dập tắt đi bao giấc mơ hồng của mọi người như vậy? Cậu ta là ác quỷ dập tắt giấc mơ tốt đẹp hay là kẻ có thù với lãng mạn?
Hạnh Tâm bỉu môi “Cậu không cần phải thực tế hóa như vậy, vốn dĩ tôi không hề nghĩ, mà nghe cậu nói, tôi lại nghi ngờ là cậu có ý nghĩ như thế đấy. Ai mà nghe được những lời cậu nói, người ta lại bảo là cậu tự luyến, có ý nghĩ biến thái” cô đưa tay nâng niu chiếc đàn gỗ ấy trước mặt mình, dùng ánh mắt trong suốt nhìn nó, nở ra một nụ cười xinh như mộng của thiếu nữ đang yêu.
“Làm người thì nên thành thật, nói ra những gì mình nghĩ, để cho người khác không phải hiểu lầm. Sống trên đời này phải thực tế một chút, cứ mơ mộng ảo tưởng như cậu, không có cơm mà ăn” Di Thiên cơ hồ vẫn không mở mắt ra nhìn xung quanh.
Một bà lão ngồi ở trên nghe được, quay xuống nhìn Di Thiên cười cười, nếp nhăn giãn ra, đôi mắt như hai sợi chỉ, rất hiền hòa, bà nói “Cậu bạn trẻ, nói hay lắm!” Di Thiên mở mắt ra ngồi ngay ngắn nhìn bà lão “Nhưng đôi khi, lời thẳng thắn sẽ làm tổn thương người quanh cậu, sống mà thực tế quá, rất nhàm chán, rất cô đơn”
Di Thiên không biết phải phản bác như thế nào, bà lão ấy nói xong chỉ cười cười rồi quay người lên.
Hạnh Tâm nghiêng đầu nhìn cậu, miệng nở ra nụ cười tinh nghịch “Cậu thấy đấy, chỉ có tôi mới ngu ngốc chấp nhận cái tính của cậu. Thế Di Thiên... “
“Ngưng! Đừng gọi tên tôi như vậy”
Hai mắt cô sáng lên “Vậy cậu muốn tôi gọi như thế nào? Đại Di? Thiên Thiên? Đại Thiên? Hay là... “
Di Thiên quay sang nhìn Hạnh Tâm, lại là ánh mắt khó đoán, lại là nhìn rất lâu, mỗi lúc như thế này, tim Hạnh Tâm như muốn nhảy ra ngoài, những lúc cậu có hành động đó, cô biết chắc là cậu sắp nói ra một câu khiến cô tụt hứng. Quả nhiên Di Thiên lên tiếng.
“Thật ồn ào!”
Hạnh Tâm vì bị mất thần trí do cậu nhìn quá lâu, nghe vậy, theo phản xạ liền hỏi lại “Gọi cậu là thật ồn ào à?”
Di Thiên nhíu mày, đưa tay lên búng vào trán Hạnh Tâm “Cậu có não không?”
Hạnh Tâm bừng tĩnh, cô xuýt xoa trán mình, xụ mặt “Chắc là không nên mới thích cậu!”
Câu nói tưởng chừng rất nhỏ nhưng lại bị Di Thiên nghe thấy, cậu nhìn lén Hạnh Tâm, nhìn vẻ mặt hờn dỗi lúc này của cô, trong ánh mắt dường như thấp thoáng nụ cười.