Tay Níu Chặt Tay 2: Hồi Ức Khó Phai

Chương 37: Chương 37: Hai kẻ ngốc bất trị




Hạnh Tâm bước đến đứng cạnh cửa sổ, nơi mà Di Thiên đang hướng ra, Di Thiên cảm nhận được mùi hương dịu nhẹ khác lạ đang rất gần mình, nhưng cậu không lên tiếng, bởi vì, có trả lời, cậu cũng không nghe thấy, không biết là ai.

Hạnh Tâm nhìn cậu, nhìn đôi mắt sáng như sao đang hướng ra ngoài khung cửa sổ kia, vậy mà trước nó chỉ là một khoảng không màu đen dài và rộng vô tận, thật lạnh lẽo và cô quạnh biết nhường nào. Nhìn vết thương trên đầu cậu được băng bó, trên gương mặt cũng trầy xước khó coi, Hạnh Tâm muốn đưa tay tới sờ nhưng lại không dám. Rõ là năm đó, cô có thể sờ lên vết thương của cậu, nhưng lại tàn nhẫn không quan tâm, kiên quyết buông tay xuống. Còn bây giờ, rất muốn quan tâm, rất muốn hỏi han, nhưng lại không dám. Thật nực cười!

Di Thiên quay người lại, đưa tay sờ soạng trên tủ đựng đồ kế bên giường bệnh, không biết là đang tìm kiếm gì, Hạnh Tâm chạy tới cũng chỉ biết đứng nhìn hành động của cậu, trong lòng dâng lên nỗi chua xót khó tả.

Trên tủ chỉ có nước lọc, sữa hộp, trái cây, ngoài ra không có gì khác. Hạnh Tâm chạy tới rót nước, cầm bàn tay của Di Thiên, đưa ly nước vào lòng bàn tay cho cậu. Cảm nhận được đôi bàn tay này thon dài, mềm mại, biết chắc không phải mẹ mình, còn Hạnh Tâm chắc chắn là không phải, Di Thiên nhoẻn miệng cười làm Hạnh Tâm ngơ ngác. Di Thiên cất tiếng “Tiểu Hoa, là em à?”

Đúng rồi, Hạnh Tâm chợt nhớ ra, chỉ đối với Hoa Thiên thì Di Thiên mới ấm áp như vậy, đây là tình cảm anh em mà cô luôn ngưỡng mộ giữa bọn họ. Hạnh Tâm bước tới ghi vào lòng bàn tay của Di Thiên “Là em”

“Anh không muốn uống nước, lấy cho anh hộp nhạc, hôm qua anh có bảo Lục Hy đem tới, em xem có không?”

Hạnh Tâm thoáng kinh ngạc, hộp nhạc sao, anh ấy không nghe được, lấy hộp nhạc để làm gì? Hạnh Tâm bước tới mở ngăn kéo tủ ra, có một hộp nhạc nhỏ bằng thủy tinh, đây chẳng phải là món quà năm 15 tuổi cô tặng cho cậu, còn bị cậu chê là quê mùa, nhưng bên trong không phải là bản nhạc nào cả, mà là giọng của cô được thu âm lại.

Nhận lấy từ tay của Hạnh Tâm, Di Thiên nhấn nút, giọng nói của cô phát ra từ chiếc hộp thủy tinh nhỏ ấy “Di Thiên, sinh nhật vui vẻ, chúc cậu sau này có người yêu là tôi”

Di Thiên mỉm cười, giọng nói rất nhỏ “Lại sắp tới sinh nhật nữa rồi” dù nhỏ nhưng Hạnh Tâm vẫn có thể nghe, tim cô như có vật nhọn đâm vào, nhìn cậu, Hạnh Tâm lại rơi nước mắt.

“Tiểu Hoa, em có nghe thấy giọng của ai chưa? Em xem, cô ấy có phải khôn quá rồi không, chúc có người yêu sẽ là cô ấy” Di Thiên bắt đầu lắng giọng xuống “Nhưng rốt cuộc thì cô ấy là người từ bỏ, chắc là cô ấy rất mệt”

Hạnh Tâm gầm mặt xuống, nước mắt lưng tròng, dù cô biết Di Thiên sẽ không nghe nhưng vẫn lên tiếng “Em xin lỗi, Di Thiên”

Những ngày sau đó, Di Thiên không có khái niệm ngày hay đêm, chỉ lầm lủi ngồi trên giường bệnh, đến khi mỏi thì nằm xuống, mệt thì ngủ thiếp đi. Di Thiên dựa theo cơn gió để biết cửa sổ ở đâu mà đưa mặt hướng ra ngoài đó.

Lắm lúc Hạnh Tâm ngồi một bên, không biết là Di Thiên đang nghĩ về điều gì, mà thấy cậu rơi một hai giọi lệ, rất muốn bước tới ôm cậu nhưng không thể, điều cô có thể làm là khóc theo cậu ấy. Cùng nhau lớn lên, chưa từng thấy cậu khóc, nhiều lần bảo cậu là đồ mặt lạnh, là phật sống, hóa ra cậu cũng có những lúc yếu mềm của riêng mình.

Di Thiên rất ít nói, rất ít cười, trước đây đã vậy, bây giờ lại càng hiếm khi nghe được giọng của cậu hơn. Vì thế muốn cậu nói ra hết những điều mình chất chứa trong lòng là một việc không hề dễ, trừ khi cậu chủ động tâm sự.

Đôi khi tất cả mọi người đều tự hỏi, gia cảnh của Di Thiên rất tốt, cha mẹ cũng rất quan tâm cậu, bạn bè tuy ít nhưng đều thật lòng, vì điều gì mà khiến một người trẻ tuổi như cậu lại sống nội tâm đến mức như vậy, khác gì là sinh ra để hận cuộc đời này. Có lẽ người xưa nói đúng, “cha mẹ sinh con, trời sinh tính” quả không sai!

Âm thầm xuất viện sớm hơn dự kiến để không bị phóng viên quấy nhiễu, Di Thiên muốn về nhà riêng của mình nên Hạnh Tâm cũng theo cậu về đó để chăm sóc, lấy danh nghĩa là Hoa Thiên.

Đang dưỡng bệnh không thể ăn qua loa, Thế Cảnh điều một đầu bếp giỏi của nhà hàng qua nấu ăn cho Di Thiên và Hạnh Tâm.

Không biết là do Di Thiên thích nghi nhanh hay vì điều gì, mới về nhà chỉ một tuần mà Di Thiên đã có thể tự mình đi đứng trong phòng cũng như xuống cầu thang, ra ngoài sân để hít thở bầu không khí trong lành.

Đôi lúc thấy Di Thiên đang nhìn mình cười, Hạnh Tâm nghĩ mình hoang tưởng. Có những đêm phải ngồi cùng Di Thiên, vì mệt mà Hạnh Tâm ngủ thiếp đi trên ghế sô pha trong phòng, sáng tỉnh dậy thì đã thấy nằm trên giường. Có một đêm, trong lúc ngủ, cô mơ màng nhìn thấy Di Thiên đang ngồi bên cạnh nhìn mình, cô lại tươi cười rồi dụi đầu vào người anh ngủ rất ngon, hôm sau tỉnh dậy liền vui cả ngày vì đã mơ một giấc thật đẹp.

Cuộc sống cứ bình lặng như vậy mà trôi qua, cũng không còn thấy Di Thiên rơi lệ, cậu thật mạnh mẽ, Hạnh Tâm rất phục cậu ở điểm này.

Có một hôm đang ngồi ăn cơm, Di Thiên đột nhiên nói “Tiểu Hoa, mùa này hoa nở rất đẹp, em cũng rất đẹp” Hạnh Tâm không hiểu câu nói này của cậu, nhưng đúng là mùa này là mùa hoa nở.

Một hôm khác, thấy Di Thiên ngồi thẩn thơ ở xích đu trong vườn trong lúc Hạnh Tâm đang tưới nước cho cây, xong việc, cô bước đến ngồi bên cạnh, Di Thiên nắm lấy tay cô rất dịu dàng, cậu hỏi “Sao em vẫn ở đây, còn muốn ở đến bao giờ nữa?” Hạnh Tâm như chột dạ.

Hôm nay trời đã sập tối, Hạnh Tâm bưng mâm cơm lên phòng cho Di Thiên, cậu ngồi ở sô pha không biết là đang nghĩ gì, khi Hạnh Tâm đặt mâm cơm xuống bàn, ngồi cạnh cậu, viết lên lòng bàn tay “Ăn cơm thôi”

Di Thiên hơi nhíu mày đưa mắt về nhìn Hạnh Tâm như là người có đôi mắt sáng, cô không biết cậu đang bị gì, tại sao lại có vẻ khó chịu như vậy, đôi chân mày bắt đầu giãn ra, cậu khẽ cong môi, ôn nhu hỏi.

“Tiểu Hoa, mấy tháng nay em ở đây mãi, em không đi học à? Chẳng phải năm nay là năm cuối sao?”

Hạnh Tâm bất chợt kinh ngạc không biết phải trả lời như thế nào, Di Thiên lại tiếp tục nói “Anh có thể tự lo được, ngày mai em liền đến trường, có biết chưa?”

Hạnh Tâm đang mãi trầm tư suy nghĩ nên trả lời như thế nào, lại nghe tiếp “Em nói xem, Hạnh Tâm đang làm gì nhỉ” cô chợt giật mình, đây là lần đầu tiên cậu nhắc đến cô sau cái hôm lấy hộp nhạc ở bệnh viện. Cậu khẽ cười “Chắc là chuẩn bị cho hôn lễ, lần trước hỏi cô ấy mà quên mất không biết là tháng nào sẽ cưới, cô ấy không cao nhưng cũng không thấp, không gầy cũng không mập, mặc áo cưới sẽ như thế nào nhỉ?!” Di Thiên chợt cười “Chắc là rất xấu!”

Hạnh Tâm cười vì câu nói cuối của cậu, cùng với nét mặt lúc nói ra câu ấy, cô như nhớ lại ngày mà cô cùng cậu chơi bóng rổ ở trường đại học, cậu cũng dùng nét mặt này để nói câu “Quả là rất xấu” lúc nhìn thấy cô mặc bộ đồ thể thao bước ra.

Hạnh Tâm bước tới ngồi xuống đối diện ngay cạnh Di Thiên, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của cậu, cô cảm thấy may mắn vì Di Thiên không thể nghe những lời này “Di Thiên, tất cả chỉ là em bịa đặt, em không quên được anh, người em yêu là anh, làm sao cưới ai được chứ? Chúng ta đúng là hai kẻ ngốc bất trị”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.