Tay Ôm Con Tay Ôm Vợ

Chương 5: Q.3 - Chương 5: Giãy dụa




Phản ứng theo bản năng khiến người đàn ông càng ôm chặt thêm thân thể mềm mại vào trong lòng, mùi hương thơm nhàn nhạt của cơ thể đó làm cho cơ thể anh ta trở nên cực kỳ cứng ngắc, bỗng nhiên xoay người một cái, anh ta đặt mạnh mình lên thân thể của người phụ nữ kia.

“Anh…”, Diệp An An khẽ hô một tiếng, người đàn ông gắng sức để mở đôi mắt đang nửa khép của mình ra, chính là cố gắng cả nửa ngày nhưng cũng chỉ nhìn thấy một bóng người mơ hồ, anh mê man nhìn người phụ nữ trước mắt, trong bóng đêm, không thể nhìn thấy bất cứ điều gì, chỉ có tiếng hít thở của anh, từng tiếng từng tiền truyền đến. Diệp An An ngẩng đầu, hai tay chặn trước ngực của người đàn ông, mơ hồ nhìn thấy trong mắt anh ta chợt lóe lên ánh sáng tím. Cho đến khi người đàn ông lại nhắm chặt hai mắt lại, trong lúc cô còn không biết phải làm sao thì anh ta cúi đầu, đôi môi nóng bỏng cứ như vậy rơi trên trán của cô. Đôi môi anh ta thực nóng, cũng thực bỏng lửa, cô kháng cự, cô giãy dụa, mãi đến lúc đôi môi của người đàn ông đó dừng lại trên đôi môi của cô. Có chút kích động mà mút vào, động tác của anh ta vô cùng thô lỗ, không có chút gì gọi là ôn như dịu dàng. Tựa như thân thể anh ta chỉ đang chiếm đoạt theo bản năng vậy.

“Đừng, xin đừng như vậy, xin đừng…”, Diệp An An lắc đầu, muốn tránh né đôi môi của người đàn ông, nhưng không cách nào thoát được, đôi môi của người đó vẫn cứ in chặt lên đôi môi của cô, chẳng mấy chốc, toàn bộ thanh âm của cô đều bị anh ta nuốt trọn, chỉ còn một vài thanh âm nức nở nho nhỏ. Nghe được sự phản kháng của người phụ nữ với mình, người đàn ông gắt gao giam thân thể mềm mại của cô vào trong ngực mình, hai chân giữ chặt thân thể của cô, còn hai tay cứng rắn thì ôm chặt lấy cô, khí lực của anh ta vô cùng lớn, cô căn bản không thể giãy ra được.

*tại sao người mới vừa thoát chết lại khỏe như vậy? @@

“Thực xin lỗi…”, thanh âm của người đàn ông có chút khàn khàn truyền đến, đôi môi lại hạ xuống bờ môi của cô, ngón tay hơi buông lỏng ra một chút, giống như đang giãy dụa điều gì đó, cuối cùng lại ôm chặt lấy cô, anh không chống lại được sự đòi hỏi của thân thể mình.

Diệp An An sững sờ một chút, khẽ hít hít cái mũi, anh ta là đang đấu tranh điều gì sao?

@@ nghe như cô này đang tiếc hihi

Nắm tay của Diệp An An nắm chặt lại, cuối cùng, cô thả lỏng tất cả, hai tay vươn lên giữa không trung sau đó chậm rãi ôm cổ người đàn ông. Nơi khóe mắt chảy xuống một giọt nước mắt, lại bị người đàn ông hôn nuốt hết.

Người đàn ông đột nhiên trầm thấp thở dốc một tiếng, gắt gao ôm chặt cô. Lại một lần nữa hung hăng hôn cô, cánh tay thỉnh thoảng vuốt ve thân thể này đã cho anh hơi ấm, anh không muốn mất đi nguồn nhiệt này, bởi vì, anh thật sự rất lạnh. Theo bản năng, anh cũng muốn được nhiều hơn nữa. Khi tay của người đàn ông di chuyển đến trước ngực của Diệp An An, cô giật mình thở hổn hển một tiếng, run rẩy một chút. Bàn tay của người đàn ông thực to lớn, cũng rất ấm, thỉnh thoảng vân vê nhào nặn mềm mại của cô. Cô chưa từng có cảm giác như vậy, lần trước cùng Mục Nham, ngoại trừ cảm giác đau đớn ra, cô thật sự không biết đến cái gì gọi là vui sướng, thân thể đau, trái tim cũng đau.

Thế nhưng lúc này, người đàn ông này lại cho cô một loại cảm giác khác, tất cả như muốn nổ tung, bất chấp đến gần anh ta, tiếp nhận anh ta.

Tiếng thở hào hển tinh tế, cô phức tạp nhìn người đàn ông đang đặt trên mình, có chút khó chịu vặn vẹo thân thể. Bàn tay của anh ta di chuyển trên người, khiến cho cô có cảm giác giống như thân thể mình sắp sửa bị bàn tay ấy hòa tan ra.

Mà thanh âm thở gấp của người phụ nữ trong lòng mình cũng làm cho thân thể của người đàn ông càng trờ nên nóng như lửa, động tác của anh ta có chút thô bạo, vội vàng tách hai chân của cô ra.

Diệp An An nhắm chặt hai mắt, gắt gao ôm cổ người đàn ông. Cô đương nhiên biết cỗ lửa nóng kia là gì, nóng như vậy. Thân thể của người đàn ông cuối cùng cũng chậm rãi đi vào bên trong cô, từng chút từng chút, tiếng thở dốc nặng nề của người đàn ông trở nên rõ ràng như vậy.

Hốc mắt của cô sớm đã tuôn ra từng chuỗi những giọt nước mắt, có chút đau đớn quen thuộc, làm cho cô thấy thực khổ sở.

“Đừng khóc…”, bàn tay to lớn của người đàn ông nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của cô, anh ta cũng không mở đôi mắt mình ra, nhưng động tác lại ôn nhu hơn rất nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.