Thế nhưng, dường như đây không phải là điều mà anh có thể có được, đứa bé kia, nghĩ đến thân thể mềm mại mà bản thân vừa mới ôm trong lòng, cả đời này anh cũng không thể được như thế, không phải sao?
Xa xa một đám người đang ồn ào, nâng mắt lên, anh liền nhìn thấy được vài bóng người quen thuộc, nhưng anh lại không tiến lên chỗ họ, chỉ đứng cách đó không xa mà nhìn.
Bác sĩ ra ra vào vào, mà sắc mặt anh có vẻ như từ đầu đến giờ không chút dễ chịu nào, những người này chỉ lo cho mình, lại chưa từng nghĩ tới người khác.
Tựa vào bức tường bên cạnh, anh duỗi đôi chân dài của mình, có thể nghe được rõ ràng tiếng nói chuyện bên kia.
“Nham, đừng lo lắng, Tiểu Khả Tâm nhất định sẽ không có việc gì”, Thượng Quan Thuyên cũng sốt ruột vô cùng, anh không thể nào tưởng tượng được, Cố Nghê Y lại có thể làm tổn thương đến Tiểu Khả Tâm. Tuy rằng biết cô ta không thích đứa con gái này chút nào, nhưng dù nói thế nào đi nữa thì đó cũng là con ruột của cô ta, sao cô ta có thể vô tình như vậy.
Giản Tiểu Phương không nói gì, chỉ lạnh nhạt nhìn tất cả trước mắt. Tuy nhiên trong ánh mắt của cô cũng có thể nhìn ra một tia sốt ruột, tuy là cô không thích gì đứa nhỏ đó cho lắm nhưng dù sao đó vẫn là một đứa trẻ, nói không lo lắng là gạt người, cô còn không có nhẫn tâm đến vậy. Ít ra chuyện này cô sánh không được bằng Cố Nghê Y đâu.
Ngay cả con gái của mình mà cũng có thể tổn thương được, cô ta thật đúng là ác độc quá mức, Mục Nham đúng là đã cưới được một người phụ nữ tốt a, tốt đến mức khiến cho tất cả mọi người giờ đang phải đứng ở trong bệnh viện này đây.
Cô liếc mắt một cái về phía người phụ nữ bên cạnh vẫn còn đang khóc lóc, bây giờ khóc thì có ích gì, lo lắng thì được gì, thật đúng là làm cho người ta cảm giác muốn ghê tởm.
Mục Nham gắt gao nhìn chằm chằm cánh cửa phòng giải phẫu đang đóng chặt, tay hắn run rẩy rút ra một điếu thuốc, vừa định châm lửa, thì lại thu về. Hắn đương nhiên biết, nơi này là bệnh viện, mà người trong phòng đang làm phẫu thuật chính là đứa con gái duy nhất của hắn, Tiểu Khả Tâm của hắn.
Cánh cửa phòng giải phẫu rốt cục cũng mở ra, bác sĩ đưa tay tháo khẩu trang xuống, ngữ khí có chút lo lắng, “Ai là người nhà của bệnh nhân? Bệnh nhân bị mất máu quá nhiều, cần phải truyền máu, yêu cầu máu thuộc nhóm máu O”.
Mục Nham đang định mở miệng nói chuyện nhưng kết quả khi nghe đến nhóm máu cần thì đột nhiên động tác chậm lại, không thể tin được nhìn về phía Cố Nghê Y. Mà Cố Nghê Y cũng ngẩng đầu lên, tầm mắt hai người giao nhau, có một loại cảm giác không biết tên.
Nhóm máu A chứ? Thượng Quan Thuyên cũng sửng sốt một chút, không thể nào, nhóm máu O. Bác sĩ vừa rồi mới nói là nhóm máu O ư?
Giản Tiểu Phương nhìn đám người này bắt đầu mắt to trừng mắt nhỏ, quả thực không khí này muốn điên rồi, “máu của tôi là nhóm máu O, hãy lấy của tôi đi”, cô đi vào trong phòng phẫu thuật, không thích, nhưng không có nghĩa là sẽ không cứu.
Thượng Quan Thuyên cũng theo vào trong, sao đó anh lại rõ ràng nghe được tiếng Giản Tiểu Phương thỉnh thoảng nói thầm, “Người gì không biết, nói đến lấy máu liền sợ hãi, ai cũng lớn như thế rồi, đúng là mất mặt thật”.
Thượng Quan Thuyên gắt gao cau mày, trên mặt đã không còn vẻ bình tĩnh như trước, nghiêm túc cực kì, giọng điệu của anh có chút thản nhiên trầm thấp, “Không phải bọn họ không muốn mà là không thể. Bởi vì nhóm máu của Nham là AB, còn của Cố Nghê Y là nhóm máu B, cho nên bọn họ dù có muốn đi cũng không có cách nào”.
“Anh nói cái gì?”, Giản Tiểu Phương cất cao giọng, nhưng khi nhìn thấy mọi người xung quanh đang nhìn mình thì vội vàng bưng kín miệng, “ý anh muốn nói là, Mục Khả Tâm căn bản không phải là con gái của Mục Nham sao?”.
Thượng Quan Thuyên thở dài một hơi, sau đó mới gật đầu một cái, anh cũng hy vọng điều này là giả, bác sĩ đã lầm, hoặc là bọn họ đã nghe lầm.
Nhưng là, dường như đây là chuyện không có khả năng, Giản Tiểu Phương ngồi xuống, nhìn bác sĩ đo huyết áp, xét nghiệm máu của mình, mãi cho đến khi một cái ống vừa thô vừa to cắm vào cánh tay cô, có chút đau đau, trên vai bỗng nhiên truyền đến một trận ấm áp, thanh âm trầm thấp ôn nhu của Thượng Quan Thuyên vang lên, “đừng lo lắng, một lát sẽ không sao”, ánh mắt của anh nhìn cô, ngồi xuống bên cạnh cô.
Giản Tiểu Phương gật đầu một cái, đến khi lấy máu xong, Thượng Quan Thuyên đỡ cô đứng dậy. Không lâu sau đó bọn họ nhận được thông tin, Mục Khả Tâm đã không có chuyện gì.
Chính là, có một vấn đề lớn hơn đang chờ bọn họ, lúc này, Giản Tiểu Phương rất muốn cười to. Vở kịch này thật buồn cười, diễn sai một cái, kết cục thì ra là như vậy.
Mục Nham, hóa ra đến cuối cùng, anh mới là mới là kẻ nực cười nhất, anh đi nuôi con cho người khác, lại khiến cho đứa con ruột của mình lưu lạc bên ngoài. Thật đúng là, làm cho cô ngay cả cười cũng lười.
Mục Nham đứng thẳng tắp, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Cố Nghê Y. Hắn cảm giác trái tim của mình như đã ngừng đập. Tin tức kia với hắn mà nói, giống nhau sét đánh ngang tai, thậm chí còn làm cho hắn mất đi bản năng suy nghĩ, chỉ có thể nhìn Cố Nghê Y như vậy. Đây là người phụ nữ mà hắn yêu, hắn ngay cả cuộc hôn nhân của mình cũng bỏ ngang, làm ngược lại tất cả để cưới cô ta, để rồi trả lại cho hắn là những thứ này sao?
Con gái của hắn, Khả Tâm của hắn, đứa con gái hắn yêu thương từ nhỏ, thế nhưng lại không phải là con ruột của hắn. Khó trách, bộ dạng của con bé không giống hắn, cũng không giống cô ta, có lẽ là cực kỳ giống cha ruột của nó đi. Vậy chắc không cần phải đi xét nghiệm DNA nữa.
Con gái của hắn sao? Thật đúng là một loại mỉa mai đến cực điểm.
Mà Cố Nghê Y chỉ biết cúi đầu, mồ hôi đổ ướt đẫm lòng bàn tay, “Nham, hãy nghe em nói”. Cô ta đột nhiên ngẩng đầu, gắt gao lôi kéo cánh tay Mục Nham, “Nham, em không phải cố ý, em cũng không biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, ngày đó em uống rượu, khi em tỉnh thì đã cùng người ta ở trên giường, em thật sự không biết, không biết Khả Tâm là của hắn ta. Nham, em vẫn luôn yêu anh, cho tới bây giờ chưa từng thay đổi”.
Nếu cô ta sớm biết Mục Khả Tâm có bộ dạng như bây giờ, cô ta sẽ không sinh nó ra, khi đó, cô ta thật sự nghĩ rằng đó là con của Mục Nham, bởi vì cô ta từ nước ngoài trở về, ngoài Mục Nham ra, vốn không hề lên giường cùng người đàn ông nào khác. Lần đó say rượu, cô ta đã quên mất. Thế nhưng không thể tưởng tượng được, chuyện lại khéo như thế, chỉ có một đêm đó thôi cũng khiến cô ta có Mục Khả Tâm. Cho đến bây giờ, ngay cả Mục Nham cũng đã biết, cô ta phải làm sao bây giờ, phải làm sao bây giờ?!!
Mà lời nói của Cố Nghê Y lại hoàn toàn làm cho Mục Nham tuyệt vọng, Khả Tâm, thật sự không phải con gái của hắn, “Cố Nghê Y, cô yêu tôi thật sao?”, rốt cục hắn cũng mở miệng, trong giọng điệu nồng đậm châm chọc, trong hai mắt của hắn giờ lại hiện lên tia đau đớn kịch liệt rốt cuộc không thể xóa tan. Hắn cũng là người, cũng sẽ đau, cũng sẽ có cảm giác, cô ta đội cho hắn một cái nón xanh* lớn như thế trên đầu, còn đi nuôi con cho người khác, khiến cho hắn cũng không biết, phải đối mặt như thế nào với tất cả chuyện này.
*đội nón xanh: bị cắm sừng.
Đó là đứa con gái mà hắn yêu thương vô cùng, một đứa trẻ nhỏ như vậy, từ khi còn nhỏ hắn đã ôm nó đến khi lớn dần.
Hắn nghĩ rằng hắn đã rất hạnh phúc, dù sao, hắn cũng có Khả Tâm. Nhưng hiện tại, từng chuyện vỡ lở ra, hắn tựa hồ đã mất đi tất cả, đến cuối cùng cũng không thể tìm thấy hết thảy từ trước kia.
Trái tim hắn trống rỗng, những thứ hắn yêu đã mất hết. Mặc kệ là Cố Nghê Y hay là Mục Khả Tâm, đều không còn gì.