Tựa lưng vào ghế ngồi, lần đầu tiên, anh có một loại cảm giác vô lực. Chuyện khi nào, khi nào thì anh bắt đầu để ý tới người phụ nữ kia, tại bữa trưa ngon miệng đó, hay là, tại lần đầu tiên khi cô trả tây trang lại cho anh. Người phụ nữ khiến anh có cảm giác giống như thiên sứ trong lòng anh vậy.
___________
Gần đây nhân viên trong tập đoàn Mục thị luôn cảm giác lòng người bất an, tổng tài đã kí kết được một vụ làm ăn rất lớn với nước ngoài, chính ra, anh ta phải vui vẻ mới đúng, cho dù không vui thì cũng không nên giống như thế này. Mỗi ngày đều như ăn phải bom, anh ta vừa mắng một đám nhân viên đến phát khóc, bây giờ không người nào còn dám tuỳ tiện đi vào phòng làm việc tổng tài nữa.
Một thân ảnh mặc áo màu quả hạnh đi đến, chân mang một đôi giầy cao gót đen bóng loáng, mái tóc dài uốn quăn lượn sóng màu nâu đỏ xoã ở trên vai, chuyển động uyển chuyển theo từng bước đi của cô ta, thỉnh thoảng hơi hất lên theo một đường cong xinh đẹp.
Mọi người dõi theo từng bước chân của người phụ nữ đi tới, cô ta bỗng nhiên quay đầu lại, đối với khuôn mặt này thì những nhân viên công tác lâu dài ở đây cũng không lạ gì, Lăng Huyên, người từng làm tình nhân của Mục Nham, cũng chính là thư kí cũ của anh ta. Hai năm trước đã rời khỏi tập đoàn Mục thị, không ngờ rằng hôm nay cô ta lại đến đây.
Giản Tiểu Phương ôm một đống văn kiện đi ra, ngẩng đầu lên, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Lăng Huyên đang đi về phía mình, cô ta vẫn không có chút thay đổi nào. Cô đối với người phụ nữ này từ trước đến nay đều không có một chút hảo cảm nào, không biết cô ta hiện tại ở đây là muốn làm cái gì, không khó khăn gì mà biết được Mục Nham đã ly hôn với Cố Nghê Y, cô ta muốn thừa dịp này mà chen chân vào sao? Vậy thì chúc mừng cô ta, cô ta có cơ hội rồi. Phiết miệng một cái, dù sao cũng chẳng liên quan gì tới cô, bây giờ Mục Nham muốn lấy ai thì mặc anh ta, chỉ cần không dính líu gì tới An An là được.
Giản Tiểu Phương đi thẳng qua người Lăng Huyên, chăm chú nhìn về phía trước, ngay cả chào hỏi cũng không muốn mở miệng một tiếng.
“Chờ một chút, Giản Tiểu Phương”, Lăng Huyên đột nhiên gọi cô lại, Giản Tiểu Phương ngừng bước chân, quay đầu lại, “Lăng tiểu thư, xin hỏi cô có chuyện gì sao, tôi rất bận, nếu cô muốn tìm tổng tài thì bây giờ anh ta đang trong phòng làm việc tổng giám đốc”. Lời của cô thực máy móc, kỳ thật, nếu có thể, cô một câu cũng không muốn nói cùng người phụ nữ này.
Lăng Huyên chỉ mỉm cười, “không phải, tôi đến đây là muốn tìm cô”, so với ba năm trước, cô thật sự đã trưởng thành hơn rất nhiều, cô biết Giản Tiểu Phương không thích mình, bởi vì ở trong mắt cô ấy, Lăng Huyên cô chính là một người đàn bà hư hỏng, là kẻ thứ ba phá hoại gia đình người khác, nhưng như vậy lại chính là sự thật, cô đáng bị nhận những thứ đó. Thoát khỏi quá khứ, cô thật sự phát hiện, cô đúng là một người phụ nữ ngốc nghếch, vì đã làm rất nhiều chuyện sai lầm.
Chuyện quá khứ không thể vãn hồi, mà cô chỉ muốn nói ra một số chuyện mà thôi. Dù sao, cô chỉ mắc nợ Diệp An An. Cô đương nhiên nghe nói chuyện Mục Nham cùng Cố Nghê Y ly hôn, nhưng lần này đến, cô cũng không đơn thuần chỉ tới gặp Mục Nham, chính là muốn đem chuyện tình hai năm trước nói cho hắn, dù sao, hắn ta cũng là đương sự, có quyền biết, nếu có thể cô hy vọng, hắn có thể và Diệp An An quay lại được với nhau.
Rõ ràng yêu nhau, nhưng lại không được ở cạnh nhau.
“Chuyện gì?”, Giản Tiểu Phương khẽ đáp, cô không biết chính mình khi nào thì có chuyện với cô ta đấy.
“Tôi đã gặp Diệp An An”, Lăng Huyên kéo một lọn tóc dài của mình, nói ra tin tức này khiến Giản Tiểu Phương phải trợn mắt há hốc mồm.
“Cô nói…cô gặp An An sao?”, Giản Tiểu Phương lắp ba lắp bắp nói, tạm thời còn chưa tiếp nhận nổi tin tức đột nhiên tới, An An, Diệp An An, cô gái đột nhiên biến mất không thấy, mất đi tin tức đã hai năm, thế nhưng lại có người gặp được.
“Ân, thời gian trước tôi mới vừa gặp qua”, so với biểu hiện của Giản Tiểu Phương, Lăng Huyên cũng không bất ngờ lắm, cô chỉ mỉm cười thản nhiên, đã gặp qua, cô ấy kỳ thật rất gần mọi người, nhưng không ai biết. Diệp An An lại sống ngay trong tâm mắt của họ. Có lẽ, nơi gần nhất chính là nơi an toàn nhất, cũng có thể là bọn họ không có thật lòng đi tìm, để cho cô ấy có một thời gian dưỡng thương, đến giờ thì cô ấy cũng nên ra mặt rồi.
“An An, cô ấy có tốt không?”, Giản Tiểu Phương tiến lên vài bước, rất gần Lăng Huyên, chỉ sợ bỏ qua tin tức gì, hốc mắt của cô cay cay khó nhịn được, rốt cục cô cũng biết được tin tức của An An, thời gian hai năm, quả thực là quá dài.
Lăng Huyên gật gật đầu, “Cô ấy rất tốt”. Đúng vậy, không tệ chút nào. Mặc kệ cuộc sống có thế nào, dù là làm người dôn vệ sinh, với cô mà nói, so với mỗi ngày trước kia phải chứng kiến nỗi xót xa trong lòng, thì hiện tại đã tốt hơn nhiều. Ít ra thì cô cho là như vậy.
Giản Tiểu Phương thở dài nhẹ nhõm một hơi, nghe được tin Diệp An An hiện tại rất tốt, trái tim phập phồng cuối cùng cũng buông xuống được. Diệp An An cái cô gái ngốc kia, nếu cô mà gặp được, nhất định phải mắng cho một trận mới được. Cứ như vậy mà biến mất hai năm, cô ấy nghĩ rằng, cô sẽ không lo lắng sao, sẽ không nhớ cô ấy sao?
“Cô ấy bây giờ đang ở đâu?”, Giản Tiểu Phương vội vàng hỏi, cấp bách muốn biết tin tức của người kia.
“Cô ấy….”, vẻ mặt Lăng Huyên hơi hơi lảng tránh đi, cuối cùng cô đành lắc đầu, “thực xin lỗi, tạm thời tôi không thể nói cho cô biết được, nếu cô ấy muốn trở về thì sẽ tự động liên lạc với mọi người”.
Giản Tiểu Phương cũng không hỏi tiếp nữa, cô hiểu ý của Lăng Huyên, Diệp An An hiện tại không cho bất cứ người nào biết chỗ ở của cô ấy, cũng không có chủ động tìm đến bọn họ. Chắc có lẽ cô ấy còn lo ngại, lúc trước trong bụng cô ấy còn đang mang thai, nếu Mục Nham biết hắn ta có một đứa con trên đời này, không biết hắn có cướp lấy đứa nhỏ của An An hay không. Mà cô cũng không muốn An An mạo hiểm như vậy.
An An yêu đứa nhỏ kia biết chừng nào, cô đương nhiên biết điều này, cho nên, cô cũng sẽ không miễn cưỡng cô ấy. Có điều, cô đã biết được cô ấy hiện tại tất cả đều tốt thì cô cũng đã yên tâm rồi.
“Vậy, tôi xin phép đi trước”, Lăng Huyên nhìn bộ dáng suy nghĩ của Giản Tiểu Phương, biết cô không còn muốn hỏi thêm gì về chuyện đó nữa, thời gian của cô cũng không còn nhiều, không lâu nữa phải rời khỏi thành phố, sau khi gặp Mục Nham, có lẽ, vĩnh viễn sẽ không còn gặp lại nữa.
“Đúng rồi”, cô lấy từ trong ví da ra một mảnh giấy, tay viết nhanh như bay rồi giao cho Giản Tiểu Phương. Giản Tiểu Phương cúi đầu liền nhìn thấy, trên đó là một hàng địa chỉ lạ.
“Đây là….”, Giản Tiểu Phương nắm chặt mảnh giấy trong tay, có chút khó hiểu nhìn về phía Lăng Huyên, không rõ ý tứ của cô ta.
“Địa chỉ của cô ấy, bởi vì cô không phải người ngoài, tôi tin tưởng, cô ấy sẽ không trách tôi. Hơn nữa, cô ấy có khi cũng rất muốn gặp cô đấy”, Lăng Huyên cười nói, xong rồi liền xoay người, đi về phía trước.
“Lăng Huyên, cám ơn cô”, giọng nói của Giản Tiểu Phương vang lên đằng sau lưng, khóe môi Lăng Huyên tự nhiên dương lên, “Cám ơn tôi, không cần đâu, tôi chỉ đem những gì tôi nợ cô ấy trả lại hết mà thôi”.
Còn sau này, sẽ không còn thiếu nữa, cô sẽ có cuộc sống riêng của mình, tin rằng Diệp An An cũng sẽ như thế, đây cũng là những thứ duy nhất mà cô có thể làm, nếu cuối cùng, cô ấy và Mục Nham vẫn không đến được với nhau, âu cũng chỉ là số mệnh.
‘Cốc cốc’, thanh âm gõ cửa truyền đến, Mục Nham hơi nhếch con mắt lên, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía cửa, hắn lúc này không muốn gặp ai hết. Lại là một tiếng gõ cửa, từng tiếng từng tiếng, không hề muốn dừng lại.