Nàng cười nhẹ, mặt hết sức ôn nhu, đôi má mịn màng cọ chầm chậm không ngừng vào cái chăn. Đúng vậy, quá khứ nàng cái gì cũng không có, nhưng là, hiện tại, nàng có gia đình, có chồng, một người chồng là anh, tuy là, anh không phải cam tâm tình nguyện cưới nàng, tuy là vợ chồng, họ vẫn ngủ riêng, tuy là anh chưa từng chạm qua nàng, có lẽ, đúng là động nhẹ cũng không.
Nhưng là, nàng đã có gia đình.
Anh, Mục Nham, chồng của nàng, người chồng hợp pháp của nàng, giám đốc chủ tịch tập đoàn Mục Thị, là thiếu gia của một gia tộc vững mạnh, anh thanh nhã, đẹp trai, bình tĩnh, thành thục. Ông trời rất ưu ái, ban cho anh rất nhiều ưu điểm, ngoại trừ một việc, anh cưới nàng, Diệp An An. Một người cô gái bình thường, một cô gái không có gì bắt mắt, cho dù đặt ngay giữa đường cũng không ai thèm quay đầu liếc mắt nhìn.
Bất quá thân phận hiện tại của nàng, lại là vợ anh, vợ trên luật pháp, cũng là vợ duy nhất. Nhưng nàng chỉ là vợ anh không phải là người đàn bà của anh.
Đúng vậy, nàng thực bình thường, cái gì cũng không có, nhưng là, hiện tại được mang trên mình cái họ Mục danh giá.
Nàng biết, anh không tình nguyện cưới nàng. Nàng cũng biết, nàng không phải là người anh yêu.
Lặng lẽ quay trở lại trước đó hơn một năm, khi đó, nàng vẫn là một sinh viên vừa mới tốt nghiệp, 20 tuổi, làm nhân viên cho một bệnh viện. Trong bệnh viện, nàng chưa bao giờ keo kiệt nụ cười, cũng không bao giờ keo kiệt lòng tốt của mình.
Chính cái năm đó, đã làm cho cuộc sống của nàng thay đổi hoàn toàn. Trong phòng VIP của bệnh viện có một bệnh nhân đặc biệt, là một bà lão bị bệnh tim rất nghiêm trọng, bà hay bắt bẻ, tính tình cũng không được tốt, đã mắng mỏ nhiều y tá đến phát khóc, không ai dám đi chăm sóc bà, nhưng mà bắt buộc phải chăm sóc, có một số người bác sĩ không muốn đắc tội, ví dụ như bệnh nhân trong phòng VIP này.
Cuối cùng, không hiểu may rủi thế nào, nàng Diệp An An lại trở thành hộ lý đặc biệt của vị lão thái thái nhà giàu này. Mà lão thái thái cũng không biết vì lẽ gì đặc biệt rất thích Diệp An An, thích sự trong sáng của nàng, thích nụ cười ôn nhu luôn hiện trên mặt nàng. Nàng, một thân cô nhi cũng hưởng được tình cảm ấm áp của trưởng bối lúc bên cạnh lão thái thái.
Hai người có cảm giác như một đôi bạn vong niên, cho đến một ngày, cháu trai của Mục lão thái thái đến bệnh viện. Nàng lần đầu tiên gặp anh ta, thấy được người đàn ông thành thục và bình tĩnh đã làm cuộc đời nàng từ đó về sau vĩnh viễn thay đổi.
Nàng đã biết yêu, đã biết tình yêu sét đánh, cũng đã biết, đau thương.
Đúng vậy, nàng yêu anh ngay từ ánh mắt đầu tiên, nàng rơi mãi vào hố sâu tình cảm, không tài nào thoát ra được.
Nàng cuối cùng được gả cho anh, trở thành vợ anh, bất quá, đều là do Mục lão thái thái. Mục lão thái thái trước lúc lâm chung bất chấp ý kiến phản đối của mọi người, bắt anh phải cưới nàng, mà Mục Nham không thể cự tuyệt di ngôn của bà nội, đành cưới một người cái gì cũng không có là nàng, chỉ để cho lão thái thái có thể an nghỉ nơi chín suối. Bọn họ không có làm nghi thức, không cử hành hôn lễ, thậm chí, cũng không có tuyên thệ trước mặt người làm chứng, chỉ là đi tới nơi cục tiếp dân thay đổi tình trạng hôn nhân. Trên hộ khẩu của nàng, tình trạng hôn nhân liền từ chưa từng lập gia đình trở thành đã kết hôn.
Từ đó, hai người bọn họ là vợ chồng, vợ chồng tương kính với nhau lạnh lẽo như băng tuyết, thẳng thắn mà nói, anh đối nàng xem như không tệ, cho nàng một cái gia đình, chi tiêu thoải mái, ăn ngon mặc tốt, chỉ là ngoài một chuyện, anh không yêu cô.
Nàng không muốn gì, chỉ muốn có một chút tình yêu của anh, nhưng là, nàng hiểu rõ, anh không yêu nàng, có lẽ vĩnh viễn cũng sẽ không.
Nàng từ trên giường đứng lên, vuốt thẳng, xóa đi dấu vết trên giường, sau đó đi đến trước bàn làm việc của anh. Bàn làm việc rất to, trên mặt bàn là hồ sơ tư liệu của công ty anh, nàng là Mục phu nhân, nhưng là một Mục phu nhân không ai biết đến. Cuộc hôn nhân của họ, bên ngoài căn bản là không ai hay, không ai biết có một người như nàng tồn tại.
Anh hiện tại, Mục Nham, người chồng trên danh nghĩa, vẫn là một chàng trai vàng độc thân, không, là chàng trai kim cương mới đúng. Tổng giám đốc tập đoàn Mục thị, chói sáng đến mức nào. Hơn nữa, bản thân anh có dáng hình người mẫu, ngũ quan tuấn mỹ. Rất nhiều mỹ danh tương tự như vậy hợp lại tạo thành một người đàn ông đầy lực hấp dẫn.
Người đàn ông có danh vọng, tiền tài như vậy, ở bên ngoài anh không thiếu đàn bà, nhưng cũng không thể nói là lạm tình, thậm chí, có thể nói là anh tuyệt tình. Anh đối đàn bà thực tuyệt tình. Anh có nhiều người tình, nhưng không ai có thể lấy được trái tim anh, anh chưa từng có mối quan hệ tình nhân với người đàn bà nào quá một tháng.
Vì lý do đó, nàng trong mắt anh, vốn chỉ là một người vợ có cũng được không có cũng không sao.
Nàng là vợ, có lẽ, chỉ thích hợp để bày biện trong nhà mà thôi.