Mười mấy cây trúc xanh, tựa trên ngói tường, nghiêng ngả nhốn nháo.
Xẻng đâm xuống bùn, vùng đất ba trăm năm chưa có ai đụng tới bị đào lên, mấy con côn trùng nhảy ra tán loạn, mấy cây cỏ dại, cùng với vô số rêu xanh bao phủ nền đất, duy chỉ không nhìn thấy gốc hoa trúc đào. Lục Hoàn Thành chưa từ bỏ ý định, đào sâu xuống ba tấc, thân trúc gãy lìa vứt sang một bên, trong tay cầm một ngọn nến tìm kiếm xung quanh.
Đã qua hồi lâu, vẫn không thu hoạch được gì.
Lục Hoàn Thành đứng lên, đứng dưới mưa to rả rích, một mảng u ám không rõ dần dần hiện lên trong đầu.
Vẫn luôn cảm thấy sai chỗ nào đó, sai vô cùng, sai đến nực cười.
Gió lạnh thổi qua rừng trúc, nhẹ nhàng rung động bên tai. Cây trúc đứt rễ đang cười nhạo y, cây trúc không đứt rễ cũng đang cười nhạo y, cười y bị người ta lừa phỉnh, rõ ràng là con cháu Lục gia, từ nhỏ hưởng phúc ấm từ rừng trúc xanh, lại cố tình lấy oán trả ơn, dùng đôi bàn tay bẩn thỉu phá hủy cả rừng trúc an bình.
Từ rày về sau, liệu còn có cây trúc nào nguyện ý chúc phúc cho Lục gia, dốc lòng bảo hộ văn mạch?
Sẽ không còn nữa.
Quỳ khẩn cầu xin cũng vậy, khóc lóc sám hối vẫn thế, từng ngày qua mà Yến Sâm chưa trở về, bọn họ liền từng ấy ngày không chịu mềm lòng.
Tâm Lục Hoàn Thành loạn như ma, lại không cam lòng thừa nhận mình sai rồi, liền đoán là bị rễ tàn của cây trúc đào đến quấy nhiễu, trốn đến nơi khác, có lẽ là đang trốn chui lủi trong một khoảnh đất khác trong tòa nhà. Y gọi gã sai vặt, từ trong lồng ngực lấy ra một nén bạc, sai hắn đến đỉnh núi Hạc Vân mời một vị gọi là Huyền Thanh đạo trưởng.
“Ngươi nói với người ta, rừng trúc bên cửa tây đã bị san bằng rồi, nhưng không hề tìm được tàn cây trúc đào, thỉnh ngài đội mưa đến đây hỗ trợ.”
Gã sai vặt nhận lệnh rời đi, Lục Hoàn Thành tựa bên cửa sổ, cúi đầu đứng yên, năm ngón tay nắm chặt song cửa, dự cảm bất an càng ngày càng mãnh liệt.
Nước mưa theo vách trúc chảy xuôi, từ cành lá nhỏ xuống. Y nghe tiếng mưa nặng hạt, mắt liếc về mấy cây trúc bên tường, trong thoáng chốc một tiếng quở trách như sấm rền vang bên tai, nói y toàn bộ đều sai lầm rồi!
Buôn bán tám năm, y từ trước đến nay làm việc kín đáo tỉ mỉ, coi trọng nhất là quy củ. Mỗi mối làm ăn đều xác định rõ ràng, từng khoản nhỏ nhặt đều nhớ rõ. Từng chuyện li ti, hành sự đều nắm chắc.
Nhưng châm chọc thay, chuyện liên quan đến tính mạng Yến Sâm, ngược lại y cái gì cũng chưa từng kiểm chứng!
Năm ngày nay, y hành động cẩu thả, dưới chân đi trên sương mù dày đặc, không biết dẫn đến nơi nào. Đợi y nhìn ra chỗ không thích hợp, quay đầu ngoảnh lại, đã cố chấp đi xa đến nghìn dặm.
Vì sao không tra rõ thân phận tiểu đạo sĩ?
Vì sao không cho Yến Sâm một cơ hội giải thích?
Đứng bên ngoài linh trướng, kêu Yến Sâm cùng y tự mình đối chất, phân rõ thị phi trắng đen, một việc dễ dàng như vậy, sao y không làm?!
Toàn bộ sự việc từng bước liên tiếp, chỉ cần có một chỗ sai…. chỉ cần sai một chỗ….
Chân trời bỗng nhiên sáng như tuyết, một vết nứt bổ xuống đầu. Rừng trúc đứng sừng sững trong nháy mắt bị chiếu sáng lên như tuyết, hàng ngàn bóng đen, hàng ngàn tia sét, khiến người xem lóa mắt. Bên tai vang lên một tiếng sấm lên tận mây xanh.
Hỗn loạn tán đi phân nửa, Lục Hoàn Thành mới như tỉnh lại từ trong mộng, ném xẻng xuống, xoay người vọt ra khỏi vườn trúc u ám.
Y muốn đi tìm Lục Hoàn Khang!
Y phải hỏi đệ đệ một câu ngắn ngủi, ở đỉnh núi tại phía xa Lãng Châu, sao hắn có thể gặp Huyền Thanh trên đường nhỏ, lại có thể trùng hợp đúng dịp mà gặp, đúng ngày hôm đó, ra cửa chưa đầy một nén nhang liền đón về nhà?
Trong màn mưa mờ mịt, gian phòng Lục Hoàn Khang đèn vẫn sáng.
Ánh sáng soi ra hình bóng hai người đang lắc lư, quấn quýt lấy nhau, cử chỉ suồng sã.
Lục Hoàn Thành không khỏi nghi hoặc – đệ đệ này của y trước giờ quái gở sống một mình, tính tình cổ hủ, tuyệt đối sẽ không trêu đùa với thị nữ, vậy cái bóng kia là người phương nào?
Bước bảy tám bước chân tới trước nhà, hai tay đẩy cửa “phanh” một tiếng.
Bốn phía yên tĩnh, sáu mắt nhìn nhau, khuôn mặt không nên xuất hiện lúc này lại xuất hiện trong tình cảnh ấy, thân thể Lục Hoàn Thành nhất thời lay động, hô hấp đã không còn ổn định.
Đây không phải là “tiểu đạo sĩ” da dẻ trắng bóc đó sao?
Đuôi dài uốn éo, con ngươi ánh xanh, đỉnh đầu mọc ra một đôi tai lông đen bóng, một con báo đen thành tinh sống sờ sờ! Chính là con vật Lục Hoàn Khang cực kì mê mẩn, cả ngày ôm trong ngực.
A Huyền mấy ngày nay trừ “hoa yêu”, có công bảo vệ Lục trạch, liền đổi lấy mười phần thương yêu của Lục Hoàn Khang, đêm nay tình chàng ý thiếp, thắt lưng mềm mại dựa trên cạnh bàn, giúp Lục Hoàn Khang mài mực bày giấy, đưa bút bóp vai, không ngờ tới Lục Hoàn Thành đột nhiên đuổi tới. Hắn phút chốc không kịp biến thành báo, phá vỡ gian tình, vẻ mặt giật mình sợ hãi mà đứng đó.
Lục Hoàn Khang cũng sợ đến bay mất ba hồn bảy vía.
Hắn thấy A Huyền lộ ra thân yêu bị ca ca bắt gặp, sẽ gây ra hiểu lầm, vội vàng đứng dậy giải thích: “Ca, đây là A Huyền, là, là báo yêu…. Hắn là một báo yêu tốt bụng không làm chuyện xấu…”
Lục Hoàn Thành khó tin nhìn bọn họ chằm chặp, sắc mặt hết xanh lại đen, cổ họng nghèn nghẹn, căn bản không thốt nên lời.
Y nghĩ đến cục diện xấu nhất, cũng tốt hơn so với hiện tại vạn lần!
Một yêu nghiệt nên bị đạo sĩ thu nhập, thiêu đến tan xương thịt nát, ngược lại còn to gan lớn mật hóa thành đạo sĩ, dụ dỗ y giam lỏng Yến Sâm, chặt đứt gốc trúc. Hành động này, có thể có bao nhiêu thiện tâm?
Chuyện đầu tiên đã sai hoang đường như vậy, những thứ tiếp sau đó…còn có thể là cái gì?
Ngoài cửa sổ sấm rền chớp giật, chiếu vào bên trong căn phòng hết sáng lại tối. Một luồng ánh sáng chói mắt lóe ra, trên vách tường ánh lên hai bóng hình đan xen, những nơi còn lại, màu sắc đều trở nên phai mờ.
Trời lúc sáng thì càng sáng, lúc tối tăm thì càng thêm mịt mù.
A Huyền chậm rãi thẳng người, nhìn Lục Hoàn Thành, một đôi con ngươi xanh lam hóa thành hồ sâu không thấy đáy.
Lục Hoàn Thành bước một bước tới gần, chất vấn: “Chuyện Yến Sâm, đến tột cùng phần nào là thật, phần nào là giả?”
A Huyền không trả lời.
Hắn hơi hơi hé mắt, cái đuôi căng thẳng, tựa như đang cân nhắc gì đó. Một hồi giằng co qua đi, hắn hỏi vấn đề mình quan tâm nhất: “Nhành hoa trong trúc đình, ngươi tìm được chưa?”
Hai tay Lục Hoàn Thành nắm chặt, vẻ mặt âm trầm: “Không tìm thấy.”
A Huyền khẽ nở nụ cười, đuôi nhẹ nhàng lay động, một tay đưa dọc theo bàn, cầm tay Lục Hoàn Khang.
Không có, nghĩa là đã từng đi tìm. Đi tìm, nghĩa là Lục Hoàn Thành đã tự tay đào cây trúc lên. Trúc thân bị hủy, không có người đỡ đẻ, hài tử đáng thương trong bụng Yến Sâm kia, chắc chắn phải chết.
Một cái mạng này, hắn dễ dàng tóm được.
Có lẽ sẽ phải trả cái giá thê thảm, có lẽ sẽ phải dùng mạng đổi mạng, không sao cả, hắn không thèm để ý.
A Huyền thậm chí không chút nào giấu diếm dục vọng, hoặc có lẽ, con người hắn cũng giống như Lục Hoàn Thành, một khi nổi lên lòng hoài nghi, thì hầu như không có khả năng giấu diếm.
Hắn bày ra tính tình xấu xí nhất của loài mèo lên đến cực hạn, nghiêng đầu, cười khanh khách nói với Lục Hoàn Thành: “Làm sao mà ta biết được? Ta nói nhành hoa ở trúc đình, thì nhành hoa đang ở trúc đình. Ngươi không tìm được, chẳng phải đang nói… ta là tên lừa đảo?”
Vừa nói, hai lỗ tai liền cụp xuống, bộ dáng ủy khuất tột cùng.
Lục Hoàn Khang không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, cho là hắn thực sự bị ủy khuất, vội vã an ủi hắn, chợt nghe giọng hắn biến đổi, thờ ơ chậm rãi nói: “Đúng vậy, ta chính là một kẻ lừa đảo.”
Câu trả lời đánh xuyên về phía chân trời, thoáng chốc sáng như ban ngày.
A Huyền dựa trước án thư, ánh mắt sắc lạnh như sương, chính là ánh mắt độc ác nhất.
Hắn thừa nhận thẳng thắn dứt khoát, Lục Hoàn Thành suýt chút nữa không phản ứng kịp, Lục Hoàn Khang bên cạnh càng bối rối: “A Huyền, ngươi, ý ngươi là gì?”
“Ý ta chính là, mỗi lời ta nói trước đây, đều, là, giả.”
Lục Hoàn Thành liều mạng nhìn chằm chằm hắn, trong mắt tràn ngập lửa hận phừng phừng: “Thế nên A Sâm… Căn bản không phải cây trúc đào!”
“Hắn nào có bộ dạng của cây trúc đào? Ngươi sao lại tin được thế?” A Huyền xì một tiếng bật cười, ánh mắt cong thành một vầng trăng đầu tháng, “Sinh ra đã yếu ớt, người lại ngu xuẩn, hai ba câu lừa dối vòng quanh, mất mạng cũng không biết là người nào hại. Hắn muốn là cây trúc đào, cây hoa độc kia còn ghét bỏ không thèm đấy.”
Lục Hoàn Khang ngẩn ra, chợt nhớ tới A Tú bị bóp cổ, hộp trà bị lặng lẽ bỏ độc. Nếu Yến Sâm vô tội, vậy tội nghiệt âm thầm dựng nên này… chính là, chính là….
Sau lưng từng trận rét buốt, mồ hôi lạnh trào ra.
Y rợn tóc gáy nhìn A Huyền, cảm thấy hắn biến thành một con báo mà mình không hề biết, sợ đến nỗi ngã ngồi trên ghế.
A Huyền nhìn y như vậy, không khỏi có chút tổn thương, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ngươi sợ cái gì? Ta cũng chẳng nỡ giết ngươi.”
Quay đầu trở lại, chậm chạp nói với Lục Hoàn Thành: “Lục đại công tử, ngươi yên tâm, ta đây, là một con báo dám làm dám chịu, nếu thiếu mạng ngươi, thì sẽ không bỏ trốn. Ngươi muốn mời đạo sĩ thối nào đó đến thu ta, ta sẽ ngồi đây mà đợi, nhưng có một chuyện, ta nghĩ ngươi nên cân nhắc cho rõ ràng.”
A Huyền nói: “Cái mạng này của ta, cho đến nay đều là giữ trong tay mình. Ta muốn đổi nó lấy cái gì liến đổi lấy thứ nấy, cho dù phải chết, cũng là ta cam tâm tình nguyện giao ra, ta cảm thấy đáng giá, nó liền đáng giá. Nhưng Yến Sâm thì sao? Một cái mạng bạc bẽo, đã từng nắm trong tay mình chưa? Mạng của hắn, hoàn toàn đặt trên tay Lục đại công tử ngươi, ngươi thương hắn, hắn liền sống, ngươi không thương hắn, hắn sẽ chết. Ngươi ngược lại trả lời ta… Một cái mạng nho nhỏ như vậy, hắn sống có đáng gì hay không? Chết rồi có đáng gì hay không?
Mấy câu này, là A Huyền vừa cười vừa nói.
Tình yêu của Yến Sâm, rõ ràng so với nước hồ còn trong sạch hơn. A Huyền là muốn, y tự tay khuấy lên gợn sóng, ngay trong lòng Lục Hoàn Thành khuấy lên một vũng bùn nhơ bẩn, sủng ái cưng chiều như vậy, cây trúc nhỏ thì lấy được ích lợi gì? Một con diều không có người dắt, rời khỏi sợi dây bay đi, hắn là trận gió kia, tuy có lỗi, nhưng Lục Hoàn Thành là người giật dây, lại không tránh khỏi có tội ư?
Không bằng trở về, tan tác thành bùn, ở lại trần thế cô đơn, để cho nó mỗi ngày cô độc mà vượt qua.
Thế nên trong nụ cười vui vẻ của A Huyền, chín phần đều là trào phúng Lục Hoàn Thành.
Lỗ tai Lục Hoàn Thành giống như bị một cái tát vang dội. Thân thể run rẩy không dừng được, âm thanh cũng phát run: “Vì sao? Vì cái gì ngươi muốn mạng hắn?!”
“Không vì cái gì.” A Huyền cười đến mĩ lệ, thẳng thắn đáp lại. “Ngu ngốc, nhìn ngứa mắt, con báo ta đây không thích mà thôi.”
Cho đến cùng cũng không phải là lời nói thật, hắn không yên lòng, bàn tay giấu sau lưng vụng trộm cọ lên Lục Hoàn Khang, vừa chạm đến một ngón tay, đột nhiên bị ghét bỏ đẩy ra. A Huyền giật mình, thế nhưng biểu tình không có gì thay đổi, vươn tay sờ lông tóc rối bù, ngón tay cuốn lấy lông đuôi óng mượt, đuôi mắt buông xuống, hơi hơi cắn răng.
.