Tây Song Trúc

Chương 2: Chương 2: Phụ linh (~Bổ sung linh lực, truyền vào linh lực)




Vào canh tư, tuyết lớn ngừng rơi, dưới mái hiên trắng xóa sáng lên một chiếc đèn lồng giấy. Ngọn lửa u ám leo lét, bị hàn khí xung quanh bủa vây, gần như thu về trong bấc đèn.

Cánh cửa của tiểu viện khách điếm “kẽo kẹt” một tiếng rồi hé mở.

Yến Sâm đi ra từ bên trong, xoay người lại khép cửa. Hắn khoác một chiếc áo choàng lông cáo bên ngoài, quàng quanh cổ rất ấm áp, toàn thân chỉ thiếu một cái đuôi thì sẽ thành một chú tiểu hồ ly trắng như tuyết.

Trăng tròn như mâm bạc, lơ lửng phía tây, tuyết dưới đất phản chiếu ánh trăng, ngay cả góc đường hoang vắng nhất cũng cũng không thấy bóng tối.

Hắn xách một chiếc đèn lồng, đưa tay chống sau lưng, dọc theo bức tường trắng chậm chạp di chuyển. Đi được mười mấy bước, đột nhiên loáng một cái, cả người hắn mềm oặt ngã xuống đụng vào tường, va vào vai phát đau.

“Aa…”

Thắt lưng nhói lên, mông đau đớn, bắp đùi run rẩy.

Tối nay “vất vả” quá độ, thực sự không thích hợp xuất hành. Thế nhưng Yến Sâm không có cách nào khác – bản tính hắn thích yên tĩnh, không thích di chuyển, chỉ cần ba thước vuông*đất, có thể bất động đến 300 năm. Mà nửa năm này, hắn theo Lục Hoàn Thành vào nam ra bắc, căn bản không tìm được cơ hội hóa thành trúc thân nghỉ ngơi, linh khí trong cơ thể sắp không đủ dùng.

(Thước = đơn vị đo chiều dài, bằng 1/3 mét. Ở đây, “ba thước vuông” là đơn vị đo diện tích, tức “1m vuông”)

Linh khí nếu tiêu hao hết, sẽ không thể duy trì nhân thân.

Hắn mặc dù có biện pháp giúp linh khí hao tổn chậm lại, không đến nỗi để cho mình quá chật vật, thế nhưng cốt nhục trong bụng lại chịu không nổi. Nó còn quá nhỏ, gốc măng non mềm mại kia, chỉ cần một cái móng tay bấm vào cũng sẽ bị thương. Nếu linh khí che chở không đủ, chỉ sợ sau này lớn lên không được tốt.

Thực ra, đứa bé này đã lâu rồi không còn phát triển nữa.

Yến Sâm cảm giác được, từ khi linh khí không còn dồi dào, độ lớn của thai nhi chẳng hề thay đổi. Bốn tháng rồi, mãi mới chỉ gồ lên một chút, dưới lớp y phục che chắn, có mà như không.

Hắn nghĩ Tiểu Duẩn Nhi* ẩn bên trong vỏ măng, không thể phá đất chui lên, không thể thấy mặt trời, bị che lấp dưới lớp bùn đất tối tăm không chút ánh sáng mà khóc, trong lòng không khỏi xót xa.

(Raph: Nếu là truyện hiện đại thì ta đã có thể dịch thành “Măng Nhỏ” hoặc là “Bé Măng” rồi T__T Tiếc ghê )

Mấy ngày trước, hắn và Lục Hoàn Thành cùng ngồi xe ngựa về khách điếm, lúc đi qua ven hồ tình cờ phát hiện một mảnh rừng trúc nhỏ. Tối nay hắn lén chuồn ra ngoài, đạp tuyết đến thăm, chính là muốn tìm một khóm trúc tươi tốt để bổ sung linh khí cho đứa nhỏ, để cành lá gốc rễ thu nạp một ít linh khí trời đất, rồi an ổn nằm bên trong cơ thể hắn.

Yến Sâm vòng qua bảy, tám bức tường trắng, quẹo qua năm, sáu góc đường, cuối cùng cũng tìm được rừng trúc kia.

Phụ linh không phải việc nhỏ, hắn không dám sơ sẩy, liền phủi đống tuyết trên cành xuống, kéo đi lớp áo trắng bên dưới gốc cây, từng khóm từng khóm kiểm tra thật kĩ. Mùa đông không có sâu bệnh, mỗi một khóm thanh trúc đều xanh tươi dạt dào, sinh trưởng rất tốt.

Nhìn đến cây thứ chín, Yến Sâm hơi run run, cúi người xuống, đưa tay ấn ấn rễ cây bên cạnh, mặt đất nơi này hơi gồ lên, chặt chẽ chắc chắn, bảo bọc một gốc măng mùa đông còn chưa trồi lên khỏi mặt đất, độ lớn vừa vặn giống với hắn và Duẩn Nhi.

Hắn mừng rỡ không thôi, thở phào một hơi.

Nếu như phụ linh ở cây này, hài tử trong bụng cũng có thể ngủ bên trong cây măng nhỏ, hấp thụ tuyết sương, hòa quyện cùng tinh hoa đất trời, so với hấp thu linh khí từ hắn không phải càng dồi dào thuần khiết hơn sao?

Yến Sâm ngẩng đầu nhìn trăng, dựa vào vị trí di chuyển hướng Tây mà tính toán thời gian.

Cách gà gáy còn một canh giờ, nếu như hiện tại phụ linh, phải kịp thời thức tỉnh khi gà gáy, trước khi mặt trời mọc phải trở về khách điếm, thần không biết quỷ không hay mà bò lên giường.

Hắn cúi đầu thổi tắt nến, đặt đèn lồng trên tuyết, đồng thời cởi áo khoác lông, vốn muốn đặt trên đất, lại nghĩ chất liệu đắt giá, bị nước tuyết tan thấm ướt thì chẳng đáng, liền gấp lại chỉnh tề, đặt phía trên đèn lồng.

Yến Sâm từng bước từng bước đến gần cây trúc, bàn tay vỗ về bụng dưới, nói với hài tử chớ sợ.

Sau đó hắn đưa tay ra, năm ngón tay đụng vào thân trúc lạnh lẽo, liền có một luồng thần tức thuần khiết thấm vào da dẻ, ngấm vào tận sâu trong tim. Sau đó lại mạnh mẽ chống đỡ, chậm rãi nhắm hai mắt lại, thân thể dần dần trở nên nhẹ bẫng, tứ chi khoan khoái, tất cả mệt mỏi cùng bủn rủn đều nhẹ như mây khói, gió khẽ thoảng qua, thổi một cơn liền tan biến.

Trời đất tưởng xa mà lại gần, thở một hơi, trong – đục, hỉ – bi, tất cả đều hòa thành một thể.

Thời gian là thứ chậm chạp hơn bất cứ điều gì, hắn có thời gian nhiều gấp trăm ngàn lần, có thể thưởng thức vị ngọt của dòng nước, lắng nghe tiếng tuyết tan, cảm nhận gió thổi qua nhánh cây, tinh tế mà nhẹ nhàng khiến lớp lớp cành lá xao động.

Hắn tập hợp từ mặt đất một dòng nước ngọt mát, truyền chất dinh dưỡng, trút vào đoạn rễ, từng miếng từng miếng đút cho Tiểu Duẩn Nhi vẫn còn non nớt.

Tiểu Duẩn Nhi khát đến hỏng rồi, ừng ực ừng ực uống nước, gấp gáp đến nỗi trên cái mầm xanh biếc rỉ ra một giọt mồ hôi.

Thật lâu trước đây, khoảng chừng…Yến Sâm không nhớ rõ lắm, khoảng chừng 300 năm trước kia, hắn cũng là một gốc măng nhỏ mới sinh. Sinh trưởng ở một đình viện âm u yên tĩnh, bên trong tổ trạch của Lục gia.

Không, không phải, khi đó vẫn chưa có Lục gia, Lục gia là sau này mới xây dựng. Lúc đó chỉ có một mảnh rừng trúc sum sê. Hắn đâm chồi từ sớm, lớn thành một cây thanh trúc, cùng các huynh đệ tỷ muội cành lá gắn bó.

Ông cố của ông cố…. của công cố nào đó của Lục Hoàn Thành, là một thư sinh nghèo không có gì nổi bật, dựng một gian nhà gỗ đơn sơ phía đông rừng trúc, đêm đêm chong đèn đọc sách, viết lách không ngừng, rốt cuộc cũng đến một năm thi đỗ công danh, vinh quang quê nhà.

Tổ tông cày ruộng cuốc đất, hắn là người đầu tiên đọc sách, lúc vinh qui bái tổ, chỉ có căn nhà gỗ nhỏ bên rừng trúc này.

Lục gia cứ như vậy bao quanh rừng trúc, một viên ngói một viên gạch mà xây dựng lên.

Ngày ấy nhà gỗ vẫn được dùng làm thư phòng, trải qua tu sửa, tạo điều kiện cho dòng dõi đời sau đọc sách. Rừng trúc xanh um bao quanh, bọn nhỏ đọc sách ở đây, quả nhiên thành tài, Lục gia thật sự trở thành dòng dõi Nho học trong thành Lãng Châu.

Lục trạch càng xây càng lớn, vòng này vây quanh vòng kia, càng vào càng sâu ngun ngút, không có chỗ nào không phải là mái cong, chạm trổ cầu kì*. Thư phòng được rừng trúc che chở vẫn u tĩnh hệt như ba trăm năm về trước.

(Raph: 雕梁画栋 = điêu lương họa đống = rường cột trạm trổ. Là thành ngữ TQ thường dùng để nói về sự hoa lệ của nhà cửa).

Tâm tĩnh, mới có thể đọc sách – đây là di huấn tổ tiên để lại.

Từ cửa sổ phía tây của thư phòng, nhìn thấy đầu tiên chính là cây thanh trúc kia, thẳng tắp cứng cỏi, xanh non mươn mướt, hình dáng diễm lệ vô cùng.

Đời sau của Lục gia đều là nhìn hắn.

Đọc sách nhàm chán, liền nâng quai hàm, cắn bút, nhỏ giọng chửi bới phu tử cứng nhắc cùng phụ thân nghiêm khắc. Học tốt được khen ngơi, liền đổi một mặt cười khách khách, mắt sáng như sao, mặt mày nở hoa, hướng cây trúc cười vui mừng một trận.

Ai oán, vui vẻ, tương tư triền miên, thỏa thuê mãn nguyện... Vô số tình cảm chảy vào thân trúc, làm thức tỉnh bên trong một sinh linh đang ngủ say.

Lúc đầu khi Yến Sâm mới hình thành ý thức, không thể nhìn thấy, chỉ có thể lắng nghe. Trong phòng truyền đến tiếng đọc sách lanh lảnh, khẩu âm rõ ràng. Kinh, sử, thơ văn, ca phú, từng đoạn rồi từng đoạn được đọc lên, từ hài đồng đọc đến thiếu niên, từ lúc thiếu niên đọc tới thanh niên. Rồi đến một ngày nào đó, người thanh niên quen thuộc kia sẽ dắt tới một đứa nhỏ còn đang bi bô tập nói. Đứa bé kia dùng tiếng nói non nớt, đọc lên bài thơ hắn nghe không biết đã bao nhiêu lần.

Tân sinh, truyền thừa, qua đời, tưởng nhớ.

Trong tòa nhà này đã xảy ra không biết bao nhiêu cố sự, anh em tương hỗ, rồi lại huyết mạch tương tàn, siêu thoát khỏi phàm trần, rồi lại hãm sâu vào thế tục.

Từng chi tiết trong chuyện xưa, trong lòng Yến Sâm đều sáng tỏ.

Hắn sẽ tận tực quên đi chuyện xấu, một cơn mưa rào tuôn xuống, gột rửa cành khô, sẽ chỉ để lại những kí ức tốt đẹp.

Về sau, linh khí Yến Sâm ngày càng dồi dào, dần dần có thể phụ linh những đồ vật từ trúc, thí dụ như bút trúc, quạt tre, sáo trúc, chiếu trúc... Hắn học viết chữ, chữ Khải, chữ Lệ, chữ Thảo, chữ Hành, cảm thụ cán bút nhấp nhô, rửa bút mài mực, tính toán trục chữ, cũng học qua thổi sáo, cảm thụ hơi thở ra vào, biết đóng âm mở âm như thế nào, hiểu được cách phát ra thanh âm sao cho trong trẻo.

Hắn là trúc, lại không chỉ là một cây trúc.

Hắn ngày càng trở nên giống người, tích tụ linh khí, quanh quẩn trong thư viện u tĩnh, dựa vào những thứ làm bằng trúc, nỗ lực học làm người.

Sau này, hắn có thể nhìn thấy.

Màn sương mờ vấn vít suốt mấy trăm năm vào một đêm nọ bỗng tan đi, tầm mắt mê mang, hình dạng và ánh sáng chưa từng thấy qua lần lượt hiện ra – đường đá xanh, cửa sổ hoa, bờ tường nước chảy, lối rẽ hành lang. Rêu xanh biếc bò vào khe hở phiến đá, sắc tím hoa đinh hương trên bức bình phong.

Hắn nhìn thấy giữa trời quang là hàng ngói xám hình vẩy cá, mái hiên vểnh lên. Dưới mái hiên, một cánh cửa ngay ngắn để ngỏ.

Lục Hoàn Thành 14 tuổi dựa vào cửa sổ, nhìn hắn, khóe miệng mỉm cười.

Một khắc đó, hết thảy những câu thơ tình ái vùng vẫy khỏi trang trách, sống động viết vào tận trong lòng Yến Sâm.

Sậy non, đay hái, mai lạc, đào tàn.

Tình ý vừa chớm nở, lòng bịn rịn khó tan.

Những dòng nước tâm tư từ ngàn năm trước đây, hắn đột nhiên minh bạch tất cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.