Chuyện đó, tớ mất tận mười phút xem xét mới có được giải pháp tối ưu nhất.
Hôm sau, Thu tìm Khỉ, là cái người cá cược với Hưng. Mà quên mất, cậu này cũng chính là cậu bắt nạt Khôi đợt trước.
Chẳng biết bạn tên là gì nữa, thấy cái mặt cười cứ nhăn nhở như con khỉ thì gọi tạm thế thôi.
Sau một
hồi thương lượng, để cho đồng chí thời gian suy tính thiệt hơn, rốt cuộc cuối giờ máy báo tin nhắn OK. Thế là xong rồi đó, bạn đã nghe theo, dụ
Hưng tiền cá cược tăng lên bảy triệu, sau khi thắng hai triệu kia là của Tây Thu.
Không đồng ý cũng không được cơ, Khỉ ý, lựa chọn giữa bản thân sủa và Hưng sủa,
chắc chắn phải chọn Hưng rồi, cậu ấy có bị đụt đâu mà.
Buổi chiều được nghỉ, tớ đang làm bài tập thì có khách gọi điện đặt hai chục túi tào phớ.
-"Thu ở nhà học để ba đưa cho."
-"Thôi cũng gần mà ba, con đi lát là xong, ba ở nhà với mẹ đi ạ."
Mẹ tớ đợt
này lại hơi ôm ốm, thương lắm. Nên ba ở nhà vẫn hơn, nhỡ có làm sao thì
ba còn ẵm mẹ gọi xe vào viện, tốc độ nhất định nhanh hơn tớ.
Thu mang đồ tới, người mở cửa, không ngờ là Hưng.
Nhà Hưng
cũng to đấy, nhưng so với nhà Khôi thì giống như so muỗi với ruồi ý.
Hưng thì có ăn tào phớ đâu mà làm màu, kiểu này mua để lấy lòng Thu thôi chứ gì, rồi lại vứt hết vào sọt rác đây mà, khổ công ba Thu ngâm đậu
xay đậu các kiểu, cẩn thận tỷ mỷ sạch sẽ mới được túi tào phớ thơm phức.
Nghĩ mà cứ thấy bực bực, chẳng muốn bán cho lớp trưởng nữa, mang về từ giờ đến tối thể nào chả có khách mua hết.
-"Quên không nói cho sếp biết, giá cả giờ tăng hai mươi ngàn một túi rồi. Sếp không mua được đâu. Tớ về đây, chào!"
-"Ê, từ đã..."
Hưng giật
lấy tào phớ rồi vội vàng nhét năm trăm vào tay tớ. Các bạn đúng là con
nhà có điều kiện, năm trăm mà cứ làm như năm ngàn không bằng.
-"Thu ở đây đợi Hưng một lát."
Bạn quay
vào cất đồ, thay bộ áo quần, dắt ra cái xe đạp địa hình đẹp lắm, rồi rủ
tớ đi chơi. Ôi giời, đi thì đi, sợ gì mà không đi.
Đi xem Hưng còn những trò gì nữa, lợi hại ra sao.
Cảm giác
đứng với Hưng cũng chẳng khá khẩm hơn với Khôi là mấy. Sếp nhuộm tóc
vàng hoe, mặc đồ hip hop, tai còn bấm khuyên nữa, nói chung là đi đến
đâu nổi bần bật đến đấy, một lần nữa, dìm Tây Thu không thương tiếc.
Xem xem vài thứ, cũng thấy vui.
Ở trong trung tâm thương mại họ bày hàng gấu bông đẹp lắm, nhìn sướng hết cả mắt. Tớ dừng ở đó ngắm hơi lâu, chợt sếp hỏi.
-"Thu thích à? Hưng tặng Thu nhé."
-"Hả? Không cần đâu, không thích..."
-"Rõ là cậu thích mà?"