Thời đại học, Doãn Xuyên và Lý Kha là hội viên hội Chữ thập đỏ của trường. Không phải là vì bọn họ giàu lòng nhân ái, mà là trong hội Chữ thập đỏ mĩ nữ nhiều như mây. Đương nhiên, cùng với việc được tiếp xúc với mĩ nữ, Doãn Xuyên cũng học được tri thức cứu hộ đơn giản.
Thấy Dung An Dao té xỉu, phản ứng đầu tiên của Doãn Xuyên là rất chính xác: “Tắt điều hòa, mở tung cửa sổ ra mau. Vũ Lôi, lấy túi nilon và đá viên lại đây. Vũ Phi, mau lấy khăn ướt lại đây.”
Sau khi bảo hai tỷ muội, Doãn Xuyên đặt Dung An Dao nằm thẳng ngay ngắn xuống salon. Do dự một chút, gã tháo khóa thân váy. Một tấm nội khố bằng ren màu trắng nhạt lọt vào tầm mắt Doãn Xuyên. Gã ngẩn người ra, cũng không kịp suy nghĩ lung tung, hai tay luồn vào sau lưng cơ thể Dung An Dao, thuần thục gỡ bỏ móc áo ngực của Dung An Dao. Móc khóa tung ra, một cặp nhũ phong còn phong mãn hơn của hai tỷ muội rung rinh chuyển động. Hai núm nhũ đầu màu hồng sậm kiêu ngạo ngóc đầu lên. Doãn Xuyên nhìn như muốn hoa cả mắt.
Cũng may Vân Vũ Lôi mang đá viên tới, Vân Vũ Phi cũng đem khăn ướt lại, Doãn Xuyên mới định thần lại. Mặc dù thấy Doãn Xuyên cởi nội y của mẫu thân, song cả hai tỷ muội đều không có chút ý định ngăn cản nào. Bởi vì, họ đều tin tưởng Doãn Xuyên.
Đá viên được cho vào túi nilon bọc cẩn thận đặt vào dưới gáy Dung An Dao, khăn ướt được Doãn Xuyên đắp lên vùng ngực bên trái Dung An Dao. Cách qua chiếc khăn ướt, tay Doãn Xuyên cũng ấn lên trên nhũ phong phong mãn, từ từ lấy sức ấn xuống. Chỉ ấn mấy cái, Dung An Dao đã ho nhẹ một tiếng, mơ hồ tỉnh lại.
Nhân lúc Dung An Dao còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, Doãn Xuyên vội vàng tránh xa. Gã không muốn bị ăn tạt tai.
Sau khi Dung An Dao tỉnh lại tuyệt không hề nổi giận. Bởi vì hai tỷ muội nói cho Dung An Dao hết mọi việc. Không ai lại đi tạt tai ân nhân cứu mạng cả. Mặc dù Doãn Xuyên xâm phạm thân thể nàng, nhưng đó là việc bất đắc dĩ.
Đứng bên cửa sổ, Doãn Xuyên sờ sờ mũi. Bình thường chỉ có lúc ngứa mũi Doãn Xuyên mới gãi mũi, nhưng lúc này mũi gã chẳng hề ngứa chút nào. Gã chỉ muốn ngửi mùi vị trên tay. Doãn Xuyên phát giác trên tay gã có một làn nhũ hương nhàn nhạt.
“Này, đứng ngẩn ra đó làm gì thế? Mẹ em gọi anh đó” Doãn Xuyên đang say mê hít ngửi bị Vân Vũ Phi gọi đến bên salon. Trên mình Dung An Dao đắp một tấm chăn mỏng. Nàng đã ngồi dậy.
“A, Dung a di, cô phải nằm xuống, đừng ngồi lên sớm như vậy” Doãn Xuyên ân cần đỡ Dung An Dao nằm xuống. Dung An Dao định cự tuyệt, nhưng trước sự thuyết phục mang theo chút mệnh lệnh, nàng lại nằm xuống. Có điều, có thể thấy sắc mặt nàng đã không còn nhợt nhạt như hồi nãy. Mái tóc lượn sóng của Dung An Dao tự do lòa xòa trên chiếc gối to mềm, giống như một cô gái nhỏ cần sự thương yêu.
“Lại phải cảm ơn cậu rồi” Ánh mắt Dung An Dao mang theo nét cười vô hạn.
“Không cần cảm ơn đâu, đó là việc cháu nên làm” Doãn Xuyên cười đáp.
“Xem ra a, cậu với nhà cô thật có duyên à” Dung An Dao cất tiếng cười nhẹ.
“Đương nhiên là có duyên, có duyên. Dung a di, tiểu Xuyên không những muốn chăm sóc con gái cô, mà còn muốn chăm sóc cả đời cô” Doãn Xuyên kích động không thôi. Một câu có duyên của Dung An Dao khiến gã nhiệt huyết dâng trào. Nói ra lời thật lòng, lại nhìn hai tỷ muội bên cạnh, Doãn Xuyên cảm thấy hào khí ngút trời, quả thật có khí khái bảo vệ cho tam đại mĩ nữ kia.
Vân Vũ Phi cười. Vân Vũ Lôi cười. Dung An Dao dù yếu ớt cũng cười. Từ trong ánh mắt tràn ngập nhu tình của Doãn Xuyên, nàng dường như đọc hiểu được điều gì đó. Trái tim nàng bắt đầu đập loạn lên, tim đập loạn đến kịch liệt, khuôn mặt cũng đỏ bừng lên. Nữ nhân đỏ mặt, nam nhân thích nhất. Dung An Dao đỏ mặt càng làm tăng thêm vài phần dễ thương. Doãn Xuyên nói với bản thân, nếu bên cạnh không phải còn có hai tỷ muội, nói không chừng gã sẽ làm ra chuyện xung động.
Bộ dạng ngẩn ngơ của Doãn Xuyên đến ngay cả ngây thơ như Vân Vũ Phi cũng cảm thấy có vẻ ám muội. Quả nhiên nàng hồn nhiên hỏi: “Doãn Xuyên, có phải là anh thích mẹ em không?”
Mặc dù biết rõ lời của Vân Vũ Phi mang theo ý vui đùa, nhưng Dung An Dao vẫn xấu hổ tức giận đánh Vân Vũ Phi một cái: “Nói linh tình gì thế? Chả có lớn nhỏ gì hết” Nhìn kỹ thì xấu hổ phần nhiều mà tức giận phần ít.
Hai tỷ muội cùng cất tiếng cười khanh khách.
Đương nhiên Doãn Xuyên cũng cười lớn. Gã không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận. Nhìn trời đã khuya, Doãn Xuyên quyết định phải cáo từ. Nhưng vượt người ý liệu của Doãn Xuyên, Vân Vũ Lôi lại nói với Dung An Dao: “Mụ, đêm nay để Doãn Xuyên ở lại được không? Mẹ đột nhiên bị ngất, con lo lắm. Doãn Xuyên ở lại đây một đêm, nếu có chuyện gì, anh ấy cũng có thể giúp đỡ. Đêm nay con và Vũ Phi thay phiên ở với mẹ, đợi trời sáng chúng con đưa mẹ đến bệnh viện kiểm tra.”
Vân Vũ Phi ở bên cạnh cũng gật đầu tới tấp phụ họa: “Đúng vậy, đúng vậy”
Dung An Dao vẻ mặt khó khăn, có điều nghe lời nói của Vân Vũ Lôi cũng cảm thấy có lý. Nàng liếc Doãn Xuyên một cái, nói: “Sao lại không biết xấu hổ mà làm phiền tiểu Xuyên chứ. Người ta....”
“Không phiền đâu, Dung a di, cô xem tiểu Lôi, tiểu Phi quan tâm cô nhiều như vậy, cháu càng không thể từ chối. Để cháu ở lại đây nha” Ngồi xuống cạnh salon, Doãn Xuyên thiếu chút nữa là móc cả trái tim ra để biểu lộ.
Dung An Dao nhìn dáng vẻ thành khẩn đến vậy của Doãn Xuyên, nàng vừa mừng lại vừa thẹn, rốt cuộc cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Dung An Dao không ngờ nổi một quyết định nhỏ của nàng, lại làm cho cuộc sống của nàng nổi sóng.
Nơi nữ nhân ở thông thường rất sạch sẽ, còn rất thơm tho. Mặc dù chỉ có thể ngủ trên đi văng ngoài phòng khách, Doãn Xuyên vẫn cảm thấy hởi lòng hởi dạ. Chỉ là gã không ngủ nổi. Ba nữ nhân Vân gia cứ như đèn kéo quân vậy, không ngừng qua lại trong đầu gã. Mỗi ánh mắt, mỗi nụ cười của họ đều khơi dậy dục vọng nguyên thủy nhất của Doãn Xuyên.
Doãn Xuyên là một nam nhân bình thường. Chỉ cần là nam nhân bình thường đều không thể không động lòng trước ba nữ nhân đẹp như hoa như ngọc. Đặc biệt là vừa rồi một phen ấn bóp trên nhũ phong của Dung An Dao khiến cho Doãn Xuyên cương lên đến cực điểm. Gã nghĩ không ra, vì sao một nữ nhân đã gần năm mươi tuổi, có hai cô con gái rồi mà thân hình còn hoàn mĩ đến vậy? Nhu phong sung mãn đó không hề nhẽo chút nào. Vòng eo kia vẫn còn một đường cong tuyệt vời. Đến cả da dẻ nàng cũng trơn láng bóng mịn như thế. Chẳng lẽ đúng là yêu tinh?
Doãn Xuyên biết chắc Dung An Dao tuyệt đối là một người bình thường, bởi vì nàng cũng bị ngất.
“Chưa từng nghe qua yêu tinh lại bị ngất cả” Doãn Xuyên tự giễu cợt.
“Yêu tinh gì vậy a?” Phòng khách trong ánh đèn mờ ảo đột nhiên vang lên một giọng nói nũng nịu, làm cho Doãn Xuyên giật nảy người. Gã ngoảnh đầu lại nhìn, thì ra là Vân Vũ Phi. Mặc dù ánh sáng không tốt lắm nhưng Doãn Xuyên vẫn có thể nhìn thấy trên mình Vân Vũ Phi chỉ mặc một tấm áo ngủ gợi cảm. Áo ngủ mong manh, những bộ vị lồi lõm hấp dẫn khêu gợi trí tưởng tượng phong phú của con người.
“Anh nói em sao mà xinh đẹp giống yêu tinh thế, nhớ em đến ngủ không nổi nữa” Doãn Xuyên mê mẩn ôm lấy Vân Vũ Phi vừa bước tới trước mặt gã, một tay đã ôm lấy cặp đùi đẹp của Vân Vũ Phi.
“Nhớ em thật chứ, em vui lắm” Vân Vũ Phi dâng làn môi thơm tới.
“Em không ở với mẹ sao?” Doãn Xuyên hôn lên cánh mũi Vân Vũ Phi, rồi lại nút nút đầu lưỡi của nàng.
“Người ta nhớ anh mà, không ngủ được. Thấy mụ mụ ngủ rồi, em liền lén chạy ra đây xem anh thế nào” Hai tay Vân Vũ Phi ôm lấy cổ Doãn Xuyên, bộ ngực kiêu ngạo của nàng áp chặt vào Doãn Xuyên.
“Không ngủ được thì đến quyến rũ anh?” E là đến thằng ngốc cũng biết là Vân Vũ Phi đang động tình. Có điều, Doãn Xuyên cực kỳ thích dáng vẻ động tình của Vân Vũ Phi. Bàn tay gã đã khiến cho Vân Vũ Phi đang phơi phới xuân tình thở hổn hển.
“Còn lâu ý, người ta, người ta chỉ là ra xem anh thế nào thôi” Ánh sáng tuy mờ ảo, nhưng thân thể nóng rực của Vân Vũ Phi đã cáo tố với Doãn Xuyên, nàng rất muốn rồi. Quả nhiên Vân Vũ Phi cố ý trượt một dây áo ngủ xuống, nhũ phong căng tròn cao vút run rẩy trình diện trước mặt Doãn Xuyên.
“Sao lại không cẩn thận như vậy? Tiết lộ hết cả xuân quang rồi” Doãn Xuyên quan tâm tóm lấy nhũ phong của Vân Vũ Phi, lại quan tâm nhéo nhéo nhũ đầu của nàng một lát. Vân Vũ Phi đã mềm nhũn ra trên người gã.
“Anh thật xấu, ghẹo người ta” Vân Vũ Phi làm nũng.
Doãn Xuyên cười hi hi triển khai công thế cả trên lẫn dưới. Mỗi một tấc da thịt trên thân thể Vân Vũ Phi đều được gã ve vuốt một lượt kỹ càng, chọc cho Vân Vũ Phi trở thành một ả mèo nhỏ động đực, bất chấp tất cả cởi luôn quần Doãn Xuyên ra.
“Em là gì vậy? Lát nữa làm cho mụ mụ và tỷ tỷ em tỉnh dậy thì làm sao?” Doãn Xuyên nhỏ giọng kháng nghị.
“Em mặc kệ, em, em chỉ muốn” Vân Vũ Phi kéo hai tay Doãn Xuyên đang giữ chặt quần sịp ra, lôi cái thứ nóng hừng hực của gã ra nắm trong tay.
Doãn Xuyên cười. Gã sao có thể kháng nghị mĩ nữ ngốn ngấu gã chứ? Điều gã muốn, chính là muốn Vân Vũ Phi phóng thích kích tình, kích tình của việc làm tình.
Quả nhiên Vân Vũ Phi rất điên cuồng, rất kích tình. Nàng đã không thể chờ đợi nổi mà giang rộng cặp đùi, ngồi vắt lên người Doãn Xuyên, đưa thứ đồ to đùng trong tay cắm ngập vào trong mật huyệt của mình. Chốn thâm sâu của mật huyệt là hoa phòng. Cho đến khi toàn bộ cự vật của Doãn Xuyên mất hút trong hoa phòng, nàng mới phát ra một tiếng rên đè nén đã lâu: “Ư.......”
“Nhỏ thôi, bà cô của tôi, em muốn đánh thức cả nhà dậy à?” Doãn Xuyên lo âu nhìn ngó xung quanh, bởi vì tiếng rên rỉ của Vân Vũ Phi quả có hơi to.
Vân Vũ Phi tuột cả hai dây áo ngủ xuống, hai con thỏ trắng đáng yêu rung lắc theo nhịp chuyển động lên xuống của nàng. Lúc này nàng đã khép hờ hai mắt lại.
“Doãn Xuyên, em, em nghĩ kỹ rồi. Em không đi đóng phim nữ, ư, ư, ư” Vân Vũ Phi vừa ôn nhu chuyển động vừa nói.
“Tại sao? a, a” Doãn Xuyên phối hợp với Vân Vũ Phi, tay gã đỡ lấy hai bờ mông trắng muốt.
“Em không muốn xa anh. Em muốn gả cho anh thật sự. Doãn Xuyên ca ca, anh phải cưới em, , , a, to quá, em, em, em tới rồi” Vân Vũ Phi lắc mạnh mái tóc, khoái cảm mãnh liệt đến nhanh hơn nàng dự tính.
“Sao mau vậy?” Doãn Xuyên không kịp ngạc nhiên, Vân Vũ Phi đã thỏa mãn nằm phục xuống người gã, không chút động đậy. Bất lực, Doãn Xuyên vẫn chưa thỏa mãn chỉ đành liếm láp nhũ phong của Vân Vũ Phi. “Để anh lên, em nằm sấp xuống”
Vân Vũ Phi đã trở thành như chú dê đợi làm thịt mặc cho Doãn Xuyên điều khiển. Đồn bộ của nàng vừa to vừa tròn, uốn lượn trong không trung như một vầng trăng.
Nhưng đúng vào lúc Doãn Xuyên giương cung định bắn, khóe mắt gã chợt phát hiện gần đó có bóng người. Mặc dù ánh sáng không đủ, nhưng Doãn Xuyên có thể khẳng định có một người đang nhìn trộm. Gã không biết người đó là ai, nhưng có thể khẳng định không phải là tỷ tỷ Vân Vũ Lôi, mà là.
Doãn Xuyên không muốn đoán tiếp nữa. Bởi vì cho dù là ai, có thể khẳng định một điều, người đó đã nhìn trộm một thời gian dài rồi.
Nếu như đã nhìn trộm một thời gian, vậy chẳng cần thiết phải che giấu gì nữa. Nghĩ đến đó, Doãn Xuyên từ kinh hoảng chuyển sang phấn khích. Có người nhìn trộm gã làm tình, đó là chuyện trước nay chưa từng có. Doãn Xuyên quyết định để cuộc ân ái này tiếp tục diễn ra. Gã muốn thưởng thức một chút cảm giác bị người nhìn lén. Nghĩ đến đó, dương vật đã hơi mềm ra của gã lại sưng sỉa lên, so với nữa nãy còn to hơn, cứng hơn.
Vân Vũ Phi đang nằm sấp trên salon không biết rằng đã xảy ra chuyện bất ngờ, nhưng thứ đồ kia của Doãn Xuyên phát sinh biến hóa thì nàng cảm giác thấy rất rõ. Bởi vì vào sát na mật huyệt bị chọc vào một lần nữa, Vân Vũ Phi gần như suýt kêu lên. Đó là cảm giác căng đầy chưa từng có từ trước tới nay.
“A, căng quá a, căng chết thôi”
“Còn căng hơn nữa kìa” Tư thế dâm đãng của Vân Vũ Phi khiến Doãn Xuyên thêm can đảm. Gã đâm chọc vừa mau vừa mạnh.
“a, a, a.......”
“Kêu đi, kêu to lên chút đi, kêu cho mọi người cùng nghe thấy” Doãn Xuyên ôm cả người Vân Vũ Phi lên, chuyển đến trước cây đèn bàn cạnh salon, khiến cho thân hình tuyệt mĩ của Vân Vũ Phi càng hiện rõ dưới ánh đèn.
Đương nhiên, Doãn Xuyên còn có một mục đích khác. Đó là để cho người nhìn lén càng nhìn thấy rõ hơn dương cụ và thân thể gã. Gã biết, nữ nhân nhìn trộm chỉ thích nhìn thứ đó của nam nhân.
“Ư, ư, ư, ư, nhiều kiểu đến thế sao?” Bị Doãn Xuyên cảnh cáo, Vân Vũ Phi gắng sức đè nén tiếng rên rỉ của mình, nhưng các kiểu tư thế đâm chọc của Doãn Xuyên khiến nàng không sao tập trung hưởng thụ khoái cảm từ việc ma sát. Nàng bắt đầu oán trách.
Doãn Xuyên chẳng để tâm tới lời oán trách của Vân Vũ Phi. Gã nâng một chân Vân Vũ Phi lên, để nàng nằm úp lên thành salon. Như vậy, tình cảnh ra ra vào vào của dương cụ đều có thể giúp cho người nhìn lén nhìn thấy rõ ràng.
Doãn Xuyên cũng không rõ đó là làm tình hay là biểu diễn nữa. Đối với gã mà nói, đều như nhau. Bởi vì thể hiện năng lực tính dục của mình trước mặt nữ nhân lạ đã khêu gợi mãnh liệt tính dục của gã. Động tác của gã càng lúc càng mạnh mẽ.
“A, cứ, cứ thế đi, Doãn Xuyên lão công, em lại tới, lại tới rồi, a, a...” Vân Vũ Phi không phải là không cảm thấy kích thích. Làm tình ngay trong phòng khách nhà mình, mẫu thân và tỷ tỷ lại đều ở trong phòng, vậy thì cảm nhận thế nào nàng cũng không thể nói rõ. Nàng chỉ cảm giác được mỗi một bộ vị, mỗi một tế bào khắp toàn thân đều đạt tới trạng thái mẫn cảm cực độ. Sự khêu gợi và chiếm hữu của Doãn Xuyên làm cho tất cả vùng nhạy cảm sụp đổ, trong chớp mắt biến thành hết đợt cao trào này đến đợt cao trào khác. Nàng co giật, co giật đến ác liệt. Xem ra, toàn thân nàng đều đang phát run lên.
Nhưng Doãn Xuyên vẫn chưa xong. Tình dục tăng cao giống như ngọn lửa cực nóng thiêu đốt thần kinh gã. Gã rút cự vật ra, bảo Vân Vũ Phi vẫn đang trong cơn run rẩy há to miệng xinh. Gã tống cự vật còn thấm đẫm ái dịch vào trong.
“A” một tiếng kêu kinh hãi cực nhỏ vọng đến tai Doãn Xuyên. Mặc dù rất nhỏ, nhưng Doãn Xuyên vẫn cảm giác thấy rất rõ hướng phát ra tiếng kêu. Gã nhìn theo về hướng đó nhưng đến cả bóng hình cũng đã biến mất.
Thần kinh căng thẳng cuối cùng cũng được thả lỏng. Chiếc đầu lưỡi tinh nghịch của Vân Vũ Phi giáng cho Doãn Xuyên một đòn trí mạng. Gã run bắn người lên, một luồng mạnh bắn vọt ra. Vân Vũ Phi kinh khủng định nhả cự vật ra, nhưng Doãn Xuyên giữ chặt đầu nàng, không ngừng cầu khẩn: “Đừng rút, ngậm đi, xin em đó, bảo bối tiểu Phi của anh, xin em đó”
Vân Vũ Phi mở to đôi mắt mĩ lệ, ôn nhu thuận theo nguyện vọng của Doãn Xuyên. Chỉ là cái thứ phun mạnh ra kia lại quá nhiều. Nàng chỉ có thể nuốt xuống. Doãn Xuyên nhìn thấy cổ họng Vân Vũ Phi chuyển động, gã kích động gật đầu nói: “Đúng rồi, cứ thế, nuốt hết vào”
Cơn cao trào đã qua, Vân Vũ Phi còn đang liếm hút, nhưng ánh mắt Doãn Xuyên lại trùy tìm hình bóng người vừa nhìn lén. Chỉ là bóng dáng đó đã biến mất, Doãn Xuyên không sao phán đoán được người nhìn lén là ai. Phảng phất, gã ngửi thấy một làn hương thơm dịu.