Tây Uyển Mị Ảnh

Chương 4: Chương 4: Nóng bỏng




Nghe nói nữ nhân đẹp nhất là lúc vừa mới ngủ dậy. Dáng vẻ của Vương Cảnh lúc này đúng là như vậy. Nàng mắt nhắm mắt mở nhìn Doãn Xuyên. Dáng vẻ ngây thơ kèm nhèm ngái ngủ đó khiến Doãn Xuyên thương yêu. Doãn Xuyên không những có thể nhìn thấy Vương Cảnh, còn nhìn thấy kiểu dáng áo ngủ của Vương Cảnh.

Áo ngủ mỏng như cánh chuồn, những đường cong lung linh của cơ thể thoáng ẩn thoáng hiện, làm cho ngọn lửa vừa mới cố gắng đè nén xuống của Doãn Xuyên lại cháy lên bùng bùng.

Vương Cảnh ngáp dài nói: “Sáng sớm đã đánh thức em dậy, có phải là đã đào được trái tim Vân Vũ Phi người ta ra rồi không? Nhanh quá à nha, ừm!” Dường như nữ nhân mĩ lệ đều thèm ngủ, mà chỉ có nữ nhân ngủ nhiều thì da dẻ mới đẹp nhất, ánh mắt có thần nhất. Da dẻ Vương Cảnh rất trơn láng, ánh mắt cực mê người, cho dù lúc này mắt nhắm mắt mở thf cũng có một dáng vẻ quyến rũ.

“Anh trông có sức hấp dẫn nam tính vậy sao?” Ánh mắt Doãn Xuyên bắt đầu lướt qua lướt lại Vương Cảnh.

“Rất nhiều nữ nhân nói anh rất có sức quyến rũ, chỉ là không có tiền, bằng không, rất nhiều nữ nhân sẽ có chủ ý với anh.” Vương Cảnh gẩy gẩy những sợi tóc trên trán, mái tóc nàng hơi xoăn, rất có phong vị của nữ tử thành thục.

“Còn em? Nếu anh có tiền, em có trở thành nữ nhân của anh không?”

“Lại nữa rồi, cứ đợi anh có tiền rồi nói nha, mau nói xem chuyện tiến hành đến đâu rồi.” Vương Cảnh lộ ra nụ cười ngọt ngào đầy ám muội, như ngầm ám hiệu gì đó, song giọng điệu không hề che giấu nỗi thiết tha mong đợi của nàng.

“Việc đâu có nhanh được như em nghĩ. Anh không phải là Lương Triều Vĩ. Hôm nay đến chỗ em ngoại trừ việc muốn gặp em, anh còn muốn hỏi lại em một chút. Lý Kha thật sự có tư tình với ả Vân Vũ Phi kia?”

Doãn Xuyên hiểu rất rõ Lý Kha. Gã biết cho dù Lý Kha có đi quá đà ở bên ngoài nhưng cũng không đến mức suồng sã bất chấp mọi hậu quả như vậy. Bởi vì, với điều kiện của Vương Cảnh, rất ít nữ nhân có thể thắng được nàng, kể cả là Vân Vũ Phi.

“Chính tai em nghe thấy Lý Kha thần bí gọi điện thoại cho Vân Vũ Phi, sau đó lại chính mắt nhìn thấy hai người họ hẹn hò đơn độc, không phải là hẹn hò giữa ban ngày ban mặt mà là buổi tối, ai!”

Vương Cảnh cười lạnh, lộ ra vẻ mặt khinh thường. nàng chế nhạo tiếp: “Em cũng biết nam nhân các anh hoa tâm, canh cũng canh chẳng nổi. Thỉnh thoảng phong lưu một chút, em mắt không thấy thì lòng chẳng buồn, nhưng giờ em chứng kiến rồi, làm sao em có thể chịu đựng được chứ? Huống chi là cái con đĩ Vân Vũ Phi đó.”

Có lẽ cảm thấy mình nói có vẻ thô tục, Vương Cảnh ngừng lại một chút, rồi nói với Doãn Xuyên bằng giọng điệu cực kỳ ôn nhu: “Em rất cần anh giúp, Doãn Xuyên, em không nói đùa đâu. Có lẽ anh không ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc. Đã mấy ngày rồi Lý Kha không về nhà. Trước đây rất ít khi anh ấy vắng nhà. Hỏi gì anh ấy cũng không chịu nói, thậm chí mấy lần còn không bắt máy em gọi tới.

Mấy ngày nay em ngủ không ngon giấc, cũng không biết có phải anh ấy đi ăn chơi trác táng với con Vân Vũ Phi đó không. Em đoán anh ấy giờ đầu óc chỉ có gái. Doãn Xuyên, bây giờ em không biết tìm ai giúp đỡ nữa, em không những cần anh giúp ma còn muốn anh giúp thật nhanh. Anh biết đấy, một khi có chuyện gì xảy ra, muốn vãn hồi cũng rất khó khăn.”

Lời của Vương Cảnh rất u oán, nhưng cũng thật bất lực.

“Theo lý, Lý Kha không phải thằng ngốc, nhưng giờ hắn quả thật là một tên đại ngốc. Ở nhà có một lão bà tốt như vậy, hắn còn không thấy thỏa mãn. Nếu là anh, anh nhất định ngày ngày ở bên cạnh em.”

Doãn Xuyên biết lúc này là thời cơ bày tỏ tình yêu tốt nhất, bởi vì trong lúc cô đơn lạnh lẽo nữ nhân rất dễ tiếp thụ nam nhân khác. Thật ra tận nơi sâu thẳm nhất trong lòng gã vẫn cảm thấy Lý Kha không phải là người ngu xuẩn.

Vương Cảnh cười. Xem ra lời của Doãn Xuyên rất có tác dụng với nàng. “Cho nên, Doãn Xuyên anh nhất định phải nhanh lên, chỉ cần Lý Kha bỏ con đĩ kia, em sẽ cảm tạ anh chu đáo!”

“Cám ơn anh? Cám ơn thế nào đây?”

“Vân Vũ Phi không phải là đồ tốt đẹp gì, sau khi anh cua vào tay, chơi bời chút là được, đừng biến thành thật với nó. Em có thể giới thiệu giúp anh một đại mĩ nữ khác. Anh nhất định sẽ thích cô ấy, cô ấy cũng rất thích anh, hi hi.” Vương Cảnh cười càng lúc càng suồng sã, nhưng lại kéo lòng ham muốn của Doãn Xuyên lên.

“Ngoại trừ em anh chẳng muốn ai cả. Có điều, anh cũng muốn nghe xem nữ nhân đó là ai?” Hai người vốn ngồi cách xa nhau, Doãn Xuyên dịch dịch mông tiến sát lại gần Vương Cảnh.

“Thôi đi, sau khi anh nhìn thấy cô ấy sẽ quên hết mọi nữ nhân khác, bởi vì cô ấy cực kỳ, cực kỳ xinh đẹp.”

“Có đẹp bằng em không?”

“Còn ưa nhìn hơn em nhiều, hi hi! Úi, anh ngồi gần như thế để làm gì?” Vương Cảnh kêu lên, nhưng nàng không hề có ý tránh ra.

Khoảng cách giữa Doãn Xuyên và Vương Cảnh còn không tới nửa thước. Gã có thể nhìn thấy rõ ràng nhìn thấy áo ngực trong tấm áo ngủ mong manh. Cái khe lạch mê người kia kích thích thần kinh. Gã lại bắt đầu chộn rộn.

“Anh còn muốn biết một vấn đề, đó là, đó là....” Trong mũi Doãn Xuyên tràn ngập mùi nước hoa lan tỏa ra từ cơ thể Vương Cảnh. Đó là một loại nước hoa do Nam Mỹ sản xuất, vừa thần bí lại vừa mang theo chút hoang dã, giống như một liều xuân dược mạnh khiến Doãn Xuyên không thể tự kiềm chế. Gã nói năng đã có chút lắp ba lắp bắp.

“Đó là gì?”

“Anh, anh muốn biết, làm sao em biết được chuyện xảy ra trong phòng bao đêm hôm đó?”

“Điều đó rất quan trọng sao?” Vẻ mặt Vương Cảnh đột nhiên đỏ hồng lên.

“Đối với anh mà nói chuyện đó đương nhiên rất quan trọng.”

“Hứ! Em không ngờ anh lại xấu xa đến vậy, liều lĩnh đến vậy.”

“Lúc đó, vì sao em không cự tuyệt?”

“Em, em, em.....”

Do dự một lúc lâu, Vương Cảnh cũng nói ra suy nghĩ trong lòng: “Anh và Lý Kha là hai người bạn thân như vậy, nếu như, nếu như em kêu lên cự tuyệt, các anh, quan hệ của các anh, cũng như quan hệ giữa em và Lý Kha đều rất khó xử. Em còn cho rằng anh chỉ khinh bạc em một chút thôi. Ai ngờ cái tên xấu xa nhà anh lại liều lĩnh như vậy. Lý Kha ở ngay bên cạnh, anh dám làm người ta..em đau chết đi được, giờ nhớ đến lại hận anh, anh còn không biết xấu hổ nhắc lại nữa?”

Vương Cảnh vừa nói, vừa giơ nắm đấm bé nhỏ đấm như mưa lên người Doãn Xuyên.

“Xin lỗi, xin lỗi, lúc đó anh uống nhiều quá, sau này không dám nữa.” Doãn Xuyên nắm lấy tay Vương Cảnh.

“Có có sau này à? anh, anh buông em ra.” Vương Cảnh yêu kiều hô lên.

“Em thành thật trả lời anh một vấn đề, anh sẽ buông em ra.” Doãn Xuyên bắt đầu nở nụ cười xấu xa.

Doãn Xuyên cố ý ra vẻ nghiêm túc hỏi, nhưng giọng lưỡi lại ngập tràn sự khiêu gợi: “Lần anh ấn vào trong em đó, em thật sự rất đau?”

Khuôn mặt Vương Cảnh vốn đã phớt hồng lúc này càng hồng rực lên như uống rượu say, giống như vầng dương buổi chiều tà. Nàng uốn éo thân thể, giãy giụa muốn giật hai tay ra. Nhưng hai tay Doãn Xuyên nắm chắc hơn, gã không cho Vương Cảnh một cơ hội nào.

“Thật không biết xấu hổ, buông em ra, em giết chết tên đại lưu manh nhà anh, a, a.”

“Dù sao cũng là lưu manh, lưu manh thêm một lần nữa cũng chẳng sao.” Nói dứt lời, Doãn Xuyên đã đẩy Vương Cảnh nằm xuống ghế sô pha, hôn như mưa lên má, lên cổ, môi Vương Cảnh, hôn cả lên khe núi quyến rũ Doãn Xuyên vô số lần kia.

“Anh làm gì vậy? anh, anh buông ra, buông em ra.” Hai tay Vương Cảnh bị Doãn Xuyên áp chặt ở trên đầu. Nàng không sao ngăn cản được Doãn Xuyên quấy rối nàng, mái tóc bồng bềnh xõa tung ra theo sự vặn vẹo của thân thể.

Vương Cảnh né trái tránh phải, Doãn Xuyên không sao tìm được chính xác đôi môi nàng. Điều đó khiến Doãn Xuyên toàn tâm toàn ý hôn lên cần cổ và dái tai Vương Cảnh. Thậm chí dái tai mềm mại còn bị Doãn Xuyên ngậm vào trong miệng.

“A, a, anh, anh điên rồi, Lý Kha sắp trở về đấy, không muốn, không muốn a”

Nhưng sự cầu xin của Vương Cảnh lại đổi là là sự khiêu gợi càng mãnh liệt hơn của Doãn Xuyên. Đầu lưỡi gã trượt qua cần cổ, xuống vùng ngực trắng ngần, cuối cùng dừng lại trên nhũ phong căng tròn. Doãn Xuyên dùng răng kéo dây nội y bằng sa mỏng xuống, bên trong hiện ra áo ngực bằng ren trong mờ màu màu hồng đậm. Vương Cảnh vẫn phản kháng, Doãn Xuyên không kịp cởi tiếp những chướng ngại còn lại, gã ngậm luôn cả nhũ phong của Vương Cảnh lẫn áo ngực bằng ren. Mặc dù cách một lớp ren nhưng lưỡi của Doãn Xuyên vẫn nhạy bén cảm giác được điểm nhô lên kia. Điểm nhô lên không to, nhưng đã cứng lên. Thân thể thật mẫn cảm nha.

“Em, em sẽ kêu lên đấy, em sẽ kêu lên đấy.” Vương Cảnh có vẻ kiệt sức tung ra đòn sát thủ cuối cùng của nàng. Nàng cũng chỉ có thể uy hiếp Doãn Xuyên như vậy mà thôi.

Nhưng sự uy hiếp của nàng lại nhắc nhở Doãn Xuyên. Gã nhanh chóng chuyển chiến trường tới đốt cháy đôi môi Vương Cảnh. Lần này, Vương Cảnh không thể tránh né, đôi môi mềm mại của nàng bị Doãn Xuyên truy bắt thành công. Vương Cảnh phát ra thanh âm đầy khó khăn: “.Ô..ô....”

Ngậm lấy đôi môi, hút lấy nước miếng thơm tho, điều Doãn Xuyên muốn lúc này là bắt được chiếc lưỡi xinh xắn của Vương Cảnh, dùng miệng mình quấn chặt lấy ngọn tử đinh hương khả ái đó. Nhưng thân thể Vương Cảnh vẫn tránh né như trước, càng không sao tóm được cái lưỡi nhỏ nhắn của nàng. Nhưng chuyện đó không làm khó Doãn Xuyên được. Gã buông hai tay Vương Cảnh ra, dùng một tay trèo lên nhũ phong sớm đã được nước miếng thấm ướt, nhéo mạnh một cái lên chỗ nhô lên cao đó.

“Ư ư ư” Một cơn tê rần đáng sợ hệt như dòng điện chạy qua, giật cho toàn thân Vương Cảnh mất hết sức lực. Nàng thôi không vặn vẹo nữa, cái lưỡi mềm mại cuối cùng bị Doãn Xuyên ngậm vào trong miệng. Vương Cảnh cảm giác thấy lưỡi nàng bị một lực hút mạnh mẽ hút chặt lấy. Nàng bất lực tiếp thụ sự thật đó.

Đương nhiên Doãn Xuyên không thỏa mãn. Tay gã bắt đầu vuốt ve nhũ phong Vương Cảnh. Chỉ có điều gã không thô lỗ nữa. Hai tay gã rất ôn nhu, tấm áo ngực bằng ren đã rơi xuống bên cạnh. Doãn Xuyên đã hoàn toàn khống chế được nhũ phong cao vút. Sau một cái vò theo chiều kim đồng hồ, Vương Cảnh giật mình run bắn lên. Hai tay nàng muốn đẩy Doãn Xuyên ra, nhưng dưới sức nặng như Thái sơn đè đầu của Doãn Xuyên nàng tỏ ra yếu ớt không chút sức lực, bàn tay dừng lại trên vai Doãn Xuyên nếu nói là phản kháng thì không bằng nói là nâng đỡ. Mặc dù sự biến hóa rất nhỏ nhưng vẫn bị Doãn Xuyên phát hiện. Gã kinh ngạc vui mừng phát hiện ra Vương Cảnh đang đáp lại nụ hôn cuồng nhiệt của gã. Gã đã cảm giác thấy trước sự truy đuổi của gã, con cá nhỏ đó không những không chạy chốn, ngược lại còn chơi đùa cùng gã. Thậm chí đầu lưỡi Vương Cảnh còn dẫn dắt Doãn Xuyên thâm nhập vào trong miệng nàng. Doãn Xuyên tiến vào đầy tham lam, mút hút đầy đói khát.

Nhiệt độ không khí trong phòng dần dần tăng cao. Mặc dù máy điều hòa đang phả ra hơi lạnh song trên trán Doãn Xuyên đã có những giọt mồ hôi. Điều cần thiết lúc này là cởi bỏ y phục trên thân thể, song Doãn Xuyên không cởi, bởi vì gã đang cởi giúp một người khác. Cũng may, y phục trên thân thể người đó rất ít. Doãn Xuyên chỉ kéo áo ngủ của Vương Cảnh ra, thân thể tuyệt diệu kia đã bộc lộ hoàn toàn trước mắt Doãn Xuyên, chỉ còn lại duy nhất chiếc nội khố màu hồng thẫm. Doãn Xuyên rời khỏi đôi môi đỏ hồng. Gã ngắm nhìn cảnh đẹp trước mắt.

Vương Cảnh thở hổn hển. Thân thể nhấp nhô kéo theo những con sóng cuộn trào mãnh liệt, nhũ đầu hơi tấy lên càng như đập vào mắt. Vương Cảnh có chút phẫn nộ. Nàng tiện tay nhặt cái gì đó ném về phía Doãn Xuyên, nhưng thứ kia căn bản không thể gây thương tích cho người khác, bởi vì đó là chiếc áo ngực bằng ren.

Doãn Xuyên mặc cho chiếc áo ngực quét qua mặt. Gã chẳng còn rảnh rỗi để quản tấm nội ý mê người đó, bởi vì tay gã bắt đầu lột y phục của bản thân, lộ ra vồng ngực to rộng rắn chắc.

“A” Đó là tiếng kêu kinh hãi đầu tiên của Vương Cảnh. Nàng muốn chạy, nhưng động tác quá chậm, lại bị Doãn Xuyên ôm lấy. Chỉ có điều lần này khác trước, vì nhục thể trắng nõn của Vương Cảnh dán sát vào ngực Doãn Xuyên. Đây là lần đầu tiên nhục thể hai người tiếp xúc chặt chẽ.

Vương Cảnh bị một mùi hương cơ thể sộc đến làm cho hơi choáng váng. Khuôn mặt đỏ ửng ngượng ngùng nghiêng sang bên. Tay Doãn Xuyên lại bắt đầu giày vò nhũ phong đầy đặn của nàng..

“Ưm, anh, anh không thể nhẹ tay chút sao?” Giọng nói của Vương Cảnh nhỏ đến mức như chỉ có nàng mới có thể nghe thấy. Nét mặt nàng lộ ra nụ cười mỉm rất khó phát hiện ra. Chỉ là Doãn Xuyên không chỉ nhìn thấy mà còn nghe thấy lời cầu xin của Vương Cảnh.

Doãn Xuyên cười xấu xa. Lại một tiếng kinh hô, Vương Cảnh lấy hai tay bịt mắt lại, bởi vì quần Doãn Xuyên đã rơi hẳn xuống, lộ ra vật to lớn sớm đã ngỏng cao.

Vật to lớn đó Vương Cảnh đã sớm lĩnh giáo qua, nhưng nàng vẫn không ngờ được, không tưởng được cự vật đó lại khiến nàng chấn động đến vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.