Tôn Đạo Toàn hét đuổi yêu hòa thượng
Châu Đắc Sơn cùng khốn gặp người khi
Vị hòa thượng ở chùa Bạch Ngư gặp quan Tri huyện coi như chẳng ra gì, chẳng những không sợ mà còn cười ha hả nói:
- Quan huyện thái gia, ông đến đây chắc là vì vụ án của Vương Thắng Tiên, chớ gì? Vụ án đó do chính sái gia làm đó. Ông đến đây muốn làm gì ta?
Quan huyện thấy sự tình không ổn ấy, sợ đến xanh cả mặt, vội nói:
- Hòa thượng, ông nhìn lầm rồi, tôi đâu phải là quan huyện, tôi là khách thương đi đường mà!
Hung tăng cười ha hả, nói:
- Ông không cần chối, huyện Tiền Đường ta thường đi qua luôn.
- Hòa thượng, ông không nên nhận lầm người như thế. Tôi xin cáo từ về đây.
Nói rồi đứng dậy định đi ra ngoài. Hòa thượng nói:
- Đâu có thể đi được? Hôm nay ông tự dẫn xác đến chùa ta thì đừng hòng
chạy trốn. Việc này kêu là: "Thiên đường có nẻo ông không đến, Địa ngục
kín bưng muốn nhảy vào". Đồ đệ đâu? Trói tên tặc quan này lại cho ta!
Lập tức chú tiểu từ bên trong chạy ra trói huỵch cánh chõ huyện quan lại!
Vị hòa thượng ở chùa Bạch Ngư tên là Nguyệt Minh, ông ta có ba người sư đệ tên là Nguyệt Lãng, Nguyệt Không và Nguyệt Tịnh. Nguyệt Không và Nguyệt Tịnh không ở trong chùa, chỉ còn lại Nguyệt Lãng thôi. Hai vị hòa
thượng này chính là bọn mê tửu sắc. Trong chùa có làm một hầm vách đôi
để giấu mấy người phụ nữ đều là mua về ở xóm yên hoa. Hai vị này đều có
yêu thuật tà pháp. Ngày kia họ đến Tây Hồ dạo chơi, gặp ái thiếp của
Vương Thắng Tiên là Điền thị đang ngồi kiệu, mười phần xinh đẹp, hai vị
hòa thượng này thấy được phát động dâm tâm, Nguyệt Minh nói:
- Này sư đệ, chú xem giai nhân này thật là tuyệt sắc, chúng mình hãy thi triển pháp thuật cướp quách nàng ta đi.
Tức thì đất bằng nổi trận quái phong lôi Điền thị từ trong kiệu ra vác chạy đi. A hoàn vú em thấy vậy sửa soạn la, bị hòa thượng rút giới đao ra
giết chết. Đem Điền thị về chùa, hòa thượng nói:
- Nếu nàng không thuận nghe ta, ta sẽ giết chết.
Điền thị vốn xuất thânn từ ca kỹ, có gì mất mà chẳng thuận theo, hiến dâng
đủ kiểu cho hai vị hòa thượng. Hai vị hòa thượng cứ tưởng việc này không ai biết, nào ngờ bị Tế Điên chỉ ngay ra. Hôm nay Nguyệt Minh thấy Tri
huyện đến, vì ông ta thường thấy quan huyện thăng đường xử án để tự do
ai muốn xem thì xem, nên biết mặt quan huyện. Nguyệt Minh nghĩ thầm:
"Ông ta đã đến đây rồi, không thể nào thả ông ta về được. Chi bằng trảm
thảo trừ căn để khỏi còn mầm sẽ mọc lại; thả cọp về rừng, mài giũa nanh
vuốt, quyết định sẽ hại người".
Nghĩ rồi liền sai chú sa di bắt quan huyện trói lại. Triệu Thăng thấy vậy, nói:
- Hay cho ông hòa thượng, thiệt lớn mật dữ a! Bây đúng là tặc hòa thượng.
Nói xong lật đật bỏ chạy ra ngoài. Hòa thượng nói:
- Đừng để nó chạy, hãy bắt nó lại!
Câu ấy vừa nói xong thì cửa ngách bên ngoài đánh rầm một cái mở toang ra.
Từ bên ngoài, Triệu đại, Vương nhị… tám vị Ban đầu nhảy xô vào. Tám vị
Ban đầu này cũng lén đi tre xét, vừa mới tới cửa chùa thì nghe bên trong tiếng Triện Thăng la hét. Tám vị này phá cửa chạy vào, tay cầm thước
sắt định động thủ. Hòa thượng lấy tay chỉ một cái, dùng định thân pháp
trồng cứng họ lại và rút giới đao định kết thúc tánh mạng họ. Ngay lúc
đó bên ngoài có tiếng hét vang:
- Hay cho đồ nghiệt chướng lớn
mật! Ngay ban ngày mặt giữa trời quang mà dám giết người ở đây chớ! Hãy
đợi sơn nhân ta đến rồi biết!
Hòa thượng nhìn thấy người đến
chính là Tôn Đạo Toàn, bèn nghĩ thầm: "Sự tình này không xong rồi,
chuyện bé xé thành to, trong 36 chước chạy trước là hơn!". Nghĩ rồi lật
đật chạy vào trong, nói cho sư đệ là Nguyệt Lãng biết rồi dắt đồ đệ mở
cửa sau chuồn mất. Tôn Đạo Toàn mắc lo cứu tám vị Ban đầu không thèm
rượt theo. Lại mở trói cho quan huyện rồi đi tra xét các chỗ, tìm thấy
từ trong vách đôi năm người phụ nữ, đồng đưa về cả nha môn. Khi tra hỏi
năm người này thì một người trong đó là Điền thị, ái thiếp của Vương
Thắng Tiên, còn bốn người kia đều là kỹ nữ. Tại đại đường truyền thả họ
ngay, đem chùa Bạch Ngư sung vào cửa công, mời một vị tăng khác về trụ
trì. Phần Điền thị, khi gặp Vương Thắng Tiên bảo rằng mình không thất
tiết; kỳ thật ả ta đã hú hí với hòa thường hai đềm rồi. Âu đó cũng là
báo ứng của Vương Thắng Tiên, hắn ta thường hay bá chiếm phụ nữ nhà
lành, giờ đây ái thiếp của hắn bị người ta cướp đi! Điền thị là người
hắn yêu quí nhất, bây giờ tìm lại được, hắn ta rất vui mừng, bảo quan
huyện sau vụ án kiếm bắt các hòa thượng ấy. Về phần quan huyện, manh mối đã tìm ra, không bị quấy rầy nữa. Vụ án coi như đã kết thúc, Tôn Đạo
Toàn cáo từ trở về chùa. Mấy ngày sau, Tế Điên cũng trở về chùa vì công
trình sửa Vạn Duyên kiều đã kết thúc. Quan huyện nghe nói Tế Công đã về
đang ở tại chùa mới sai người mời Tế Điên đến nha môn, đặt tiệc khoản
đãi ăn uống vui vẻ. Tri huyện nói:
- Thánh tăng không có việc gì nên ở lại huyện nha chơi ít hôm.
- Ta phải đi đây, còn có việc gấp cần làm. Chúng ta lúc rảnh sẽ nói chuyện sau.
Tế Điên nói xong cáo từ ra khỏi nha môn. Vừa đến cửa Tiền Đường thấy gần
cửa có một tiệm đậu hũ, trước cửa đông nghẹt người tạ Trong tiệm cối xay bể nát, thùng nước cũng ngã lăn, đậu tương vung vãi trên đất, đậu hũ
cũng văng tung tóe. Trong sân có một người mặc áo vải xanh, lưng cột bao lụa, áo trong màu lam, vớ cũng màu lam, chân vấn xà cạp, đi đôi giày ba kíp đầu nhỏ đuôi lớn. Người này đầu thỏ mắt rắn, lưng rùa vai rắn, đang hươ tay hươ chân miệng nói loạn xạ. Tế Điên án linh quang, nói:
- Chao ôi, A Di Đà Phật, ngươi nói việc này Hòa thượng ta đâu có thể
không xen vào? Thật là: Việc này chưa xong lại tiếp theo việc khác!
Nguyên, chưởng quỹ của tiệm đậu hũ ấy học Châu, tên là Châu Đắc Sơn. Hai vợ
chồng có đứa con tên là Châu Mậu. Ông ta vốn là người châu Tuần Điển.
Nhân vì gặp năm mất mùa, kiếm sống rất khó khăn nên đến cửa Tiền Đường
thành Lâm An mở một quán đậu hũ, nuôi một con lừa để kéo cối. Đậu hũ của ông ta cung cấp cho các quán cơm, các tiệm chao và bán lẻ đậu hũ. Việc
buôn bán rất phát đạt. Được mấy năm, dành dụm được hơn mười lượng bạc.
Ngờ đâu thời vận bất tề, cả nhà ba người đều bệnh cả. Người ta sống nhờ
vào sự làm việc của bản thân, một khi không làm việc được nữa thì phải
nhờ sự giúp thêm bên ngoài. Bệnh đã nữa năm, thuốc thang dưỡng bệnh
chẳng những xài hết số tiền để dành mà còn thâm vốn hiện tại. May nhờ
Châu Mậu còn đi đứng được, Châu Đắc Sơn bảo con đi thâu tiền thiếu về để chi dụng. Châu Mậu đi chưa nổi, phải cưỡi lừa ra đi. Nợ những chỗ khác
còn có thể đòi được, chỉ có quán rượu trên Vạn Trân lầu thiếu hơn 20
điếu tiền, đến đòi mà lão không trả. Chủ quán rượu này họ Tôn, là người
chẳng ra gì ở địa phương, ngoại hiệu là Ma diện hổ Tôn Thái Lai. Quản sự của Vạn Trân lầu là họ Liêu có tên đôi là Đình Qúi có ngoại hiệu là Mậu Hóa cũng không phải là người tốt. Hôm đó Châu Mậu cưỡi lừa đi đòi nợ,
Liêu Đình Qúi thấy Châu Mậu cười lừa đi khá mau, rất thích ý bèn nói:
- Này Châu Mậu, để ta cưỡi thử con lừa của chú có được không?
- Được chớ!
Liêu Đình Qúi cưỡi chạy thử, quả nhiên con lừa này chạy rất mau. Liêu Đình Qúi nói:
- Châu Mậu, nhà chú hiện giờ không còn xay đậu hũ nữa, hãy bán con lừa này cho ta đi!
- Tôi không bán.
- Ta trả thêm tiền cho chú.
- Bao nhiêu tôi cũng không bán. Tôi nói cho anh biết: Con lừa khác kéo
cối xay hai đấu đậu, con lừa tôi có thể xay được bốn đấu đấy. Mai mốt
cha tôi mạnh sẽ làm đậu hũ lại mà!
- Nhà chú làm đậu hũ mà có vốn không?
- Không có, đợi lúc khai trương rồi tính.
- Không hề chi, đến chừng khai trương, nhà chú không có vốn, ta cho mượn.
- Vậng.
Nói xong đến Vạn Trân lầu đòi cũng được tiền, đều chi vào việc ăn uống cả.
Tới chừng Châu Đắc Sơn lành bệnh, muốn làm đậu hũ bán lại nhưng không có tiền, đến chỗ nào mượn cũng không được. Châu Mậu bỗng nhớ đến Liêu Đình Qúi đã nói, muốn buôn bán hắn cho mượn vốn. Châu Mậu nói việc đó với
chạ Châu Đắc Sơn bảo:
- Con đi mượn đi!
Châu Mậu đi đến Vạn Trân lầu, nói:
- Liêu chưởng quỹ, bây giờ cha tôi khá rồi, muốn bán lại mà không có vốn; trước đây chưởng quỹ có nói nếu chúng tôi không có vốn thì cho mượn;
hôm nay cha tôi bảo nhắc lại với chưởng quỹ và mượn 20 điếu tiền.
- Bây giờ không có tiền sẵn, để tôi mượn cho chú, ngày mai chú đến lấy nhé!
Châu Mậu nghe nói, vui vẻ trở về. Hôm sau trở lại, Liêu Đình Qúi nói:
- Chú muốn mượn 20 điếu không được rồi, tôi chỉ cho mượn 10 điếu thôi, mỗi tháng một điếu tiền lời.
Châu Mâu nghe bảo, nhăn mặt nói:
- Tiền lời như vậy cao quá!
- Chú thấy tiền lời cao thì cứ mượn chỗ khác đi!
Châu Mậu không có cách gì hơn, bèn nói:
- Thôi đành vậy!
- Vậy thì 10 điếu lấy trước 9 điếu.
Châu Mậu cũng đống ý. Nhưng sau khi nhận giấy xem lại thì không phải là giấy lấy tiền mà là giấy hẹn, đến tháng sau mới lấy chín điếu. Châu Mậu hỏi:
- Tại sao tháng sau mới lấy tiền?
- Chú muốn vay nợ người ta, có giấy hẹn so với ngưòi không có vẫn mạnh hơn chớ.
- Chúng tôi không cần giấy hẹn, chỉ cần tiền mặt để mua đậu làm đậu hũ bán thôi.
- Nếu chú muốn lấy tiền mặt thì một điếu chỉ lấy 800 tiền thôi.
Châu Mậu đang cầm tiền, không cách nào hơn đành cầm 7 điếu 200 tiền về nhà.
Châu Mậu cầm về nhà đếm lại, mỗi điếu thiếu 200 tiền, số tiền còn lại 5
điếu 800 tiền, lại còn tiền nhỏ nữa. Châu Đắc Sơn thấy món tiền ấy thở
dài thậm thượt, đã nghèo còn mắc cái eo. Số tiền này chỉ mua được mấy
đấu đậu bán sống qua ngày, chỉ lời được hơn một trăm tiền, mỗi tháng
phải nộp một điếu tiền lời, đến ngày có người tới lấy, chậm một bữa cũng không được. Nếu không có nộp thì tiền lời đó sẽ nhập vào tiền gốc. Buôn bán nhỏ, mất phải 10 điếu vay thiếu hụt này, biết bao giờ trả hết? Hôm
đó, Liêu Đình Qúi lại lấy tiền, nhằm lúc Châu Đắc Sơn không có. Liêu
Đình Qúi không nghe chọ Châu Mậu nói:
- Liêu Đình Quí, anh chờ một hai bữa có sao đâu, thêm được một tiền này đã lời quá vốn mấy phần rồi.
Liêu Đình Qúi nghe thế, tức giận nói:
- Hồi chú tới mượn tiền sao không chịu nói? Tôi đâu có kiếm chú tới để cho mượn đâu mà chú nói như vậy?
Châu Mậu lại tranh cãi với hắn. Đình Qúi mở miệng chửi bới lung tung, ban
đầu đấu mm, kế tiếp đấu võ. Châu Đắc Sơn chạy tới kéo ra, Liêu Đình Qúi
níu lấy Châu Đắc Sơn đánh túi bụi. Châu Mậu thấy đánh cha mình, tức quá
bèn chạy vào lấy búa nhắm lưng Liêu Đình Qúi để một nhát, trúng vai bị
thương nhẹ. Liêu Đình Qúi nói:
- Hay cho Châu Mậu, mày dám lấy búa chém tao! Tao về đây, lát nữa sẽ biết!
Nói rồi bỏ về, một lát sau hắn dẫn tới hơn 20 người đều cầm dao thương gậy
gộc kéo tới tiệm đậu hũ đè cha con Châu Đắc Sơn xuống đánh.