Vì bạn hữu giận tìm Ma diện hổ
Mời sư phó đại náo Vạn Trân lầu
Trịnh Hùng gặp Tế Điên, Tế Điên đòi lên Vạn Trân lầu uống rượu. Trịnh Hùng nói:
- Đệ tử cũng muốn lên Vạn Trân lầu đây.
- Được.
- Đệ tử lên Vạn Trân lầu không phải để uống rượu mà là kiếm Tôn Thái Lai
báo cừu cho bạn. Sư phó muốn uống rượu thì đi tiệm khác đi.
- Ta cũng muốn kiếm Tôn Thái Lai đây.
- Nếu sư phó muốn đi tìm thì đệ tử không cản. Thôi, chúng ta cùng đi.
- Ngươi hãy đợi ta một chút.
Nói rồi Tế Điên bước thẳng tới tiệm đậu hũ, nói:
- Châu Đắc Sơn, ông đừng chết vội, cũng đừng viết âm trạng. Châu Mậu cũng không nên lên huyện Tiền Đường cáo báo làm chị Để Hòa thượng ta thay
ngươi đến Vạn Trân lầu kiếm Liêu Đình Qúi giùm chọ Lát nữa đây họ sẽ kêu ông đến, ta bảo Liêu Đình Qúi xin lỗi ông; hắn đập phá đồ đạc gì của
ông, ta bắt hắn đền cho đủ số. Ông chờ tin tức của Hòa thượng ta vài ba
giờ, nếu không có thì chừng đó ông chết cũng chưa muộn.
Châu Đắc Sơn nghe nói thế cũng ngạc nhiên, hỏi:
- Đại sư phó xưng hô thế nào?
- Ta là Tế Điên tăng ở chùa Linh Ẩn đây.
Châu Đắc Sơn tai nghe mắt thấy rõ ràng, té ra người đứng trước mặt mình là
Tế Công danh tiếng vang dậy khắp thành Lâm An không ai làm không biết.
Châu Đắc Sơn nói:
- Thánh tăng đã có lòng từ bi cứu giúp, tôi xin chờ tin tức của Ngài.
- Phải vậy chớ.
Nói rồi cùng Trịnh Hùng đi thẳng ra cổng Tiền Đường. Đi một đoạn không xa,
nhìn về phía Bắc chính là quán cơm rượu Vạn Trân lầu. Trịnh Hùng đi đến
vén rèm bước vào, nhìn thấy phía Đông là phòng chưởng quỹ, phía Tây là
bếp lò, bèn bước tới vỗ bàn chưởng quỹ, nói:
- A, Trịnh đại thái gia hôm nay muốn chiếu cố đến tiểu tử mi ở đây.
Ma diện hổ Tôn Thái Lai đang ở trong phòng chưởng quỹ, rầy la Liêu Đình Quí:
- Không nên ỷ thế của quán ta mà đập phá tiệm đậu hũ. Thảng như vì việc
này xảy ra án mạng rồi phải làm sao? Hơn nữa, thành Lâm An này hang rồng ổ cọp, biết bao người qua lại, đi đường gặp chuyện bất bình can thiệp,
cả đến ta lúc đó cũng phải xuống nước nhỏ, đâu dám vô cớ vây họa.
- Anh đừng trách tôi, đây là do Châu Mậu chém tôi trước, anh thấy sau vai tôi bị trọng thương đây này.
Đương nói tới đó thì nghe bên ngoài có người vỗ bàn, nói:
- Tôn Thái Lai, hôm nay Trịnh đại thái gia chiếu cố đến tiểu tử mi đây.
Tôn Thái Lai cách rèm nhìn ra, người nói đó chính là Thiết diện thiên vương Trịnh Hùng. Tôn Thái Lai biết Trịnh Hùng là nhân vật đặc biệt tiếng tăm vang dội khắp thành Lâm An. Trịnh Hùng giao thiệp rất rộng, trên từ
công khanh, dưới đến thứ dân không ai mà không biết. Bản tính của Trịnh
Hùng rất thích kết bạn, xem tiền như đất, sống rất khẳng khái, trượng
nghĩa sơ tài, tế khổn phò nguỵ Bất luận là ai đến gặp mặt xin giúp 10
điếu, 8 điếu, 30,50, … đều không thất vọng. Cho nên ở thành Lâm An này
xa gần đều biết. Tiếng tăm của Trịnh Hùng so với Tôn Thái Lai cách xa
một trời một vực. Trịnh Hùng là người chánh trực, còn Tôn Thái Lai là
tên ác bá, ngay mặt không ai dám động tới hắn nhưng sau lưng ai cũng
chửi. Tư cách của Trịnh Hùng ai ai cũng ngưỡng mộ. Hôm nay Tôn Thái Lai
thấy Trịnh Hùng đến, không khỏi ngạc nhiên, nói:
- Liêu Đình Quí, chú coi họa đến rồi kìa, Trịnh Hùng là nhân vật nổi tiếng ở địa phương, bữa nay quỷ tha ma bắt, hắn ta vỗ cửa mắng ta, ta nếu không ra thì mất
mặt quá! Mười năm trước, hắn ta đến đây mắng chửa mà ta không ra mặt
cũng không hề gì, thành Lâm An cũng không ai nhắc tới Tôn Thái Lai tạ
Còn bây giờ nếu ta chém vè thì còn dùng tên tuổi gì được nữa? Nếu còn
danh tự hiệu thì người ta sẽ nói: "Tôn Thái Lai, ông đừng lấp hiếm chúng tôi, Trịnh Hùng mà ông còn không dám đụng đến đó mà". Câu nói đó làm ta xấu hổ chết đi được. Chuyện này dàn xếp không được, ta phải đấu với
Trịnh Hùng thôi. Liêu Đình Quí, chú đi ra đi, dùng lời nói khéo giữ hắn
ta lại, đừng cho hắn đi, ta đi kiếm người giúp sức chớ một mình ta đánh
không lợi hắn, ta hẹn người tới đánh gục hắn kéo nhau lên quan luôn.
Liêu Đình Q úi gật đầu bước ra, thấy Trịnh Hùng đang giận mặt hầm hầm, bèn nói:
- Trịnh đại gia, ngài đã đến rồi à? Tại sao lại giận dữ vậy? Ai mắc tội với lão nhân gia thế?
- Ta đến kiếm Ma diện hổ Tôn Thái Lai, bảo hắn ra đây gặp ta.
- Trịnh đại quan nhân bớt giận đã, chưởng quỹ chúng tôi không có ở nhà,
ngài hãy lên lầu uống ly rượu đã, rồi có chuyện gì sẽ nói sau. Phổ ky
đâu, đưa Trịnh đại gia lên lầu rồi kêu cho ngài hai bầu rượu và mấy đĩa
đồ nhắm nhé! Xin mời Trịnh đại gia!
Phổ ky bước tới, nói:
- Xin mời Trịnh đại gia lên lầu ngồi.
Trịnh Hùng nghĩ thầm: "Oan có đầu, trái có chủ, ta kiếm Tôn Thái Lai mà hắn
không có ở nhà, ta không nên làm khó dễ người khác, để ta lên lầu đợi
hắn".
Nghĩ rồi bèn nói:
- Tôn Thái Lai đã không có ở nhà, ta lên lầu chờ hắn. Hắn về bảo hắn đến gặp ta nhé!
- Vâng ạ!
Trịnh Hùng bèn đi lên lầu. Tế Điên từ bên ngoài đi vào cũng vỗ bàn chưởng quỹ, nói:
- Tôn Thái Lai, hôm nay Hòa thượng lão gia chiếu cố đến tiểu tử mi đây.
Liêu Đình Qúi nghĩ bụng: "Thiệt là giậu đỗ bìm leo mà!". Dòm ra thấy Hòa
thượng, hắn ta nhớ lại, ông ta chính là Hòa thượng ăn quỵt uống chực
ngày nào đây mà! Nguyên, trước đâu Tế Điên biết Vạn Trân lầu là của bọn
ác bá mở ra nên đến ăn không hai bữa cơm. Hôm đó Tế Điên đến Vạn Trân
lầu ăn hết hơn 10 điếu tiền, bèn nói:
- Hãy đi với ta đến tiệm tiền lấy tiền nhé!
Liêu Đình Qúi bảo phổ ky đi theo. Ra khỏi cửa lầu quay lại thì Hòa thượng
đâu mất. Phổ ky trở về nói, ngươi đi theo đâu mất rồi. Chưởng quỹ đánh
phổ ky một bạt tai, mắng cho một trận. Hôm sau, Tế Điên lại đến, bước
vào cửa, nói:
- Chưởng quỹ nè, hôm qua gặp bạn nên không lấy tiền đưa ông được. Hôm nay ta đến trả nợ Ông đây.
Ai nấy đều nghĩ: "Hòa thượng không phải là người ăn quỵt uống chực. Nếu ăn uống quỵt thì hôm nay không tới nữa!". Tế Điên lại ngồi xuống kêu rượu
thịt, món nào ngon đều kêu hết, để đầy cả bàn. Ăn xong bảo phổ ky tính
tiền, hai sổ gom làm một, cộng là 12 lượng 8 tiền. Tế Điên nói:
- Có bao nhiêu!
Nói rồi đến quầy chưởng quỹ, nói:
- Chưởng quỹ ơi, ta ăn hết 12 lượng 8 tiền, đi với ta đến tiệm tiền lấy nhé!
Liêu Đình Qúi nghĩ bụng: "Hôm qua bảo phổ ky đi lấy không được, hôm nay đừng cho phổ ky đi theo lấy nữa". Nghĩ thế bèn nói:
- Này Hòa thượng, hôm qua ông bảo đi theo ông đến tiệm tiền lấy tiền, rồi ông đi mất. Hôm nay lại đến tiệm tiền lấy tiền à?
- Hôm qua ta đâu có đi mất đâu, gặp bạn mắt nói chuyện, phổ ky đi trớt chớ!
- Để tôi đi với ông.
Liêu Đình Qúy nói rồi cùng Tế Điên bước ra khỏi tửu lầu, Tế Điên nói:
- Ông có thấy người ta bay chưa?
- Chưa thấy.
- Ông xem nè, đây là người bay đó.
Vừa nói vừa xô hắn cất chân chạy đi, Tế Điên vừa chạy vừa ngâm:
Rượu giống Thanh Tương thịt lại ngon,
Nhậu cho say khướt tếch bon bon,
Tội cho chưởng quỹ theo đòi nợ,
Chẳng cản chân thần, dạ héo hon.
Liêu Đình Qúi lật đật đuổi theo, nhưng chợp mắt không thấy Hòa thượng đâu nữa, bèn trở về tiệm, nói:
- Ông Hòa thượng lại chạy đi rồi, chừng nào gặp ông ấy níu lại đánh một trận mới được.
- Hôm nay Tế Điên một mình nhơn nhơn đi tới, vỗ bàn nói:
- Tôn Thái Lai, hôm nay Hòa thượng lão gia chiếu cố mi đây.
Liêu Đình Qúi nhìn thấy Tế Điên, tức giận nói:
- Hay cho ông Hòa thượng, ông ăn quỵt của ta hai bữa cơm rồi còn đến quậy phá nữa à? Thế thì được lắm!
Trịnh Hùng ngoái đầu nhìn lại, nói:
- Sư phó, lên lầu đi.
Liêu Đình Qúi nhìn thấy thế sợ quá, không dám nói gì thêm, bèn nói:
- Đại sư phó cùng đến với Trịnh đại gia à?
Trịnh Hùng nói:
- Đây là sư phó của ta.
Liêu Đình Qúy nói:
- Vâng, vâng! Rồi đi xuống chẳng dám nói nữa.
Tế Điên cùng Trịnh Hùng lên lầu kiếm ghế ngồi. Tế Điên nói:
- Này Trịnh Hùng, không phải ngươi kiếm Tôn Thái Lai để đánh cho hả giận sao?
- Phải đó.
- Muốn quậy thì quậy cho tới cỡ đi.
Trịnh Hùng cho lời nói đó là đúng, lập tức trợn mắt lên nói:
- Đuối mấy người ăn uống trên lầu này xuống hết đi!
- Vâng, vâng!
Phổ ky sợ run người, lập cập nói. Lúc đó trên lầu có mấy chục người đương
ăn uống, người nhát gan lật đật bỏ xuống, còn những người không sợ, nghe Trịnh Hùng hét đuổi xuống hết đều bất bình, nói:
- Tại sao phải
đuổi xuống hết? Ta trả tiền uống rượu phải để ta ăn uống xong đã chớ!
Bất kỳ là ai, nếu lôi ta xuống, ta sẽ níu đầu họ lại cho biết tay, nếu
không như thế ta không xuống đâu.
Người ngồi đồng bàn với anh ta nói:
- Nhị ca, anh đừng nói như vậy! Anh không biết Thiết diện thiên vương
Trịnh Hùng ở Phụng Tiên đó sao? Ông ta thường ngày là người trọng nghĩa
sơ tài, có ai cần chi đều đáp ứng, không hề đắc tội với người tốt. Đây
chắc là tiệm cơm đắc tội với Trịnh gia đấy. Tôn Thái Lai vốn là một tên
ác bá, Trịnh gia đến quán này la hét có can hệ gì đến chúng ta đâu?
Chúng ta xưa nay cùng Trịnh gia không thù không oán, nếu anh nói như
vậy, xảy ra đánh nhau có phải là chuốc lấy sự bất hòa không?
Nghe người kia nói thế, người nọ không dám cự nự nữa, bèn kêu tính tiền kéo
nhau xuống lầu. Phút chốc, thực khách trên lầu đã đi sạch.
Trịnh Hùng kêu phổ ky dọn đồ nhắm, phổ ky lật đật bưng đĩa đồ nhắm lên. Trịnh Hùng cầm cái đĩa ném đi. Tế Điên nói:
- Ngươi ném sao ta không nghe tiếng? Ngươi ném lại coi nào?
Trịnh Hùng lại ném một cái nữa. Tế Điên nói:
- Này phổ ky, tiệm các ngươi bán thứ gì nào?
- Đồ nhắm cái nào cũng có.
- Chú đem cho mấy món vừa chiên xào chưng nấu lẫn lộn, đem mấy bầu rượu và bình đựng nước tiểu cho ta.
- Không được đâu! Ông kêu rượu thì được, còn bình đựng nước tiểu thì không dám đem đâu.
Trịnh Hùng nói:
- Đi lấy đi, nếu không lấy thì đem cái đầu mi lại đây.
Phổ ky tức giận xuống lầu, tới phòng chưởng quỹ, nói:
- Chưởng quỹ ơi, ông kiếm người khác làm đi, tôi không làm phổ ky nữa.
Ông Hòa thượng kiếc đi với Trịnh Hùng kêu tôi đem bình nước tiểu, tôi
không thể làm được, tôi sợ họ phá hư luật lệ đi.
Liêu Đình Qúi nghe nói, nổi giận la:
- Thiệt là quá lắm! Tên họ Trịnh này có gì ghê gớm đâu, chưởng quỹ đi
kiếm người chưa về, không cần phải đợi chưởng quỹ, ta có chủ ý: Ngươi
đến thí trường của chúng ta kêu các bạn lại đây kéo họ Trịnh xuống lầu
dần cho hắn một trận rồi sẽ tính sau. Bất luận hắn là nhân vật tiếng tăm cở nào, thân phận ra sao, cũng đâu dám đưa chuyện này lên hoàng đế.
Phổ ky nghe lời, lập tức chạy thẳng đến thí trường, ở đó có hơn 20 người
luyện quyền cước. Bình thường những người này đều cùng ăn uống với Tôn
Thái Lai, hôm nay phổ ky đến nói:
- Các vị Ơi, tiệm của chúng ta
hiện có một người đến quậy phá, chưởng quỹ kêu tôi đến mời các vị giúp
sức kéo hắn xuống đánh một trận, phần ra cửa quan có chưởng quỹ chúng
tôi lo, các vị không sợ gì!
Mấy người ấy nghe kêu như thế, bèn nói:
- Phải đó! Chúng ta phải ra oai giùm cho Tôn đại gia mới được.
Lập tức mỗi người cầm lấy đao thương côn trượng khí giới của mình chạy thẳng đến Vạn Trân lầu.