Trúng gian kế, lầm vào Hợp Hoan lầu
Nghe tin dữ, tìm thầy chùa Linh Ẩn
Thấy Vương Thắng Tiên vèn rèm kiệu lên xem, Châu thị rất đỗi ngạc nhiên, lật đật hỏi:
- Ơ, đây là đâu vậy?
- Hai người vú em ở một bên chạy lại, nói:
Đại nhưng nhưng muốn hỏi tôi xin bảo cho biết: Chồng của nàng đã dây vào
việc quan, bị nhốt trong ngục rồi. Thái tuế gia chúng tôi đây họ Vương,
là anh em với Tần Thừa tướng đương triều, hiện giữ chức Đại lý tự chánh
đường, từ lâu ngưỡng mộ dung nhan xinh đẹp của nhưng nhưng mới đặc biệt
rước nhưng nhưng về đây cùng thái gia chúng tôi hảo hợp bách niên giai
lão. Hạng người như nhưng nhưng vào đây mặc sức mà hưởng vinh hoa phú
quý. So sánh cuộc sống với Đậu Vĩnh Hàng thật là sang trọng gấp trăm
ngàn lần!
Châu thị nghe nói câu đó, khác nào té từ lầu cao muôn
trượng, ngồi thuyền trôi trên thác dốc, dù không phải là hàng môn đệ thư hương, Châu thị cũng vốn là con nhà căn bản, giữ đúng lễ nghi, lập tức
nổi giận, toàn thân run rẩy, nói:
- Hay cho tên ác bá, mi đã làm
quan chức của triều đình, đáng lẽ phải tu phước hành thiện, lại vô cớ
mưu đoạt vợ con nhà lành, làm những chuyện thương thiên bại lý như vậy
sao? Chồng của ta đã bị ngươi hãm hại rồi, tánh mạng ta đây không còn
thiết sống nữa!
Nói rồi đưa tay cào lên mặt mình muốn đập đầu
chết. Vương Thắng Tiên nhìn thấy Châu thị là người dung nhan xinh đẹp,
tuyệt thế vô song, nay lại tự hủy hoại như thế, nên lật đật kêu vú em áp lại ngăn cản, rồi kéo vào lầu Hợp Hoan khuyên giải. Vú em nắm chặt tay
Châu thị lại trói ghịt ra sau lưng. Châu thị thân thể vốn yếu đuối, đâu
thể vùng vẫy được, các vú em khiêng Châu thị vào trong Hợp Hoan lầu ở
hoa viên, rồi cho bốn năm người lanh lợi theo khuyên giải. Châu thị buột miệng mắng thậm tệ. Các vú em luân phiên nhau mỗi người nói một câu làm Châu thị tức giận mặt mày đổi sắc nói:
- Nhà ai mà không có vợ
trẻ, con gái lớn? Vú em các ngươi tuổi cũng không còn nhỏ nữa, đáng lẽ
phải nói những lời đức hạnh, các ngươi muốn làm đẹp lòng tên ác bá nên
thấy ở đâu có vợ trẻ gái lớn thì đưa đến cho tên ác bá thành thân để
hưởng phước phải không?
Các vú em nghe nói, đáp:
- Đại
nương tử, nàng đừng mắng nhiếc chúng tôi như vậy. Thái gia bảo chúng tôi đến khuyên nàng, chúng tôi cũng thấy là phải! Nếu nàng không chịu nghe, chọc giận đến thái gia, nàng bị ăn một trận đòn roi ngựa chừng đó nàng
cũng chịu thôi; còn nếu nàng có bị đánh chết thì đem thây vùi ở trong
hoa viên, nàng cũng bị chết uổng thôi, ai sẽ báo cừu cho nàng?
- Ta tình nguyện chết, các ngươi đừng nói gì nữa!
Lại nói về Châu lão bà, thấy vợ Đậu Vĩnh Hàng đi rồi, bèn đóng cửa lại, giây lát Châu lão đầu uống trà trở về, Châu lão bà nói:
- Ông về đúng lúc, Đậu đại gia ở cùng phố chúng ta mắc phải việc quan
rồi. Hồi nãy bên Trần gia và Dương gia sai người đem kiệu rước Đậu nhưng nhưng đi, cũng không biết Đậu đại gia tại sao lại mắc việc quan như
thế.
Châu lão đầu nghe nói, ngạc nhiên hỏi:
- Trần gia Dương gia đích thân đến rước phải không?
- Không phải! Chỉ sai một gia nhân đến rước.
- Đã không phải là Trần gia, Dương gia đích thân đến đón, bà đáng lẽ
không cho đi mới phải! Ở thành Lâm An có bốn tên ác bá thường thường bày mưu gạt gẫm phụ nữ nhà lành. Thảng như Đậu đại nhưng nhưng bị vào tròng của chúng, lại tuổi nhỏ, chúng ta sẽ thưa kiện ai đây? Bà già từng tuổi này mà không biết thận trọng gì cả!
- Tôi nghĩ rằng trước sự việc này, ông đến nhà Trần gia, Dương gia hỏi thăm thử xem!
Châu lão đầu lật đật đến nhà Dương Mãnh, Trần Hiếu gõ cửa. Hai người này nhà ở cùng một cửa, Dương Mãnh ở phía trước, Trần Hiếu ở phía sau. Dương
Mãnh, Trần Hiếu đang ngồi nói chuyện bỗng nghe bên ngoài có tiếng gõ
cửa, hai người mở cửa, ra xem thì là Châu lão đầu. Trần Hiếu hỏi:
- Châu lão trượng, đến đây có việc gì thế?
- Tôi đến đây hỏi xem hiện tại Đậu Vĩnh Hàng tại sao lại đến cửa quan?
- Chúng tôi không biết.
- Hai vị không biết à? Chao ôi, thế thì không xong rồi!
Châu lão đầu rên lên một tiếng rồi ngã ngang xuống đất, báo hại Dương Mãnh,
Trần Hiếu sợ hết hồn, ráp lại đỡ Châu lão đầu lên. Dương Mãnh, Trần Hiếu nói:
- Lão trượng! Có việc gì thủng thẳng hãy nói, tại sao mà gấp rút quá vậy?
Một hồi lâu, Châu lão đầu tỉnh lạI, từ từ bớt mệt. Trần Hiếu nói:
- Lão trượng không cần phải gấp, từ từ rồi nói.
Châu lão đầu mới nói:
- Hỗi nãy tôi trở về nhà, nghe vợ tôi nói: Lúc ông đi uống trà không có ở nhà, có người mang kiệu tới, bảo rằng do hai vị sai đến, cho biết Đậu
đại gia bị phải lên quan, muốn rước Đậu đại nhưng nhưng đi, và họ rước
đi rồi! Khi tôi trở về nói với vợ tôi rằng: - Không phải hai vị đích
thân đi rước, tại sao không cản Đậu đại nhưng nhưng lại đừng cho đỉ Tôi e sợ có điều gì không hay trong đó. Quả nhiên hai vị đây không biết, việc đó sẽ ra sao? Cũng không biết người ta khiêng Đậu đại nhưng nhưng đi
đâu.
Dương Mãnh, Trần Hiếu nghe vậy cũng ngạc nhiên, nói:
- Châu lão trượng đừng nên quá gấp! Xin hãy trở về trước đi, để chúng tôi hỏi thử xem.
Châu lão đầu không còn cách gì hơn bèn cáo từ trở về. Trần Hiếu nói:
- Dương hiền đệ, chúng ta hãy đi hỏi thăm thử Đậu Vĩnh Hàng vì sao lại
mắc kẹt ở nha môn như vậy? Trước việc này chúng ta đâu có thể làm ngơ!
Đậu Vĩnh Hàng đã nhờ anh em ta giúp đỡ, nếu anh ta có bề gì thì chúng ta có lỗi với Thiết đầu thái tuế Châu Khôn đấy! Tốt hơn hết, anh em chúng
ta nên đi tìm Tế Công cầu xin lão nhân gia tính toán giùm.
- Phải đấy!
Dương Mãnh tán đồng rồi cùng thay đổi y phục bước ra khỏi nhà định đi đến
chùa Linh Ẩn tìm Tế Điên. Đang đi tới trước, thấy đàng kia đi lại một
người đầu đội mũ lông có dải, mặc áo chẽn xanh, lưng thắt dây da to bản, mang khoái hài xanh, da mặt hơi vàng, mày to mắt lớn, râu hùm hàm én.
Dương Mãnh, Trần Hiếu nhìn ra chính là đại Ban đầu ở phủ Kinh doanh điện soái. Người này họ Bạch tên Bình. Dương Mãnh, Trần Hiếu hỏi:
- Bạch Ban đầu đi đâu vậy?
- A, té ra là Dương gia, Trần gia, tôi đang muốn kiếm hai vị đây! Hôm nay trong lòng có chút bực bội, ba chúng ta cùng kéo nhau đi uống rượu nhé!
Dương Mãnh, Trần Hiếu nghĩ: "Càng hay! Đang muốn hỏi thăm tin tức kẹt ở nha
môn của Đậu Vĩnh Hàng có thể hỏi ở Bạch đầu này". Ba người cùng lên một
tửu lầu. Phổ ky dòm lại đều là người quen, mới hỏi:
- Dương gia, Trần gia, Bạch gia, hôm nay sao quý vị gặp nhau một chỗ được như vậy? Ba vị uống rượu nào né?
Bạch Bình nói:
- Chú cứ đem cho ta 100 hồ rượu, thức nhắm thì để chúng ta tùy tiện gọi sau.
Trần Hiếu hỏi:
- Bạch đầu này, có chuyện gì mà kêu nhiều dữ vậy? Uống tới đâu kêu tới đó không được sao?
- Tôi xin nói cho hai vị biết, tôi chẳng muốn nói quanh co, hôm nay chúng ta say khướt một bữa rồi đem nỗi bực dọc trong lòng bày tỏ cho các anh
này hay.
- Chuyện gì mà bực dọc dữ thế?
- Ôi! Đừng nhắc
nữa! Chúng tôi làm đương sai trong sáu cánh cửa, đại khái có danh phận
đôi chút, hai anh cũng đã nghe rồi, chẳng luận là vụ án khó cách mấy
chúng tôi bắt tay vào là ra ngay.
- Những việc tài chính đó, chúng tôi đã biết rồi.
Hiện tại vụ án như vầy ở trước mắt tôi mà tôi không thể biện được. Trái lại
kêu Mã Hùng, thằng thủ hạ của tôi đi biện án. Ngày xưa Mã Hùng là tiểu
phổ ky của thủ hạ tôi, bây giờ nó lại ở trên tôi.
Dương Mãnh, Trần Hiếu hỏi:
- Kêu hắn đi biện án gì?
- Đó là vụ án ở Bạch Sa Cương, chặn đường cướp bạc, giết chết quan giải
lương, thủ phạm là Đậu Vĩnh Hàng ở ngõ số 4 tại hẻm Thanh Trúc. Tôi
không hiểu sao mà kêu Mã Hùng đi biện vụ án này… Khi sự thật phơi bày,
Hình đình đại nhân thưởng cho hắn 200 lượng bạc. Vụ án này so ra tôi lép vế hơn hắn rồi đấy.
Dương Mãnh, Trần Hiếu nghe nói Đậu Vĩnh Hàng mắc phải việc quan như vậy, trong lòng lo lắng, hỏi:
- Sao biết Đậu Vĩnh Hàng làm việc đó?
- Có Vương Long, Vương Hổ khai ra anh ta.
- Thế thì phải rồi, Bạch đại ca đối với việc này cũng không nên phiền
muộn làm chị Trường giang sóng sau xô sóng trước, bọn mới thay người cũ, huynh trưởng bao năm đã nổi danh rồi, cũng để cho ngườI khác mở mặt mở
mày với chớ!
- Bây giờ một hơi cạn sạch bầu rượu nè!
Giây lát, Bạch đầu say mèm nằm gục tại bàn. Dương Mãnh, Trần Hiếu dặn phổ ky:
- Hãy đưa Bạch đầu sang nằm ở một nhã phòng, săn sóc cẩn thận! Chúng ta sẽ trở lại một lát sau.
- Vâng, phổ ky đáp.
Dương Mãnh, Trần Hiếu mới xuống lầu rủ nhau đi tìm Tế Công. Trần Hiếu nói:
- Dương hiều đệ, chú nghe thấy Đậu Vĩnh Hàng mắc phải việc quan rồi chớ?
Theo tôi thấy thì Đậu hiều đệ quyết không làm việc thương luân bại lý
này được. Đây chắc là mua chuộc bọn cướp khai quáng cho anh ta; còn
không biết Đậu đại nhưng nhưng ai gạt rước đi đâu mất.
- Không gấp chi, tôi có chủ ý.
- Chú có chủ ý gì vậy?
- Chúng ta trở về nhà cắp dao theo đến phủ Kinh doanh điện soái, gặp một
người giết một người, gặp hai người giết cả hai, phá ngục cướp lao cứu
Đậu hiền đệ, lại tìm vợ của Đậu hiền đệ cứu luôn. Chúng ta chiếm một hòn núi lập sơn trại, xưng làm đại vương chẳng ổn lắm sao?
- Chú ăn
nói bậy bạ không à! Tại thành Lâm An này, nội quân hộ thành cũng đã mấy
mươi người rồi. Một khi chúng ta tạo phản thì ba bước một quan sảnh, năm bước một đồn trại, họ truyền tin nhau, phút chốc quân hộ thành ập đến,
hai ta đành chịu trói thôi. Hơn nữa, mỗi chúng ta đều có gia quyến, đâu
thể bỏ chạy một mình được.
- Đem cả gia quyến đi luôn.
- Thôi, chú đừng nói nữa, rủi có quan nhân nào nghe thấy, chưa chi chú bị bắt trước rồi.
Hai người nói đến đó, may mắn trên đường không có ai nghe thấy! Đi tới
trước không xa lắm, họ thấy đầu kia đi lại một người, chân bước cao bước thấp, miệng nói lảm nhảm, dáng của người say rượu. Dương Mãnh, Trần
Hiếu thấy là người quen. Người ấy nói:
- Dương gia, Trần gia, hai vị hiền đệ đừng đi. Chúng ta vào đây uống rượu nhé!
Hai người gập đầu ưng thuận.
Muốn đi tìm vợ của Đậu Vĩnh Hàng phải hỏi người này.