Tứ hùng vâng lệnh thám Trường giang
Yêu đạo thi pháp bắt nghĩa sĩ
Tế Điên đang ở nha môn Tri phủ, bỗng có người bẩm báo:
- Bên ngoài có bốn người xin ra mắt Thánh Tăng.
Tế Điên bảo đưa họ vào.
Lát sau từ bên ngoài đi vào bốn vị anh hùng. Cố Quốc Chương nhìn thấy vị đi đầu mình cao hơn bảy thước, lưng nhỏ vai hẹp, đầu đội khăn tráng sĩ màu ngân hồng sáu múi gắn một kiếng nhỏ, phía trước có một đóa hồng nhung,
bên mái tóc giắt một hoa Thũ Chánh Giới Dâm, mình mặc tiễn tụ bào màu
ngân hồng, lưng thắt dây loan đái màu vàng đậm, đi giày đế mỏng, bên
ngoài khoác áo anh hùng màu Tây Hồ, mặt màu vàng nhạt, mày to mắt lớn,
sóng mũi thẳng ngay, dưới cằm không râu, đúng là thiếu niên anh hùng. Vị này chính là Kim mao hải mã Tôn Đắc Lượng.
Người thứ hai đầu đội khăn tráng sĩ múi màu tím nhạt, mỗi múi có gắn kiếng, cũng giắt Giới
Dâm hoa mình mặc tiễn tụ bào tay hẹp màu tím nhạt, khắp áo viền kim
tuyến, trên áo thêu ba đóa hoa mẫu đơn, lưng buộc dây loan đái dắt ngọc
hoàn, đeo ngọc bội, đi giày đế mỏng, bên ngoài khoác áo choàng anh hung
màu tím nhạt, thêu hoa khắp thân áo, mặt tợ mâm bạc đẹp như mỹ ngọc, đôi mày vểnh ngược trên đôi mắt lấp lánh. Vị này chính là Hỏa nhãn giang
trư Tôn Đắc Minh.
Người thứ ba mặc áo thúy lam, cũng lộ vẻ tráng sĩ, gương mặt vàng nhạt, mày nhỏ mắt sáng. Người này là Thủy dạ xoa Hàn Long.
Người thứ tư mặc áo màu xanh đen, mình cao chín thước, giống như ngọn tháp
đen giữa chừng trời, mày to mắt lộ, chính là Lãng lý toản Hàn Khánh.
Quan Tri phủ nhìn thấy bốn người thật là nghi biểu khác thường. Tế Điên nói:
- Bốn vị đến rồi à!
Bốn người vội bước tới hành lễ, nói:
- Thánh tăng, hèn lâu mới gặp.
- Bốn vị ngồi xuống đi!
Bốn người ra mắt quan Tri phủ và chào hỏi Lôi Minh, Trần Lượng xong đều ngồi xuống. Tế Điên nói:
- Bốn vị tới đây hay quá! Hòa thượng ta đặc biệt mời mấy vị tới có một việc cần nhờ đây.
Tôn Đắc Lượng nói:
- Bốn anh em tôi có nghe Diêu Điện Quang và Lôi Thiên Hóa nói, nhân vì
việc ở Từ Vân quán mà Thánh tăng có sai bảo điều chi đây? Bảo anh em
chúng tôi làm việc gì Thánh Tăng cứ nói, bọn chúng tôi muôn chết cũng
không từ!
- Những việc khác thì không cần nhờ đến các người. Chỉ
vì dưới Ngưu Đầu Phong trước Ngọa Ngưu Kỵ có 500 chiếc thuyền của bọn
giặc. Các người nếu có thể "rẽ sóng phá lưới chắn, cổn long trừ xe đao"
phá hủy hết thuyền bè của chúng, thì kể là một kỳ công không nhỏ. Việc
này người khác làm không được, cảm phiền bốn vị làm giúp cho.
Kim mao hải mã Tôn Đắc Lượng cùng ba người kia gật đầu ưng thuận và nói:
- Thánh Tăng đã dạy, đây là việc nhỏ. Bốn anh em tôi xin cáo từ! Xin Thánh Tăng chờ tin tức.
Bốn người lập tức cáo từ ra khỏi nha môn Tri phủ, tìm một quán rượu ăn cơm, chờ đến trời tối, tính tiền cơm rượu rồi ra đi. Đến bờ sông, đi về phía Tây cách Ngọa Ngưu Ky không xa, bốn người lấy đồ nghề đi dưới nước ra,
cởi quần áo mặc ban ngày, lấy giấy dầu gói lại, thoa dầu lên trên cột
chặt bên lưng. Bốn người đều đội mũ da cá rẽ nước, áo nhật nguyệt liên
tử cổ thủy, dầu thoa khắp tay chân. Sửa soạn xong, họ theo bờ lội xuống
nước, thả nổi trên mặt nước mà đi, đến trước Ngưu Đầu Phong, ngước mắt
nhìn lên tòa sơn khẩu ấy. Từ Bắc chạy xuống Nam, hai tòa Ngưu Đầu Sơn
Đông Tây giống như sừng bò. Đông Tây có hai doanh trại thủy sư, chính
giữa có một cầu nổi, tất cả đều được xây dựng theo hình bát quái, thầm
hợp với ngũ hành. Tối lại đốt đèn lồng chia làm năm màu, án theo Giáp Ất mộc ở phương Đông thì lồng đèn màu lam, Canh Tân kim ở hướng Tây thì
lồng đèn màu trắng, Bính Đinh hỏa ở hướng Nam thì lồng đèn màu đỏ, Nhâm
Qúy thủy ở hướng Bắc thì lồng đèn màu đen, Mậu Kỷ thổ ở trung ương thì
lồng đèn màu vàng. Nếu nghe bên trong có người qua lại, tuần canh phát
thẻ làm hiệu, mõ lớn mõ nhỏ nhất tề nổi lên. Kim mao hải mã Tôn Đắc
Lượng, Hỏa nhãn giang trư Tôn Đắc Lượng, Hỏa nhãn giang trư Tôn Đắc
Minh, Thủy dạ xoa Hàn Long, Lãng lý toản Hàn Khánh bốn người quan sát
hồi lâu thấy những chiếc thuyền giữ chặt từ chân núi chở ra. Nếu người
từ trong núi đi ra cũng phải ngồi thuyền qua cổng lớn cầu nổi; người từ
ngoài đi vào cũng phải ngồi thuyền qua chỗ đó. Bốn người trầm mình xuống mở mắt nhìn xem thấy ngay dưới thủy trại, chính giữa có lưới bảo hộ
ngăn sông này; nếu chạm phải đao luân nhẹ thì bị thương, còn nặng thì
mất mạng như chơi. Nếu không vào bằng con đường này thì không thể nào
qua được. Kim mao hải mã Tôn Đắc Lượng nhìn thấy rõ ràng, trong tay sử
dụng một khối cương đao xếp, có thể chém. Đinh chặt sắt như không. Tôn
Đắc Lượng thấy chiếc lưới này làm toàn bằng dây nhung, đừng nói là
người, ngay đến cá to cũng bị mắc lại. Tôn Đắc Lượng chầm chậm cắt lưới
bảo hộ một lỗ lớn. Bốn người chui rẽ khỏi lưới, lộ nửa người khỏi mặt
nước để nhìn, bám theo thuyền đi về phía trước.
Tôn Đắc Lượng nói:
- Ba vị hiền đệ này, hôm nay Tế Công sai bọn ta làm một việc nhỏ chớ
không sai bảo việc gì thêm. Trước đây ta định cướp sai thuyền bị lão
nhân gia bắt được, Thánh Tăng có đức hiếu sinh thả ta ra. Như vậy đối
với ta ân nặng như núi. Bây giờ anh em chúng ta phá hết cả thuyền giặc
đi, đó chỉ là việc nhỏ thôi đâu có xứng đáng! Một là làm, hai là thôi.
Hôm nay chúng ta bỏ công đến đây, đã đến hang ổ của giặc rồi phải lấy
đầu của Xích phát linh quang Thiệu Hoa Phong đem về trình với Tế Công
trưởng lão, mới không bõ công khó nhọc của ta.
Bọn Tôn Đắc Minh gật đầu, nói:
- Chúng tă gặp việc nào làm việc đó cho rồi.
Bốn người trong tối dò xét, nghe lén trên các thuyền nói chuyện. Ngước đầu
lên nhìn thấy chính giữa có một chiếc thuyền lớn, bên trên treo lồng đèn và viết chữ "Tôn" thật lớn. Bốn người định chắc là trung quân. Đến gần
nhìn qua cửa sổ thuyền thấy dưới ánh đèn sáng trưng, một người ngồi giữa đầu đội khăn tráng sĩ sáu múi bằng đoạn tía thêu hoa, gương mặt đỏ tía
với đầy mụt thịt, mày hung mắt ác, lông che kín tai. Ngồi kế bên là một
người đầu đội mũ tráng sĩ màu xanh, mặc tiễn tụ bào đen, mặt đen, mày
rậm mắt to, râu tóc muối tiêu. Hai người đang nói chuyện.
Người
mặt đỏ tía chính là Trấn nam Ngũ phương thái tuế Tôn Khuê, còn người mặt đen kia là Trịnh giang thái tuế Châu Điện Minh. Châu Điện Minh nói:
- Tôn đại ca, hôm nay Tổ sư gia truyền lệnh dụ xuống, anh có biết không?
- Dụ gì thế?
- Ngay cửa nha môn phủ Thường Châu có một tòa quán Ngũ Phước Cư, là của
Từ Vân quán chúng ta tổ chức. Nha môn phủ Thường Châu có việc gì, tửu
quán sẽ đưa tin cho Tổ sư gia chúng ta biết. Hôm nay có người đưa tin là có mấy người "chữ Hợp" của chúng ta bị huyện Giang Âm bắt. Tế Điên ở
chùa Linh Ẩn bên Tây Hồ sang phủ Thường Châu. Nói Tổ sư gia sớm chuẩn
bị, e Tế Điên muốn đối địch cừu thù với chúng tạ Tổ sư gia bảo chúng ta
phải ngày đêm gia tâm để ý, nếu có động tịnh gì báo gấp cho Tổ sư gia
biết.
- Hiền đệ sao hay lo quá, tòa Từ Vân quán ở Ngọa Ngưu Ky
chúng ta khác nào tường đồng vách sắt, thiên la địa võng, một người cố
thủ, muôn người khó quạ Hai mặt thủy bộ, nhân tài dày đặc. Tổ sư gia lại có món pháp bửu "Càn khôn tý ngọ hỗn ngươn bát" có thể ngăn cản mấy vạn quan binh. Còn các vị chân nhân, đều là thần thông quảng đại, pháp
thuật vô biên, dù cho quan binh có đến đi nữa đều là hạng phàm phu tục
tử, đâu có kể gì, trừ phi có thiên hinh thiên tướng lâm phàm. Muốn phá
Từ Vân quán thế khó bằng lên trời.
- Lời của huynh trưởng nói có
lý, nhưng có điều này, phàm làm việc gì không nên quá chểnh mảng, cẩn
thận vẫn hơn. Há không biết Thái Sơn tuy cao, trên Thái Sơn còn có trời; biển cả tuy sâu, dưới biển cả còn có đất; ngoài người còn có người,
ngoài trời còn có trời, khi làm việc mật phải lớn mà tâm phải nhỏ, trí
phải tròn mà hành động phải chu đáo, thấy chồn cheo coi như hổ dữ, mới
chắc chắn khỏi lo.
Nghe rõ ràng cả, Kim mao hải mã Tôn Đắc Lượng kéo ba người kia đến chỗ vắng, nói:
- Ba vị đừng bắt họ làm gì, quất cỏ là động rắn thôi. Hạng đó đều là vô
danh tiểu bối, giết chúng không nhằm nhò gì. Hôm nay bọn ta đến đây
không vào hang cọp sao bắt được cọp con? Cứ sợ đầu đuôi mãi làm sao
thành công được? Chúng ta cứ vào thẳng Từ Vân quán giết chết Xích phát
linh quang Thiệu Hoa Phong đi, đó cũng là vinh diệu lập công đầu.
Bốn người quả là tài cao mật lớn, thả trên mặt nước đi về phía sườn núi
phía Bắc. Lên bờ đi về phía Bắc 10 dặm, thấy trước mặt là cổng Từ Vân
quán, vách tường cao trượng bảy, trượng tám, chu vi chiếm đến 36 mẫu
đất. Họ nhìn thấy hai bên đều có cửa nhưng không dám đi thẳng vào. Từ
góc Đông nam, đứng trên vách tường rào nhìn vào, bốn người thấy bên
trong cửa nhà hàng trăm hàng ngàn gian. Họ đi trên nóc nhà thám dọ các
nơi, thấy một viện lớn hai bên có hai dãy phòng đều là phòng riêng.
Phòng Bắc phòng Nam cũng giống như vậy. Trong mỗi phòng đều có ánh đèn.
Bốn người trên nóc nhà nhìn xuống thấy nơi đó toàn là đàn bà con gái từ
20 tuổi trở lên, 30 tuổi trở xuống, có tiếng ho hen càu nhàu, có tiếng
buồn rầu rên rỉ, có tiếng khóc than kể lể. Có người nói:
- Tôi bị mẹ mìn bán hoa bắt cóc, cả nhà không gặp mặt.
Có người nói:
- Tôi bị đạo cô bắt cóc, mơ mơ hồ hồ không biết tại sao mình lại đến đây rồi như ở tù ra không được…
Năm sáu trăm phụ nữ đều mơ mơ hồ hồ không biết tại sao mình lại đến chốn này. Mỗi người than một tiếng, thật là thê thảm.
Bốn người lại tiếp tục đi dò xét chỗ khác. Đến một viện sở, đèn đuốc sáng
trưng. Nơi Bắc thượng phòng treo bốn chiếc lồng đèn, ngồi ở giữa phòng
là một vị lão đạo sĩ mặt đỏ tía, râu tóc đều bạc, khí độ phi phàm. Bốn
tên đồng tử đứng hầu xung quanh. Bốn vị anh hùng định chắc là Thiệu Hoa
Phong vì họ chưa gặp Thiệu Hoa Phong bao giờ, nhưng gan mật không nhỏ,
mỗi vị binh khí cầm tay nhảy xuống đất định ập vào phòng cho vị lão đạo
sĩ trở tay không kịp. Nào ngờ bốn người vừa nhảy xuống, vị lão đạo sĩ
"a" lên một tiếng, nói:
- Lớn mật dữ a!
Nói rồi đứng dậy lấy tay chỉ một cái, hô "Sắc lịnh", trồng cứng bốn người và sai trói nghiến lại.