Lôi Minh thấy Tế Điên tợp mấy ngụm rượu vào liền ngã quay ra bèn cười ha hả, nói:
- Hòa thượng ơi, tôi tưởng ông là thần tiên tại thế, làu thông quá khứ vị lai, dè đâu mắc lỡm thằng này.
Trần Lượng nói:
- Nhị ca, việc này là thế nào?
- Này tam đệ, có gì đâu, ta bỏ thuốc mê vô rượu cho ổng lật gù đó! Lát
nữa ta trói ổng bỏ bên đường, đợi ổng tỉnh rượu ta cho ổng một trận cho
hết làm phách.
Trần Lượng nghe nói, lật đật phản đối:
- Nhị ca, anh làm như vậy không được đâu. Ổng là sư phó của sư đệ, anh không nên làm như thế.
Lôi Minh chẳng nói chẳng rằng, vác Hòa thượng chạy về phía Đông, Trần Lượng tưởng Lôi Minh đem Hòa thượng để bên vệ đường, nào ngờ đến bờ sông Lôi
Minh nén tọt Hòa thượng xuống dòng nước rồi quay đầu chạy về hướng Tây.
Trần Lượng đuổi gấp tới nơi thì Lôi Minh đã nén Hòa thượng xuống nước
rồi. Dòm xuống chỉ thấy lờ mờ chiếc mũ của Hòa thượng. Bỗng từ dưới vọt
lên khỏi mặt nước nửa người, ngả ngang lộ khuôn mặt cười, nhăn hàm răng
trắng hếu. Trần Lượng thấy vậy sợ quá, co giò chạy tuốt. Trần Lượng chạy theo kịp Lôi Minh, nói:
- Nhị ca, anh thiệt không phải chút nào. Anh mắc tội lớn lắm nhé. Tế Công là người thần thông quảng đại, pháp
thuật vô biên, anh sẽ bị báo ứng cho mà coi.
- Tam đệ, em đừng
nói bậy bạ, ổng đã bị ta đánh thuốc mê say như chết và bị liệng xuống
nước rồi, còn pháp với thuật gì nữa? Thôi, đi với ta cho rồi.
Trần Lượng không biết nói sao đành cùng với Lôi Minh đi về phía trước. Đi xa khoảng hai dặm, trước mắt là một giồng đất chắn ngang. Hai người vừa
đặt chân lên giồng đất thì nghe có tiếng nói:
- Ta bị chết oan
uổng quá! Người ta không cho ta gặp Diêm La thiên tử, bảo ta ra mắt Tử
Hải Long Vương, Long Vương chẳng may đi vắng, Tuần tra Dạ xoa ghét thây
ta hôi quá lại nén tuột ra bên ngoài. Chùa lớn không thâu, miễu nhỏ
chẳng chứa, chết đi mà khổ quá vầy nè. Ta ngồi ở đây chờ kẻ hại ta đi
đến, gặp kẻ oan gia đối đầu, ta sẽ bóp cổ cho nó chết mới nghe.
Lôi Minh, Trần Lượng ngước đầu lên xem, quả đúng là Tế Điên. Hai người hồn
bất phụ thể, quay đầu bỏ chạy về hướng Nam. Phía sau tiếng dép lẹp xẹp,
lẹp xẹp của Hòa thượng đuổi theo rõ mồn một. Hễ chạy nhanh tiếng dép
đuổi theo nhanh, chạy chậm đuổi theo chậm. Hai người càng gia tăng cước
lực cố sức chạy nhanh hơn. Chạy đến ngoài năm dặm, không còn nghe phía
sau có tiếng dép cỏ đuổi theo nữa mới tạm dừng. Hai người mệt muốn đứt
hơi, mồi hôi ra ướt đẫm. Lôi Minh nói:
- Lão tam, bọn mình tới khu rừng trước mặt kia nghỉ ngơi giây lát đã.
Hai người vừa mới tới cánh rừng, bỗng nghe có tiếng hỏi:
- Hai người mới tới à?
Dòm lên lại quả đúng Tế Điên, hai người sợ quá quay đầu chạy tuốt. Đằng sau Hòa thượng vẫn đuổi theo. Lần này may mắn chạy thoát. Vừa đến giồng đất ban nãy đã thấy Hòa thượng đứng sẵn đó, hỏi:
- Tới rồi à?
Lôi Minh, Trần Lượng lại quay đầu chạy nữa, trong bụng nghĩ thầm: "Quái, sao Hòa thượng đến trước chặn đầu mình được cà?".
Hai người lại chạy đến rừng cây, cũng thấy Hòa thượng đứng sẵn đó tự lúc nào, hỏi: - Mới tới à?
Sợ ba hồn chín vía, hai người tiếp tục chạy nữa, Lôi Minh nói:
- Thôi đừng chạy theo đường cũ nữa, chúng mình chạy sang hướng Tây nam đi.
Hai người rẽ sang hướng Tây nam chạy một đỗi không còn nghe tiếng dép đuổn
theo nữa. Lúc này hai người giở chân hết muốn nổi. Thấy trước mặt có đám rừng, Lôi Minh nói:
- Lão tam, bọn mình trèo lên cây trốn, luôn tiện nghỉ ngơi tạm giây lát.
Nói rồi trèo tót lên cây ngaỵ Mới leo được nữa chừng thấy Tế Điên đã ngồi sẵn trên đó, nói:
- Phen này cho ngươi chạy trốn ở đâu cho khỏi?
Nói rồi lấy tay chỉ một cái, dùng định thân pháp trồng cứng Lôi Minh lại. Tế Điên từ trên cây tuột xuống đất, nói:
- Thằng chết tiệt này, ta chẳng thèm đánh ngươi, cũng chẳng mắng ngươi
làm chị Để ta cho bò cạp cắn ngươi một trận cho biết thân.
Nói rồi niệm chú, tức thời dưới đất vô số con bò cạp xanh to bò lổm ngổm. Tế Điên lột mũ xuống, nói:
- Để ta đi kiếm con bò cạp bự cái đã. Lượng con, coi chừng giúp thầy nhé!
Nói xong đi về hướng Đông mất dạng. Nãy giờ Dương Mãnh, Trần Hiếu, hai vị
Ban đầu và Phó Hữu Đức ngồi ở nhã phòng chờ lâu quá không thấy Tế Điên
xuống, bèn kéo nhau lên lầu kiếm, thấy trên đó không còn ai nữa. Sài
Nguyên Lộc hỏi:
- Này phổ ky, vị Hòa thượng đi với chúng ta đâu rồi?
- Đã đi từ lâu. Hồi nãy vị Lôi gia đã trả tiền cơm rượu cho quý vị Ở nhã phòng xong rồi.
Sài Nguyên Lộc nghe trả lời xong mới nói:
- Thưa hai vị đạt quan, xin mời hai vị đi cùng chúng tôi đến tiệm Thông Thuận biện án luôn thể.
Dương Mãnh, Trần Hiếu gật đầu, nói: Cũng được. Năm người kéo nhau ra khỏi
quán rượu, thẳng đến tiệm Thông Thuận. Đến cửa tiệm, Sài Nguyên Lộc đến
bàn chưởng quỹ, hỏi:
- Này chưởng quỹ, tiệm này có vị khách nào họ Hoa đến trọ không?
- Có, mà mới vừa đi hồi hôm nay.
Sài Nguyên Lộc nói:
- Thôi không xong rồi, giặc chạy mất tiêu!
Trần Hiếu nói:
- Không hề chi, Tế Công thần thông quảng đại, pháp thuật vô biên, tên
giặc này người bắt lúc nào cũng được, dễ như trở bàn tay thôi. Hai vị
Ban đầu nè, bây giờ mời quí vị cùng tôi đi với tiệm Thiên Hưng xem thử
rồi sẽ liệu.
Hai vị Ban đầu không biết làm sao nữa, bèn cùng Phó
Hữu Đức đồng đến tiệm Thiên Hưng. Về đến nơi, thấy người khách là Vương
Trung đang nằm trên giường rên rỉ không ngớt. Trần Hiếu nói:
- Ông khách ơi, tôi chúc mừng cho ông.
Vương Trung nói:
- Ôi, trên đời này đau khổ nhất không gì bằng phải chết, tôi sẽ phải làm
quỷ oan nơi xứ khác, cô hồn nơi tha hương thì có vui sướng gì đâu mà
chúc.
- Tôi đã thỉnh Tế Công Hòa thượng ở chùa Linh Ẩn đến trị
bệnh cho ông. Lão nhân gia thần thông quảng đại, trị đâu hết đó. Lát nữa người đến trị bệnh rồi ông sẽ biết.
Mấy lời của Trần Hiếu vừa
rồi lại lọt vào tai của phổ ky trong quán. Nguyên chưởng quỹ của quán
này trên lưng mọc một mụt ghẻ to, miệng lớn bằng cái chén, đau nhức muốn chết. Phổ ky vào nói với chưởng quỹ:
- Ông ra ngoài cửa ngồi
chờ, lát nữa gặp Hòa thượng đi ngang, ông dập đầu năn nỉ xin trị bệnh.
Ông ấy chính là Tế Công Phật sống, trị hết như thần, trị đâu hết tức
khắc đấy.
Chưởng quỹ nghe nói lật đật ra cửa bắc ghế ngồi chờ.
Quả nhiên lát sau có một vị Hòa thượng đằng kia lon ton đi lại. Chưởng
quỹ lật đật bò càng xuống đất dập đầu lia lịa, kêu:
- Xin Thánh tăng cứu mạng.
Dập đầu một lát xem lại té ra ông Hòa thượng ở chùa Tam Quan sát vách quán. Chưởng quỹ nói:
- Ủa, tại sao tôi đi lạy ông?
- Ừ, tôi cũng ngạc nhiên, tại sao hôm nay ông lại nhè tôi mà lạy lia lịa như vậy?
- Tôi tưởng thầy là Tế Công Hòa thượng.
- Không phải tôi đâu.
Nói rồi bỏ đi một mạch. Một lát sau từ đằng kia có một Hòa thượng kiếc từ từ đi lại. Tới trước tiệm hỏi:
- Ái chà chà, trong tiệm ông còn phòng nào trống không, ta muốn ở một phòng.
Chưởng quỹ nhìn lên thấy một vị Hòa thượng rách rưới không tả nổi, mới nói:
- Tiệm của chúng tôi là một khách điếm lớn đấy Hòa thượng.
- Lớn gì? Hồi nãy đứng tại khúc quanh đằng kia ta dòm lại thấy nó nhỏ xíu.
Chưởng quỹ nghe nói tức giận, quay mặt chỗ khác không thèm nói chuyện với Hòa
thượng nữa. Nào ngờ Hòa thượng cung tay tống một quả ngay mụt ghẻ của
chưởng quỹ, máu mủ tuôn ra như xối. Phổ ky trong quán thấy vậy xách cây
ra tính nện Hòa thượng. Dương Mãnh, Trần Hiếu từ trong tiệm chạy ra can:
- Ấy đừng đánh, đừng đánh, tại sao vậy?
Nhìn thấy chưởng quỹ đang nằm lăn ra đất, miệng không ngớt kêu:
- Ui da, ui da, đau quá, đau quá!
Thấy mọi người tới, chưởng quỹ mới nói:
- Ông Hòa thượng bất nhân muốn giết tôi mà. Hai vị đạt quan đừng có can ngăn, ông Hòa thượng này không trị tội không được mà.
Trần Hiếu nói:
- Sự việc là sao, anh nói cho tôi nghe.
Chưởng quỹ mới thuật lại chuyện vừa rồi. Trần Hiếu nói:
- Vị Hòa thượng này là Tế Công đó!
- Đã là Tế Công, xin lão nhân gia trị bệnh cho tôi với, chuyện vừa rồi kể như đánh nhầm.
- Không đánh nhầm mà ông được như vậy à?
Nói rồi rút trong bọc ra một viên thuốc bỏ vào miệng nhai tóp tép, đoạn nhổ ra thoa lên miệng mụt ghẻ đó. Thịt hư theo nước vàng chảy ra xông lên
mùi khó chịu. Tế Điên miệng niệm lục tự chơn ngôn: "Án ma mi bát mê
hồng". Đoạn lấy tay sờ lên mụt ghẻ một cái tức thì chỗ đau lành lại như
xưa. Ai nấy gật đầu bái phục, rước Tế Điên vào thẳng trong tiệm. Ở
thượng phòng phía Đông, Vương Trung đang nằm rên rỉ không ngớt. Thấy Tế
Điên vào, Vương Trung nói:
- Bạch Thánh tăng, tôi hiện đang mắc
bệnh trầm trọng, không ngồi dậy để hành lễ lão nhân gia được. Xin Thánh
tăng từ bi cứu giúp tôi.
- Xong ngay thôi!
Nói rồi kêu phổ ky lấy nửa chén nước mát, nửa chén nước sôi, Tế Điên móc ra một viên
thuốc hòa tan cho Vương Trung uống. Thuốc vào thẳng bao lâu trong bụng
sôi lụp bụp, khí dẫn máu đi, máu dẫn thuốc chạy, mồ hôi toát ra như tắm, ngũ tạng lục phủ bỗng cảm thấy nhẹ nhàng, người như cất được gánh nặng
ngàn cân, không còn thấy bệnh tật gì cả. Tế Điên bỏ ra phòng ngoài ngồi, Phó Hữu Đức ở sẵn đó chờ đợi Tế Điên tìm giùm số bạc bị mất, Tế Điên
hỏi:
- Này Sài đầu, Đỗ đầu! Hai ông cứu người ta không để cho ổng treo cổ, lại không có 600 lượng bạc cho ổng đem về, bây giờ có phải để
khó cho Hòa thượng ta không?
Phó Hữu Đức nói:
- Thưa sư phó, bất tất phải lo lắng như vậy. Ba vị cứ lo việc biện án của ba vị đi, phần tôi để tôi tự lo lấy.
Bên phòng trong, Vương Trung nghe thấy, nhờ Trần Hiếu đi ra hỏi tình tiết.
Sài đầu mới đem việc vừa rồi thuật lại một lượt. Vương Trung nói:
- Kêu Phó Hữu Đức vào đây, cầm lấy 600 lượng bạc của tôi đây này, chớ
đừng tính đến chết nữa. Số bạc này kể như tôi thay mặt Tế Công tặng cho
ông ấy.
Trần Hiếu nghe nói rất mừng, nghĩ thầm: "Việc này rốt
cuộc được vẹn toàn", bèn cầm 600 lượng bạc đưa cho Phó Hữu Đức. Phó Hữu
Đức nhận bạc tạ Ơn xong bước ra nói với Tế Điên:
- Thưa sư phó, lão nhân gia khỏi phải quan tâm nữa, có vị khách quan họ Vương chu cấp cho tôi 600 lượng rồi.
Tế Điên nghe nói nhìn chăm bẳm vào mặt Phó Hữu Đức rồi nói một tiếng:
- Ông thiệt là người bộp chộp quá! Ta tìm giùm ông chưa được 12 nén vàng, ông lại lật đật lấy bạc của người khác. Ông có quen biết với người ta
không mà lấy chứ?
Mấy câu nói ấy làm mặt Phó Hữu Đức hết đỏ rồi
lại trắng, vội đem bạc trả vào phòng trong, tự nghĩ: "Chi bằng phen này
ta chết quách cho xong".
Tế Điên hỏi:
- Phó Hữu Đức, 12 nén vàng của ông bị ai lấy trộm ông có biết không?
- Tôi nhớ bị một người trẻ tuổi cầm sợi dây thừng lấy đi.
Tế Điên vén vạt áo lên nói:
- Ông lại coi thử nào.
Cả Sài Nguyên Lộc và Đỗ Chấn Anh đều ngạc nhiên: Hòa thượng dắt bên mình
một bó bạc, lộ ra 12 nén vàng ỵ Hai vị Ban đầu cũng không biết Tế Điên
tìm đâu ra số bạc lớn ấy. Tế Điên bảo Phó Hữu Đức:
- Ông dòm kỹ xem phải bó bạc này của ông không?
- Phải.
- Còn 12 nén vàng cũng của ông phải không?
- Vâng, chính nó.
- Vậy Hòa thượng ta lấy trộm của ngươi chứ gì?
- Tôi đâu dám nói lão nhân gia lấy trộm của tôi.
Tế Điên lấy tay chỉ ra trước, nói:
- Ông xem kìa, người trộm vàng của ông đến rồi đó.
Phó Hữu Đức nhìn ra thấy một người thanh niên ăn mặc rất bình thường, đằng
sau có một người phụ nữ chạy theo níu lại. Phó Hữu Đức nói:
- Đúng là người cho tôi uống viên thuốc mê trong rừng cây đấy.
Người kia hai mắt trợn trừng, nhắm quán Thiên Hưng chạy thẳng tới.