Ô ô thảm thảm, nàng về sau không còn mặt mũi gặp người!
Ánh trăng chiếu rọi qua cửa sổ vào bên trong thư phòng, đem bóng dáng hai vợ chồng chiếu vào tường.
Bảo Bảo ngồi ở ghế trên người khoác ngoại bào của Tề Nghiêm. Ngoại bào rất
nặng, ống tay áo qúa dài, nàng xắn lại mấy vòng mới lộ ra đầu ngón tay
trắng noãn.
Trong phòng chỉ có im lặng, rất lâu cũng chưa có
người nào lên tiếng. Nàng nhìn chằm chằm đầu ngón tay, không dám ngẩng
đầu lên, đã sớm nhận thấy được bản thân lớn mật hiến vũ, cũng không có
làm cho trượng phu cao hứng,l ại còn thành phản hiệu quả làm cho hắn tức giận!
Tính từ ngày nàng được gả vào Tề gia, cùng Tề Nghiêm kết
thành phu thê cũng đã hơn một năm, đối với cảm xúc của hắn nàng cũng có
thể đoán được vài phần.
Chính là, nàng cảm giác được Tề Nghiêm
đang tức giận, nhưng lại đoán không ra hắn tột cùng là tức giận cái gì.
Là vì nàng ăn mặc rất hớ hênh, hành vi lại qúa mức lớn mật nên đã chọc
giận hắn chăng? Hay là bởi vì bộ dáng sa mỏng diễm lệ hiến vũ cũng bị
người khác nhìn thấy, hắn mới nhướng mi, bặm môi biểu tình như muốn đem
Tư Đồ tiên sinh đá bay ra cửa.
Nghĩ đến diễm lệ hiến vũ bị phá ngang, cảm xúc tiếc hận lập tức trỗi dậy trong lòng nàng.
Bảo Bảo thở dài một hơi.
Ai, thật đáng tiếc! Nếu không có người xông vào, Tề Nghiêm nói không chừng
đã sớm “đi vào khuôn khổ”. Trong nháy mắt khi chưa bị phá ngang, nàng
thật sự đã thấy ánh hào quang của sự thành công, ánh mắt trượng phu như
vậy __như vậy__ (NN:ánh hào quang =)))
Một tách trà nóng được đưa tới trước mặt nàng.
“Uống đi!”
Bảo Bảo đột nhiên từ trong hồi tưởng bừng tỉnh, vội vàng vươn hai tay tiếp nhận tách trà nóng trên tay trượng phu.
“Cám ơn!” nàng nhẹ giọng nói lời cảm tạ, ngay cả nhìn cũng không dám liếc
hắn một cái, hai mắt to đen nhìn chằm chằm tách trà trong tay.
Hơi ấm nóng từ tách trà làm ấm áp hai lòng bàn tay lạnh như băng của nàng.
Lúc trước bởi vì khẩn trương nên mặc dù mặc sa mỏng, nhưng ở cái nhìn
chăm chú của Tề Nghiêm, cũng làm nàng xấu hổ đến đổ mồ hôi đầm đìa.
Thẳng đến lúc này, khi đã tĩnh lặng nàng mới cảm giác được hàn ý khiến
người cảm thấy lạnh lẽo.
Cánh môi hồng nộn kề sát miệng tách trà, nàng uống một ngụm trà, thoải mái không còn cảm giác lo lắng, chậm rãi
thưởng thức, cảm thấy ấm dần lên.
Nàng tham ấm lại uống một ngụm nữa, còn chưa có nuốt xuống, Tề Nghiêm liền mở miệng.
“Là ai dạy nàng?”
Khụ!
Bảo Bảo chột dạ, bị hỏi như vậy nàng suýt chút nữa thì bị sặc trà nóng.
Cặp mắt của trượng phu nhìn không thấy đáy, làm cái đầu nhỏ của nàng cúi
xuống như đóa hoa héo rũ,càng cúi càng thấp. Nàng cắn môi hai vai run
rẩy, lo lắng thật lâu, thật lâu mới chậm rãi phun ra một câu “Ta..ta…ta
học theo sách…” Các vị bà bà xin cứ yên tâm đi, ta thà rằng nói dối cũng tuyệt đối không khai ra mọi người!
“Sách gì?”
Không dự
đoán được Tề Nghiêm sẽ truy vấn, nàng nhất thời ngây ngẩn cả người “Ách, là…là…là…” nàng càng nói càng nhỏ giọng, liếc mắt một cái vụng trộm dò
xét trượng phu,hắn đang chờ.
Dưới tình thế cấp bách, Bảo Bảo chỉ có thể tiếp tục nói dối
“Là tam tỷ đưa sách đông cung đồ tới”
Lúc trước vào thời điểm nàng xuất giá, tỷ muội nhất thiết bắt tam tỷ tặng
nàng mấy quyển sách, mỗi bản đều được thêu màu kim tuyến ở ngoài bìa.
Sau nàng mới phát hiện ra tất cả sách kia đều là đông cung đồ, trong
sách toàn là tư thế của nam nữ làm cho người ta đỏ mặt tim đập nhanh.
Về loại “tri thức” này nàng thấy cũng thật sự hữu hiệu, tuy rằng lúc này
đang nói dối, nhưng là nàng cũng xác thực nàng học được theo trong sách
cũng khá nhiều. Tề Nghiêm cũng không cấm nàng xem, thậm chí muốn nàng
ngồi đọc ở trong phòng đọc sách cùng hắn, thừa dịp vào thời điểm nàng
xem đến đoạn tâm run rẩy không thôi, bàn tay to của hắn sẽ…
Bởi vì nhớ lại mà hai gò má đỏ bừng thẹn thùng.
Tề Nghiêm yên tĩnh một lúc lâu, tựa hồ là đã tiếp nhận đáp án này. Một lát sau hắn mới mở miệng hỏi “Vì sao phải làm như vậy?”
Bảo Bảo hai mắt đã hồng hồng sắp khóc. Ngay cả khi xấu hổ chưa mở miệng thì biểu tình của nàng đã sớm tiết lộ đáp án.
Nhìn ra thê tử xấu hổ đến quẫn bách, Tề Nghiêm cũng không hỏi nhiều, chỉ
thản nhiên nói “Có rất nhiều chuyện nhất thời cũng không nên cấp bách
quá!”
Đầu nhỏ vẫn là cúi xuống.
Nha, hay là hắn cảm thấy là nàng thực vội sao?
Đúng, đúng vậy! Nàng thực là vội! Đều hơn nửa năm, hắn ngay cả đầu ngón tay
của nàng cũng không chịu chạm vào một chút. Mỗi vị bà bà nghe xong đều
lắc mạnh đầu, nói là tình huống này phi lý so với bình thường, nàng có
thể không nóng lòng sao?
Cố tình, mặc kệ nàng cố gắng như thế nào, đáp án đều giống nhau.
“Trời lạnh, mau mặc y phục vào” Tề Nghiêm nói.
Ô,ô,ô lại muốn nàng mặc y phục vào “Quần áo của ta đều ở trong phòng” nàng rầu rĩ đáp một câu.
“Chúng ta đây trở về phòng đi”
“Không!” nàng ngẩng đầu lên nhìn trượng phu, quyết định chính miệng mình hỏi cho rõ ràng “Phu quân, chàng không phải là vẫn còn đang tức giận ta đó
chứ?”
Sau sự cố phát sinh ngoài ý muốn kia, thái độ hắn liền thay đổi.
Thân hình cao lớn không chút động đậy, trên khuôn mặt tuấn tú của Tề Nghiêm
hiện lên cảm xúc phức tạp, lại rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh, qua
một hồi lâu hắn mới trả lời
“Kia không phải lỗi của nàng”
“Phu quân__”
Thanh âm trầm thấp cắt ngang lời nàng “Bản thân đừng suy nghĩ miên man nữa.
Ta đã nói không vội là hy vọng nàng có thể chăm sóc, tĩnh dưỡng thân
mình nhiều hơn nữa”
Hắn nói như vậy đương nhiên làm cho bao nhiêu thiên ngôn vạn ngữ mà nàng muốn nói, chỉ có thể lại lần nữa nuốt trở
về, tụ lại ở trong ngực khó chịu.
“Thật vậy chăng?”
“Thật sự”
“Nha__”
Tuy rằng có được lời hứa hẹn của hắn, nhưng là trong lòng của nàng lại vẫn còn có bất an.
Thật vậy chăng?
Thật là như vậy sao?
Hắn thật sự nghĩ như vậy sao?
Vô số nghi vấn luẩn quẩn trong đầu nàng, làm nàng càng tưởng tượng tâm trí càng loạn.
Bỗng dưng Tề Nghiêm vươn bàn tay to thô ráp ấm áp, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng. Thật là thần kỳ a~, chỉ cần một cái chạm của
hắn còn có công hiệu hơn so với hàng vạn ngôn ngữ, làm đẩy lui sự bất an trong lòng nàng. Nàng giống như con mèo nhỏ, nháy mắt ngay tại khi hắn
khẽ vuốt bàn tay nhỏ nàng cơ hồ say mê muốn hòa tan. Rốt cuộc nghĩ không ra bản thân đang quan tâm cái gì.
“Trở về phòng đi!” hơi thở ấm
áp nóng rực phả vào bên tai nàng, toàn thân Bảo Bảo như nhũn ra, chỉ có
thể ngoan ngoãn gật đầu. Thân thể mềm mại như không xương tùy ý trượng
phu ôm lấy,cất bước rời khỏi thư phòng, đi qua hành lang gấp khúc thật
dài hướng lầu chính đi tới.
Trên đường đi hai người đều yên lặng
không nói gì, tựa hồ hết thảy không cần lời nói. Bảo Bảo gắt gao ôm lấy
Tề Nghiêm ỷ ôi ở trong lòng hắn, lắng tai nghe nhịp tim đập của hắn.
Ánh trăng đã lên cao, chiếu sáng đường đi cho hai người.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Đồ ăn sáng vừa mới được dọn đi, ngoài cửa liền truyền đến tiếng bước chân rầm rập.
Nhóm quân nương tử lại đến báo danh! =))))))))
Còn chưa bước chân vào đến cửa, Diễm nương đã cười lớn. so với điệu cười
năm đó đoạt danh hiệu hoa khôi của bảy mươi hai gian thanh lâu lớn nhỏ
của bốn tỉnh Giang Nam còn muốn càng đắc ý hơn.
“Ai, các ngươi xem vẫn là phương pháp của ta hữu hiệu đi!”
Nàng cầm khăn tay nhìn nhóm tỷ muội, cười ngay cả mắt cũng tít lại.
Tối hôm qua, tuy các nàng đều ở cách xa nhau, nhưng mọi người ai cũng lắng
tai nghe ngóng, căng thẳng thần kinh, còn điều phái “thám tử” mai phục
tại bốn phía ngoài thư phòng. Chỉ cần nhìn thấy động tĩnh gì thì giống
như nhau nhanh nhanh về hồi báo.
Tư Đồ Mãng cùng đám người kia
đến đây rồi lại đi, làm cho các nàng quan tâm lo lắng, chỉ sợ đám người
này đã làm hỏng chuyện lớn của Bảo Bảo rồi.
Lo lắng đề phòng một
hồi lâu, nhóm thám tử lại lần nữa hồi báo Tề Nghiêm đã ôm Bảo Bảo thẹn
thùng không thôi trở lại lầu chính. Các nàng mới chuyển ưu phiền thành
vui mừng, thiếu chút nữa muốn tung hoa bốn phía chúc mừng một phen.
Đợi một đêm, xác định Tề Nghiêm đã xuất môn, các nàng mới tụ lại đây.
Diễm nương dẫn đầu đoàn người, khăn tay vung lên, phía sau nha hoàn cũng mau đưa ghế dựa đến, hầu hạ nàng ngồi xuống. Nàng ngồi ở trước giường, cười mím chi nhìn con dâu
“Thế nào? Tối hôm qua sau khi Nghiêm nhi ôm con về phòng,chuyện đó__” nàng ngừng lại một chút, ý cười càng sâu “Có
thuận lợi hay không a?”
Bảo Bảo chỉ có ăn ngay nói thật
“Tối hôm qua, chúng con trở về phòng, sau liền__” nàng thay phiên nhìn hai
mươi mấy gương mặt tràn ngập chờ mong ở trước mắt, có chút khó xử khó
nói.
Nghe không thấy vế sau, mọi người nóng nảy, Diễm nương thúc giục
“Cái đó được a?”
“Liền ngủ” nàng vẻ mặt xin lỗi, giống như tất cả là nàng sai đã làm cho các nàng thất vọng.
Diễm nương ngây ngẩn cả người, nháy mắt tươi cười vụt tắt, biểu tình trở lên cực kỳ cổ quái, như là không thể tin tưởng chính lỗ tai của mình.
“Ngủ?” nàng không dám tin lập lại, thậm chí có chút lắp bắp “Các con không có__không có__cái kia sao?”.
Bảo Bảo đỏ mặt lắc đầu.
Diễm nương sắp té xỉu “Hắn nói gì?”
“Muốn con đem quần áo mặc vào!”
“Lại bảo con đem quần áo mặc vào?!” Diễm nương sắc mặt trắng bệch, liên tục
lắc đầu, không thể tưởng được a~, không thể tưởng được trên đời này lại
có nam nhân có thể kháng cự lại tuyệt kỹ của nàng năm đó.
Không
khí chúc mừng bởi vì sự thật tàn khốc xảy ra trước mắt nháy mắt hạ nhiệt độ. Nhóm quân nương tử sắc mặt nghiêm trọng, yên lặng hồi lâu, ở trong
góc đột nhiên vang lên một câu.
“Có thể hay không là Nghiêm nhi không được a?”
Không được?!
Bảo Bảo kinh hoảng ngẩng đầu lên, vội vã muốn vì Tề Nghiêm giải thích,
chứng thực trượng phu vẫn bình thường, lại không biết nên mở miệng như
thế nào.
“Nhưng là hắn có__hắn có__”
“Có cái gì?” Thủy nương hỏi
“Có__có__” không xong nàng nói không nên lời!
Tú nương tâm tư nhanh nhạy thay nàng nói tiếp
“Có phản ứng phải không?”
“Ân!”Bảo bảo xấu hổ ngượng ngùng đỏ mặt khẽ gật đầu. Tối hôm qua nàng nửa quỳ
trước mặt Tề Nghiêm, nhưng là chính mắt nhìn thấy hắn có “phản ứng”. Có
bao nhiêu việc để xác minh, ngay cả cách y sam vẫn là như vậy__như
vậy__làm cho người ta không thể bỏ qua.
Nhớ lại, mặt nàng càng hồng, khóe miệng cười e lệ, tiếp tục thay trượng phu nói chuyện
“Hắn nói cũng không tất nhất phải nóng vội, muốn con đem thân mình chăm sóc
tĩnh dưỡng nhiều hơn đã” chính là nhắc tới Tề Nghiêm, lòng của nàng lại
cảm thấy ấm áp. Hắn hành động, hắn ôm ấp dễ dàng đã làm cảm động tâm tư
đơn thuần của nàng. Hắn chậm chạp không “thúc đẩy” đều là vì suy nghĩ
cho thân thể của nàng.
Đáng tiếc không có người nghe nàng nói chuyện.
Nhóm quân nương tử lại bắt đầu ầm ĩ
“A, lần này đến lượt ta”
“Thế nào mà lại đến phiên ngươi a? Nên đến lượt ta!”
“Ta! Ta!”
“Chưa đến lượt ngươi!”
“Ta còn có biện pháp lợi hại hơn, ta cam đoan lần này chắc chắn có hiệu quả!”
“Ai để ý ngươi a, chưa đến lượt ngươi, đến phía sau xếp hàng đi!”
Các nữ nhân người phiá sau nối tiếp người phía trước, ai cũng không nhường
ai, thanh âm tranh luận càng lúc càng lớn, thậm chí kinh động đến tổng
quản. Hắn đi lại gần đến lầu chính thăm dò nhìn vào.
Hắn nhìn thấy hai mươi tư vị phu nhân đang ở bên trong lầu chính ầm ĩ thành một đoàn.
Hắn cũng nhìn thấy thiếu phu nhân đang an vị ở nhuyễn tháp, tiếp nhận một
tách trà nóng từ tay nha hoàn, chậm rãi uống một ngụm. Sau đó thiếu phu
nhân lấy khăn nhẹ nhàng lau môi, giống như vô hạn thỏa mãn, nhìn đoàn
hỗn loạn trước mắt lộ ra một nụ cười như hoa nở rộ.
Không khí tân niên vui mừng thẳng đến qua tết nguyên tiêu (*) mới dần dần nhạt đi
Tết nguyên tiêu qua đi, vì thương vụ ở kinh thành, Tề Nghiêm mang theo Tư
Đồ Mãng cùng Mạc Quân Tiếu mạo hiểm thời tết đông lạnh tự mình đi kinh
thành một chuyến. Song Đồng thành cùng kinh thành hai nơi cách nhau khá
là xa, cho dù ngày đêm mệt mỏi đi không ngừng nghỉ cũng phải mất sáu
ngày, hơn nữa còn xử lý thương vụ, Tề Nghiêm đợt này xuất môn ít nhất
cũng phải hơn bảy ngày.
Tuy nói đây là công vụ bình thường, nhưng mà sau tết nguyên tiêu qua đi, chân trời liền có gió tuyết nổi lên, ió
lạnh thổi mạnh ngay đến cả người ở trong phòng cũng đều cảm thấy rét
run. Mắt nhìn từng đợt tuyết trắng rơi không nhìn thấy năm đầu ngón tay, Bảo Bảo có thể nào không lo lắng?
Sau khi Tề Nghiêm xuất môn,
nàng liền ngày nào cũng ngồi ở trước cửa sổ, đếm sao, đếm trăng, đếm vài ngày đêm, thật vất vả mới đếm được đến ngày trượng phu trở về.
Tề Nghiêm vừa vào tới cửa, nha hoàn cũng đã chạy đến lầu chính, thở hổn hển thông báo
“Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân__”nha hoàn thở hồng hộc phun ra khí đều thành từng trận sương trắng
“Gia đã trở lại!”
Nguyên bản Bảo Bảo đang ngồi không nhúc nhích bên cửa sổ như là tượng gỗ mỹ
nhân, lập tức nhảy xuống ghế, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời sáng bừng
lên.
“Người đang ở đâu?” tâm trí lơ đãng đã lâu lúc này rốt cuộc
đã tỉnh lại. Nàng vội vàng truy vấn, tinh thần đều đã trở lại “Gia, thân mình có khỏe không? Có bị cảm lạnh không?”
Nha hoàn vỗ ngực lấy
lại hơi “Gia đang ở đại sảnh cùng Tư Đồ tiên sinh, và Quân tiểu thư nói
chuyện. Nghe giọng nói hẳn là không bị cảm lạnh, chính là một thân đều
phủ đầy tuyết”
“Nhanh mau đi chuẩn bị nước ấm đến để cho gia tắm
rửa” nàng vội vàng phân phó, còn xoay người lại cẩn thận lấy lòng bàn
tay sờ sờ ấm trà thử độ ấm, cũng may trà vừa mới được pha không lâu, lúc này vẫn còn ấm.
Nha hoàn liên tục gật đầu, không dám chậm trễ rầm rập chạy ra ngoài vội vàng thu xếp.
Còn lại một mình Bảo Bảo trong phòng, đi tới đi lui trên chiếc thảm lót nền Ba Tư thượng hạng. Đi được một vòng nàng lại dừng ở trước cửa, chờ mong nhìn xung quanh.
Không biết đi bao lâu vòng, cửa mới lần nữa bị đẩy ra.
Gió tuyết gào thét khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo lùa vào bên trong
phòng. Tuy rằng lạnh đến thấu xương cũng không ngăn cản được sự vội vã
của nàng, thân mình nhỏ nhắn lập tức liền tiến ra đón
“Phu quân”
nàng nâng lên chén trà nóng đưa đến trước mặt Tề Nghiêm “Trước uống chén trà cho ấm lên đã” nàng ôn nhu khuyên, hầu hạ vạn phần chu đáo. Nhìn
thấy nàng ăn mặc đơn bạc, hắn nhíu mày rậm, ngay cả trà đều đã quên uống
“Đi mặc thêm nhiều xiêm y vào” quay người lại Tề Nghiêm đóng cửa lại ngăn cách bên ngoài gió rét tuyết lạnh.
Nàng ngoảnh mặt làm ngơ, một lòng đều ở trên người trượng phu, bàn tay nhỏ
bé bận rộn, trước vuốt ve mi hắn vẫn còn dính tuyết, lại nâng khuôn mặt
hắn lên, dùng lòng bàn tay ấm áp nhẹ nhàng ma sát, cố gắng muốn da thịt
của hắn vì gió tuyết mà đông lạnh mau một chút ấm lên.
Ở cửa truyền đến tiếng xôn xao, nha hoàn đẩy cửa ra, phía sau một vài nô bộc cường tráng đi theo vào.
“Thiếu phu nhân nước ấm đã được đưa đến”
Mười thùng to nước ấm được mang tới đổ vào dục bồn gỗ to ở trong góc lầu
chính.Theo tiếng nước đổ, trong phòng tràn ngập hơi nước bốc lên ấm ấp.
Nhóm nô bộc đã được huấn luyện, sau khi đổ nước ấm xong không dám ở lại lâu
liền ly khai lầu chính, chỉ còn lại có nha hoàn mang khăn, gáo múc để
lên trên thành dục bồn.
“Ngươi đi xuống đi, nơi này giao cho ta
là được rồi” Bảo Bảo nhẹ giọng phân phó, vẫn như lúc trước hắn thường
lui tới, nàng luôn tự mình hầu hạ trượng phu, không cho người bên ngoài
nhúng tay vào.
“Dạ!” nha hoàn lui xuống, cũng đóng cửa lại.
Nàng trước nhúng khăn vào nước ấm, thay hắn lau mặt, lại vì hắn cởi áo
choàng, sau đó tay nhỏ bé lại dừng ở eo hắn cởi nút thắt của ngoại bào
ra.
Lúc này lòng của nàng cũng không có “ ý đồ” gì khác, chỉ toàn tâm toàn ý thầm nghĩ làm cho Tề Nghiêm có thể mau mau làm ấm thân mình. Thân là thê tử nàng đã sớm quen thuộc trang phục của hắn, bàn tay nhỏ
bé thuần thục vì hắn cởi ra ngoại bào, lại cởi nội sam rất nặng và dày
trên người.
Không có xiêm y che lấp, thân hình nam nhân cường
tráng cứng rắn bại lộ dưới ánh sáng. Tay nhỏ bé của nàng dừng lại ở quần xì-líp của hắn, hai má đỏ bừng. (NN:quần xì-líp là nguyên văn nha,
không phải bợn chém đâu *lấy quạt che mặt*)
Tuy rằng đây không
phảỉ là lần đầu nàng cởi áo hầu hạ hắn tắm, nhưng mà đã lâu mới nhìn
thấy thân hình cường tráng của hắn, nàng liền đỏ bừng mặt, chân tay cũng luống cuống không dám động đậy chỉ đứng ở bên cạnh hắn, không có dũng
khí cởi ra.
Tề Nghiêm mắt nhìn nàng, không nói thêm gì tự đem quần dài thoát ra,l õa thân hướng dục bồn mà tới.
A, nàng rất nhớ hắn, rất nhơ hắn, nàng liếc mắt một cái nhìn thân hình ngăm đen rắn chắc cường tráng của hắn!
Bảo Bảo e lệ cùng khát vọng đang giãy dụa.
Nàng là thê tử của hắn đương nhiên có là có quyền lợi nhìn thân hình hắn.
Nhưng là khoảng cách chính mắt nhìn thấy hắn lõa thân gần như thế này đã từ lâu, từ lâu rồi!
Thật muốn nhìn! Thật muốn nhìn!Thật muốn nhìn!
Trong lòng của nàng đang kêu gào.
Kia, kia__kia, xem liếc mắt một cái là tốt rồi!
Khát vọng đã chiến thắng e lệ. Bảo Bảo cố lấy dũng khí, đang muốn quay đầu,l ại nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng _Rầm!
Không còn kịp rồi, Tề Nghiêm đã tiến vào trong bồn tắm rồi.
Thế là mất cơ hội tốt, cảm xúc của nàng lại hơi có chút bình tĩnh, âm thầm
trách cứ chính mình, trượng phu bên ngoài bôn ba mấy ngày, vừa mới bước
vào cửa nhà, khẳng định vừa mệt mỏi lại lạnh, nàng lại còn có tâm tư
này, tham ngắm “sắc đẹp” của trượng phu, đã quên trách nhiệm của thê
tử.
Vì để bù lại sự thất trách của mình, Bảo Bảo xắn ống tay áo
lên. đi đến dục bồn, bàn tay mềm mại nhẹ đặt vào thành bồn gỗ. Tóc dài
đen nhánh của hắn bởi vì nhiễm gió tuyết mà sớm đã ướt đẫm. Nàng cầm cây lược gỗ, không sợ đầu ngón tay bị băng làm lạnh giá, cẩn thận chải tóc
cho hắn.
“Nàng đi nghỉ ngơi đi, cứ để đó ta làm” Tề Nghiêm đưa lưng về phía nàng, hai vai rộng lớn có chút cứng ngắc.
“Van cầu chàng, để cho ta làm đi!” nàng ôn nhu nói, âm điệu mềm yếu làm cho
người ta đau lòng, càng đừng nói là nhẫn tâm cự tuyệt nàng.
Tay
nhỏ bé trắng noãn vắt khăn mặt, sau đó mới để ở thành dục bồn sau gáy
của Tề Nghiêm, để cho hắn có thể thoải mái dựa vào thành bồn. Nàng cầm
gáo lần lượt múc nước ấm, lại nhẹ nhàng xoa xoa, tẩy sạch tóc dài cho
hắn. Nước ấm dội vào tóc đen dày đã đánh tan hàn ý, mà bên cạnh thê tử
hai tay linh hoạt mềm nhẹ mát xa da đầu cho hắn. Tề Nghiêm dần dần thả
lỏng người, thoải mái thở dài một hơi, nhắm hai mắt lại.
Trừ bỏ
tiếng nước, trong phòng không hề còn có âm thanh nào khác, yên tĩnh làm
cho người ta yên tâm, giây phút hi hữu này như vậy mà thật trân quý.
Bảo Bảo mang khăn mặt khô lau tóc dài cho trượng phu, sau đó mới thay hắn
kỳ cọ “Phu quân thỉnh hướng lên phía trước một chút!” tay nhỏ bé của
nàng đặt lên hai vai hắn.
Tề Nghiêm không hề kháng cự, nhắm mắt nâng người về phía trước, cảm giác được thê tử dùng ti lạc cọ rửa lưng cho hắn.
Cho dù hai tay đều đang run run, Bảo Bảo vẫn là liên tục một lần lại một
lần chuyên tâm vì trượng phu cọ rửa lưng rộng lớn. Ti lạc lướt qua mỗi
cơ bắp cứng ngắc vì mệt mỏi, thẳng đến khi hắn toàn thân dần dần thả
lỏng, nàng mồ hôi đầm đìa mới rốt cục dừng tay.
“Phu quân, được
rồi!” nàng miễn cưỡng bảo trì ngữ điệu bình thường, khắc chế không ra
tiếng thở dốc, không muốn cho hắn phát hiện.
Tề Nghiêm dựa lưng
vào chỗ cũ trên thành dục bồn, hai mắt vẫn nhắm. Hơi nước tàn ngập
phòng, Bảo Bảo ngồi chồm hỗm ở cạnh bồn tắm, nhìn khuôn mặt tuấn tú của
trượng phu, liền ngay cả nàng là thân thê tử từ trước đến giờ cũng rất
ít khi thấy được bộ dáng không hề phòng bị của hắn như bây giờ. Người
thoải mái mà thả lỏng, ngũ quan của hắn khắc sâu mà không hề nghiêm
khắc, không hề tản ra sự lạnh lùng cách xa
Trượng phu tuấn mỹ làm cho nàng nhất thời nhìn thất thần
Mày kiếm đen rậm, mi dài, mắt tiệp thật dài, sống mũi thẳng, môi mỏng. Nàng như con bướm bị đóa hoa hấp dẫn, kìm lòng không được tới gần, gần chút
nữa, cuối cùng hôn nhẹ nhàng lên trên trán hắn.
Bỗng dưng Tề Nghiêm mở mắt
Thẳng đến lúc này, nàng mới giật mình cả kinh chính mình vừa mới làm cái gì.
Hắn nhìn chăm chú làm cho nàng không biết phải làm sao, xấu hổ xoay
người muốn trốn.
Con mồi muốn chạy trốn, lại khơi dậy bản năng của thợ săn.
Cánh tay dày rộng mạnh mẽ kiềm trụ cổ tay của nàng. Một cỗ lực lượng cường
đại chẳng những ngăn nàng chạy thoát, mà còn kéo cả thân hình nhỏ nhắn
của nàng vào trong dục bồn gỗ.
Rầm một tiếng, bọt nước văng khắp nơi, nàng đã bị ngã vào trong lòng của Tề Nghiêm.
Nước ấm càng làm không khí nóng lên, bạc môi nóng bóng mang theo áp lực khao khát đã lâu, đặt lên đôi môi đỏ mọng mềm mại của nàng
Tề Nghiêm hai tay đem thê tử ôm càng gần vào trong lòng, hận không thể ngay lập tức cùng nàng hòa tan vào nhau.
Chịu khổ lâu như vậy, hắn tránh né,kháng cự, nhưng lại không chịu nổi nàng
thâm tình lại nhẹ nhàng hôn lên trán hắn, lý trí trong nháy mắt bị đá
bay.
Hắn khẽ cắn môi của nàng, thưởng thức vị ngọt ngào của nàng, lại linh hoạt dùng đầu lưỡi dây dưa với đầu lưỡi thơm mát, mẫn cảm của
nàng làm cho nàng run run không thôi.
Khí lực ẩm ướt của nam nhân đè ép thân thể nàng, làm cho quần áo của nàng cũng bị nhiễm ướt đẫm.
Bàn tay to ngăm đen xoa nắn trước ngực mềm mại của nàng, một lần so với
một lần lại dùng sức hơn.
“Ngô…” nàng uyển chuyển ngâm khẽ, cảm
giác được vật dưới khố của trượng phu nóng rực, để cho hai chân nàng
trong lúc đó dù cách trù váy bị ướt đẫm nước vẫn cảm thấy nóng như lửa
theo mỗi lần ma sát, cơ hồ như muốn bị thiêu đốt.
Y phục ướt đẫm cùng chiếc yếm bị tháo ra, bộ ngực sữa trắng mịn lấp lánh dưới ánh nước, càng làm thêm vẻ mê người.
Nam tính được khơi dậy mãnh liệt hơn, đồng thời làm chấn động hai người.
Bạc môi hắn theo cổ trơn bóng của nàng một đường chạy xuống phía dưới,
vừa cắn vừa hôn, lưu lại dấu vết.
“Phu quân…” nàng uyển chuyển
thấp giọng ngâm, môi đỏ mọng khẽ run, mà da vì hơi nước ấm mà trở lên
hồng hào, ánh mắt mông lung, tay nhỏ bé đặt trước ngực hắn. Vì hắn cắn
hôn mà lần lượt run run.
Ngô a~, tại sao lại có thể như vậy? Tại
sao lại có thể như vậy? Có phải hay không hắn cho rằng thân thể của nàng đã được tĩnh dưỡng tốt! Cho nên mới…A!
Bàn tay to nóng bỏng nâng mông trơn bóng đẫy đà của nàng lên, đem hai chân nàng ôm chặt thắt lưng của hắn. Tề Nghiêm như là người cực đói, khẩn cấp vùi đầu vào ngực
nàng, mồm to tham lam liếm hôn, khẽ cắn.
Hai bàn tay vuốt ve toàn bộ thân thể của nàng, xoa nắn bộ ngực sữa trắng noãn vô cùng mịn màng,
càng mang đến mãnh liệt kích thích.
Bảo Bảo thần thái tràn ngập
ngượng ngùng, thở gấp không thôi, toàn thân nhũn ra. Thừa một chút khí
lực mấy độ dục vọng nghênh đến còn muốn cự tuyệt, muốn đưa tay ra ngăn
cản, nhưng tay nhỏ bé lại bị hắn cầm lấy, cuối cùng vẫn là chỉ có thể
tùy hắn cắn, nhấm nháp. Giống như muốn trừng phạt vì nàng có ý tưởng
cướp đoạt quyền lợi của hắn, hắn há mồm hung hắn cắn lên chiếc cổ trắng
noãn của nàng
“Ân, a…”đôi môi đỏ mọng hồng nhuận bởi vì hắn
“trừng phạt” mà phát ra âm thanh run run thật dài, âm điệu kiều diễm lại ngọt ngào.
Bị dục hỏa thiêu đốt, hai mắt Tề Nghiêm như ngọn lửa.
Vật cứng rắn nam tính của hắn nóng rực theo mỗi lần hắn vận động thắt lưng
ma sát vào trù váy, làm giữa hai chân của nàng tê dại không thôi, dần
dần nóng rực cả người, bất đồng cho dục bồn ôn nhuận như xuân triều.
Nước ấm trong dục bồn cùng sự vận động của hắn, một lần lại một lần bắn tung tóe ra sàn nhà.
Hắn cường hãn dần dần đem nàng bức bách đến bộ dáng không chịu thừa nhận hắn.
“Đừng,đ ừng…ô, ô, không cần…” nàng liên tục khóc ỉ ôi, thân hình mềm mại kề sát hắn run run, toàn thân cao thấp đều ướt đẫm.
Ô ô không được, không được, nàng sắp…nàng sắp…
Nàng liên tục thở dốc, nghĩ đến chính mình đã muốn không thể thừa nhận thêm
được nưã, thì Tề Nghiêm lại không hề buông tha sự kiềm chế của nàng. Tay hắn tham lam tiến vào trong trù váy, nhẹ vỗ về, vuốt ve da thịt non mềm của nàng. Bảo Bảo mềm mại nhỏ nhắn muốn ngã, nức nở thở dốc, ánh mắt
đen nháy bất lực nhìn mỗi tấc da thịt ngăm đen rắn chắc của trượng phu.
“Không ….không cần…”
Nàng tưởng cầu xin tha thứ, nhưng hắn cũng không buông tha nàng.
Bàn tay thô ráp đột ngột tập kích vùng hoa hạch mềm mại của nàng, kích
thích đã tích lũy từ trước, chỉ một thoáng như được nổ tung ra. Eo nhỏ
của nàng uốn éo,thanh âm khóc nỉ non, theo vật nam tính của hắn một lần
lại một lần nữa thật mạnh xâm nhập vào. Hai tròng mắt của nàng rưng
rưng, ngửa đầu kêu khóc một tiếng, tóc đen dài óng ả cũng bị xõa rối
tung rơi vào trong dục bồn
(*) Tết nguyên tiêu:
Ngày rằm
tháng giêng âm lịch của TQ là tết Nguyên Tiêu, một trong những ngày tết truyền thống của TQ, cũ̃ng là ngà̀y cuối trong cả dịp Tết
Xuân.
Tết Nguyên Tiêu cũng gọi là Nguyên Tịch, Nguyên Dạ còn
gọi là tết Thượng Nguyên. Đêmrằ̀m thá́ng giêng là đêm trăng tròn
đầu tiên trong năm mới theo Âm lịch. Đêm hôm đó, trong dân gian TQ
từ trước đến nay đều có tập tục treo hoa đăng, vì vậy Tết
Nguyên Tiêu cò̀n gọi là tết “Hoa Đăng”.